Trạch Thiên Ký

Quái khách áo xanh không ngờ hắn chỉ nhìn thoáng qua đã đoán được lai lịch của mình, trầm mặc một lát, nói: "Không nghĩ tới trình độ của cường giả hiện tại trên đại lục đã cao như vậy rồi, năm đó Quan Tinh Khách rời khỏi chỗ chúng ta ở bên kia còn kém ngươi xa, Thiết Thụ càng không thể bằng ngươi, chẳng lẽ là vì bên này của các ngươi thích hợp để tu hành hơn hay sao?"

Hắn nhắc tới Quan Tinh Khách cùng Thiết Thụ, đều là cường giả có quan hệ rất sâu với Đại Tây Châu, hơn nữa Thiết Thụ vốn chính là người của Đại Tây Châu.

"Ngươi cùng Thiết Thụ từng có quen biết hay sao?" Vương Phá hỏi.

Quái khách áo xanh nói: "Đúng là người quen cũ."

Vương Phá lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn báo thù cho hắn?"

Quái khách áo xanh nở nụ cười, thanh âm vẫn khàn khàn như vậy.

"Báo thù? Năm đó Thiết Thụ bị ta đuổi giết đến hải lý, cuối cùng được Quan Tinh Khách cứu đi, hắn sẽ không mong ta báo thù cho hắn chứ?"

Ba năm trước đánh một trận ở kinh đô, Thiết Thụ chết dưới một đao phá cảnh của Vương Phá, nhưng không ai phủ nhận thực lực của Thiết Thụ. Năm đó ở Đại Tây Châu, Thiết Thụ còn chưa đột phá cánh cửa này, cũng đã là cường giả thiên phú vô cùng, lại bị người này đuổi giết thảm hại như vậy, có thể đoán được người này tất nhiên bối phận cực cao, danh khí thật lớn ở Đại Tây Châu.

Vương Phá nghĩ tới cảm khái của người này lúc trước, nói: "Không phải là Trung Thổ thích hợp để tu hành hơn, chỉ là người tu đạo chúng ta bên này đông đúc, cạnh tranh khó tránh khỏi kịch liệt."

Quái khách áo xanh trầm ngâm một lát rồi nói: "Có lý, vậy theo ý ngươi, cảnh giới thực lực của ta hôm nay có thể xếp thứ hạng thế nào ở Trung Thổ đại lục?"

Vương Phá nói: "Có lẽ có thể xếp trong mười hạng đầu."


Đại lục bát ngát, cường giả vô số, đao đạo đại gia như Vương Phá chính miệng chứng thực người này có thể đứng trong mười hạng đầu, có thể hiểu được người này quả thật rất bất phàm.

Nhưng những lời này chỉ đổi lấy một tiếng thở dài của quái khách áo xanh.

"Chỉ trong mười hạng đầu thôi sao?"

Quái khách áo xanh cảm khái nói: "An phận ở một góc, bình tĩnh vui sống, cuối cùng không phải chính đồ trong tu đạo, tất sẽ rơi vào phía sau."

Vương Phá nói: "Bình tĩnh vui sống, cũng mong muốn vậy."

"Rơi ở phía sau sẽ bị đánh, phong bế cuối cùng sẽ mục nát, chúng ta cần phải trở lại." Quái khách áo xanh nhìn ánh mắt Vương Phá nói.

Vương Phá trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Ta không cùng cách nghĩ như vậy đối với chuyện này."

Nếu như Nhân tộc ở Đại Tây Châu muốn một lần nữa trở lại Trung Thổ đại lục, tất nhiên là đại sự, sẽ chọc gây ra nhiều phiền toái phân tranh.

Bởi vì cho dù chỉ là một phần cường giả rất nhỏ trở về, vẫn cần có địa bàn, cần tài nguyên,

Nhưng từ Thái Tông Hoàng Đế đến Thiên Hải Thánh Hậu cho tới bây giờ, từ cùng Yêu tộc kết minh rồi đến nam bắc hợp lưu rồi đến hợp bích, đây là chiều hướng phát triển.

Bởi vì cần phải đối kháng với Ma tộc, cho đến khi hoàn toàn tiêu diệt Ma tộc, loài người phải đoàn kết toàn bộ lực lượng.


Sinh sống ở Đại Tây Châu dù sao cũng là Nhân Tộc, ở rất nhiều cường giả Nhân tộc xem ra so với Yêu tộc trong Bạch Đế thành còn đáng giá tín nhiệm hơn, hẳn là thân cận hơn. Về phần bản thân Yêu tộc, năm đó hoặc là sẽ lo lắng Đại Tây Châu thế lực quay về đại lục sẽ ảnh hưởng đến địa vị của bọn họ, nhưng Hoàng Hậu của bọn hắn bây giờ đến từ Đại Tây Châu, cũng sẽ không quá mức cảnh giác.

Đích xác có rất ít người có tư cách quyết định chuyện này, Đại Chu Hoàng Đế, Giáo Hoàng, Thánh Nữ, vợ chồng Bạch Đế, bây giờ còn thêm Thương Hành Chu.

Cường giả như Vương Phá, dĩ nhiên cũng có một chút quyền lên tiếng.

Dĩ vãng Vương Phá ủng hộ , nhưng hiện tại cách nghĩ của hắn đã thay đổi.

Rất rõ ràng, vô luận năm đó Mục Tửu Thi suýt nữa trở thành người thừa kế ngôi vị Giáo Hoàng, hay là lúc này vị cường giả thần thánh lĩnh vực của Đại Tây Châu dẫn người cố gắng chặn đường Trần Trường Sinh, cũng có thể thấy được, Thương Hành Chu cùng Đại Tây Châu thông qua Mục phu nhân mà đạt thành hiệp nghị nào đó.

Hôm nay Đại Chu triều đình cùng Quốc Giáo giằng co ngày càng nghiêm trọng, quan sát lẫn nhau, triều đình muốn lặng yên không một tiếng động vận dụng cường giả chân chính đi giết Giáo Hoàng, đã vô cùng khó khăn, nhưng Đại Tây Châu lại là lực lượng nằm bên ngoài bàn cờ này.

Nếu như Trần Trường Sinh thật sự giữ nguyên kế hoạch đi dọc con sông, nếu như Vương Phá chưa tới, Đại Tây Châu có lẽ thật sự có thể giết chết hắn.

Vương Phá không chấp nhận chuyện như vậy.

"Ngươi đã có cách nghĩ bất đồng với chuyện này, cần gì phải xuất hiện tại nơi đây?"

Quái khách áo xanh nhìn hắn nói: "Quốc Giáo tất nhiên sớm có chuẩn bị, cũng không cần ngươi ra mặt, hoặc là nói Giáo Hoàng Bệ Hạ muốn dùng phương pháp này để ép ngươi biểu lộ lập trường ư?"


"Không nghĩ, không có nghĩa là không có lập trường, lập trường của ta chưa từng thay đổi."

Vương Phá nói: "Ban đầu giữa Thiên Hải cùng hoàng tộc, giữa triều đình cùng Tô Ly, giữa thầy trò bọn hắn bây giờ, ta từ trước đến giờ vẫn luôn giữ vững lập trường chính xác."

Quái khách áo xanh hỏi: "Chính xác là sao?"

Vương Phá nói: "Giáo Hoàng Bệ Hạ là người tốt."

Lập trường chính xác là gì? Như thế nào phán đoán phải hay không phải? Thì ra đơn giản chỉ là tốt và xấu.

Nhưng mọi người đều sẽ thay đổi , như vậy phán đoán như thế nào? Không thể nhìn cả đời, vậy thì nhìn nhất thời, chỉ cần giờ khắc này hắn là tốt, như vậy đã đủ rồi, tỷ như năm ấy Tô Ly bị thương nặng trên cánh đồng tuyết ở Ma vực, tỷ như Trần Trường Sinh hơn một năm trước ở trên chiến trường bị Hải Địch đánh trọng thương, không nên bị thế giới của mình đối đãi như thế.

Quái khách áo xanh trầm mặc một lát rồi hỏi: "Nếu như người muốn giết hắn chính là Đường gia thì sao?"

Vương Phá đang nhớ lại trận gió tuyết trong kinh đô ba năm trước.

Hắn cùng với Thiết Thụ ngồi bên bàn, Đường gia Nhị gia nói bốn chữ.

Ân trọng như núi.

Vậy thì thế nào?

Hắn dùng đao còn nguyên trong vỏ đánh tới trên mặt Nhị gia, hắn vẫn rút đao phá vỏ chém Thiết Thụ.


Ân trọng như núi thì trả ân, hiệp ân báo đáp lại là một chuyện khác.

Quái khách áo xanh hiểu được sự trầm mặc của hắn, lắc đầu nói: "Ban đầu là Đường gia lão Nhị, hôm nay hắn muốn vào Vấn Thủy, ngươi phải đối mặt với lão thái gia."

Rất nhiều năm trước, Vương Phá từng làm tiên sinh tính sổ ở Vấn Thủy mấy năm, Đường lão thái gia đối đãi với hắn, bồi dưỡng hắn như con trai ruột. Hắn đã rất nhiều năm chưa trở về Vấn Thủy, như vậy năm nay sẽ trở về hay sao? Tựa như quái khách áo xanh nói, toàn bộ đại lục cũng muốn biết, nếu như hắn thật sự trở lại Vấn Thủy, nên như thế nào đối mặt vị lão thái gia kia? Hắn mặc dù mạnh mẽ hơn nữa, tâm chí kiên định hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể giơ đao đối với Đường lão thái gia?

Nhìn thân ảnh Vương Phá biến mất ở dưới hạ du, La Bố trầm mặc thời gian rất lâu, ngón tay ở trong bụi mai vàng nhẹ nhàng di động, không phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Đổi lại là hắn, cũng không biết nên xử lý loại cục diện này như thế nào.

Tên quái khách áo xanh kia cũng rời đi.

La Bố rời khỏi bờ sông, đi theo, thủy chung cách cự ly hai ba dặm.

Vị quái khách thần bí từ Đại Tây Châu tới này, rõ ràng là vị cường giả thần thánh lĩnh vực, muốn theo dõi đối phương mà không kinh động đối phương, là chuyện phi thường khó khăn, thậm chí có thể nói là muốn chết. Nhưng La Bố không có ý tứ dừng bước, bởi vì hắn muốn tìm ra chân tướng mọi chuyện.

Giống như năm đó, vì nhận được chiếc chìa khóa kia, hắn mạo hiểm thật lớn cùng các cường giả tuổi trẻ Tuyết Lão thành tranh đấu mấy tháng thời gian.

Hơn nữa hắn có lòng tin có thể không bị quái khách áo xanh phát hiện.

Hai bờ sông tràn đầy đông thảo đã chết, phía trên phủ màu trắng, rất giống cỏ ở bốn phía Phản Nhai mã tràng, nhìn qua tựa như vô số thanh kiếm đông cứng chung một chỗ.

Hắn đi lại trong sương thảo, dường như muốn cùng bốn phía tan ra làm một thể, bởi vì hắn cũng là một thanh kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận