- Em đến chỉ nói với anh 1 chút chuyện rồi về ngay, em bận rồi . Em xin lỗi
- Ừ ừ , kô sao - Kha hơi buồn - em muốn nói gì với anh?
- Em... em ... Tuần sau em phải sang Mỹ
- Em đùa à? , qua đó làm gì? Anh chưa hề nghe em nói có người thân bên ấy!
Khi 2 người đang nói chuyện , Nga đang đi mua đồ ( ngang qua nhà Kha) , thì thấy 2 người nói chuyện , vì " hiếu kỳ " nên cô nàng đã lẽn lẽn đứng bên vách tường gần cổng nhà Kha.
- Em xin lỗi , em đã giấu anh. Em chỉ có thể trả lời với anh rằng , em về vì mẹ bảo em về gấp và thú thật , chuyện học chung lớp và chung trường với anh là đều là do em nói dối mẹ để đc học chung với anh ! Từ khi anh cứu mạng em tại bãi biển , em đã thích anh rồi! - Kha cảm thấy khó tin và kô ngờ...
- Cứu mạng em??
- Anh k nhớ sao ? cô gái ấy ...!
- Cô ấy là em sao ?? - Vy gật đầu - bất ngờ thật đấy ...!
- E ..e..m..em k muốn , em xin lỗi , em rất thích anh , nhưng e k thể k nghe lời mẹ . - Nói rồi Vy ôm chầm lấy Kha , đôi mắt đẫm lệ , làm ước cả vai Kha
- Tại sao lại như vậy... - Kha im lặng
- Ngày mai em sẽ đi chuyến bay đầu tiên ... - Vy xô Kha ra rồi lấy tay gạt nước mắt , chạy vội vã đến chiếc xe 4 chổ đậu bên đường , chiếc xe chạy và rồi từ từ xa dần rồi biến mất
Kha ở lại thẫn thờ , k tin những gì vừa xảy ra , hắn ngồi phịch xuống , gương mặt hờ hẫn
Nga đứng gần đó , khi nghe xong k khỏi ngạc nhiên ... ... ... ...
Sáng hôm sau tại sân bay :
- Nhanh lên đi , trời ạ , con nhỏ này , chậm như rùa , bộ hồi tối thức khuya lắm à ? - Nga kéo tay Phương
- Ừh! có chút chút ... - Phuơng
Họ cứ loay hoay giữa đám đông , bỏng Nga thoáng thấy dáng ngừoi giống Kha :
- Kha kìa.. nhanh lên... - Nga kéo tay Phương chạy như bay
- Từ từ , té mà... -
- Từ từ gì chứ , nhanh đi
- Hắn chia tay người yêu liên quan gì tui .
- K liên quan mà thức khuya vậy để làm gì...
- Tui...tui... học bài chứ bộ ...( giời , thật ra hôm nay là Chủ Nhật thì bài gì mà học )
-Thôi nhanh đi
Đến nơi Nga thấy Kha , thì người đâu mất biệt :
- Đâu rồi ...Tại bà đó ...- Nga giận lẫy
- Tui... Tui xin lỗi
Bỏng Nga và Phương nghe tiếng Kha , chợt quay sang :
- Vậy , bao giờ e trở lại... - Kha
- Em... em k biết nữa , nhưng em sẽ trở lại mà , nhưng chỉ là k biết bao giờ...
- Hay... em... em... ở lại đi , anh k muốn em đi , về chuyện mẹ em , em có thể nói với bác ấy đc mà...Anh tin ngừoi mẹ nào nghe đc lý do này thì cũng hiểu mà. - Kha
Phương chưa bao giờ thấy Kha yếu đuối như vậy ... Khác nhiều so với 1 thằng nhóc hay quạy phá và làm phách
- Em , em k thể , em sợ mẹ em ... sẽ k nghe
- Em chưa hỏi mà đúng kô ? Anh tin là ổn mà
- Em ... em k thể , em xin lỗi anh ...- Vy hôn vội lên đôi má của Kha rồi kéo Vali đi
- Vy...Vyy ...- Kha gào lên , rồi khụy xuống đất , đám đông đều đổ dồn con mắt về hướng Kha
Phương chạy đến ôm lấy Kha ( như che chở) , Nga chạy theo ...
Đám đông bắt đầu vay kín , Nga lên tiếng:
- K có gì đâu ạ , bạn của tôi chỉ bị thất tình thôi ạ , kô sao cả
Thế rồi đám đông cũng dần giải tán :
- AI BẢO TÔI THẤT TÌNH ???- Kha đúng dậy quát rồi xô Phương ra
- Kha à... - Phương
- Chứ biết nói sao hả , k phải thể à ? - Nga , rồi chạy đến đỡ Phương
- Các cô là đồ nhiều chuyện , sao tôi đi đâu cũng đi theo vậy hả ? - Kha , nói rồi hắn bỏ đi
- Chét tiệt , cái thằng này ... - Nga
- Đc rồi , cậu ta k cần mình thì thôi - Phương trách
Rồi 2 cô gái lặng đi ra , rồi gọi taxi về nhà , trên xe:
- ...- Nga k nói gì
- Hòi tối ,... - Phương ngưng nói xem Nga thế nào , rồi tiếp - ... Hà Vy điện thoại ìnhi ...
- SAO ? - Nga giật mình
- Ư ! mình cũng thấy lạ , rồi cô ấy nói mai cô ấy phải về Mỹ , cô ấy biết mình thích Kha nên nhờ mình chăm sóc Kha , vì cô ấy biết Kha thích cô ấy lắm , sẽ k chấp nhận đc , cô ấy nói k biết bao giờ sẽ trở lại Việt Nam nữa ...
- Cô ấy cũng tốt lắm chứ ?? Mình tưởng cô ta kêu căng lắm ? - Nga
- Cô ấy xinh đẹp và là 1 cô gái tốt... - Phương
- Ừ , xin lỗi... mình quên mất... cô ta là tình địch của cậu - Nga cười gượng
- Đâu có gì đâu , Kha vốn kô thích mình mà
Đến nhà Phương, xe dừng lại:
- Đến nhà rồi , tạm biệt - Phương
- Ừ ...
Rồi xe vút đi , lòng nó k khỏi thắp thõm chuyện vừa xảy ra. Trên xe , Nga ngồi suy nghĩ:
- Tội nghiệp Phưong , phải chịu dày vò thế ... cậu ấy vốn yếu đuối , k biết thế nào đây...
Kha khi về nhà , hắn cứ ở trong phòng suốt , và hắn đã nghĩ học luôn 1 tuần ...
Trở lại hiện tại . Khi bị Kha cho tát tay , Phương như mất hết sức sống , khi chuông reo báo vào lớp , Phương cứ lầm lầm lì lì ngồi đó suốt mà kô nói gì , nó đang suy nghĩ gì đó , Nga bước vào lớp , thấy Phương thế nó đi đến bảo( Nga vào trể nên k biết có chuyện) :
- Có chuyện gì hả ??
- Kô có , bình thường - Phương tươi cười
- Chứ sao im ru kô nói gì hết vậy
- Tại k thích nói
- Làm gì dữ dạ , hỏi chơi thôi mà.. - Nga nói xong vào lại chổ ngồi ( Nga ngồi sau Phương)
Tan học :
- Ê Phương , sao kô về đi - Nga
- Chút về , cô cho bài tập làm lun , mắc công về nhà quên hết
- Chăm chỉ quá nhĩ?? - Nga
- Nè , ở lại chung kô ? - Phương
- Ồ , mình rất tiết , mình rất muốn nhưng bụng của mình k cho phép , hihi - Nga chọc
- Hứ! đồ ham ăn , đi đi đi .
- Đi nha , đi thiệt đó ...
- ừ đi đi - Phương
Rồi Nga bước ra lớp rồi về , Phương ở lại làm nốt bài tập , nó cũng k muốn nghĩ ngợi nhiều về chuyện thằng Kha :
- Về trễ chút , mắc công về đúng giờ gặp thằng khìn đó , nhỡ nó kéo " băng đãng " đến đánh mình rùi seo ? - Phương nghĩ - Sẵn tiện ở lại làm bài , đỡ phải thức khuya làm .
5h30 ( học buổi chiều) Phương làm xong mớ bài tập , sẵn tranh thủ nhường lớp ấy anh chị lớp trên học buổi tối nữa , nó cất tập vỡ , tèn tèn bước ra lớp , đi xuống cầu thang ... Ra nhà xe lấy xe , vừa dắt xe ra gần cổng nó thấy bóng dáng ai đó , sao quen quen...
- o_o ...Có khi nào... là ... - Nó ớn lạnh - Kô phải xui xẻo vậy chứ ... - Nó bậm môi , rồi cố lờ đi như kô biết , dắt xe ra rồi chạy là xong ...
Vừa dắt ra , nó tưởng thoát nạn , định đạp xe thì:
- Khoang đã ... - Giọng của thằng Kha rõ mồn một
-... Hả...cái..cái..gì ?? - Nó quay mặt ra sau
- Sao hả ? định chùn à... - Kha nhìn nó với anh mắt mà nó cảm thấy khó hiểu , muốn kiếm chuyện ?? hay chọc ghẹo ??
- Ơ... chùn gì ... thì hết giờ học thì tui về nhà... chùn gì đâu ??
- Tan học đã 30 phút rồi , ở trong đó làm gì chứ ??
- Ờ ờ... làm bài
- Siêng dữ ...- Kha đi đến , lượn 1 vòng như kiểm tra , nhìn ánh mắt xét nét
-Nè... muốn gì hả , muốn gì thì nói đi ...- Phương đang ở tình cảnh nan giải . Thằng Kha thì như sư tử đói lượn quanh con nai con chuẩn bị đóp lấy miếng mồi
- Cô bảo , Vy đã nói chuyện với cô...
- À ... ừ
- Thế cô ấy nói gì ??
- Ơ... nói.. nói gì nhĩ ?? - Phương giả ngơ
- Tôi kô đùa đâu nhá...Nói đi
- Ơ...Vy..bảo.. ơ.tớ.. -
- Nói mau lên
- Cậu ấy nói... là nhờ tớ chăm sóc cậu - Nó cười - Hết rồi đó
- Chỉ thế thôi à? tôi đâu phải trẻ con , chăm sóc tôi chi? Hay còn gì khác đó
- Hết rồi tạm biệt - Nhân lúc thằng Kha đang miên mang suy nghĩ thì nó vọt , k lại có chuyện
- Chết tiệt ... - Kha - Cô ta biến thành ranh con hòi nào thế
Tối về nhà , khi ăn cơm xong nó chạy lên phòng điện thoại ngay cho Nga:
- Alo ... gì đấy cô nương ? - Nga bên đầu dây bắt máy
- Ờ , hòi chiều , thằng Kha ... - chưa nói hết
- Gì , sao lại nó
- Kô kô , nó nó hỏi mình là Vy đã nói gì với mình
- Sao cơ ? Sao hăn biết đc chuyện này
- Ờ ... tớ... - Nó ấp úng
- Lại nữa , bị " nấc cục " sao mà kô nói
- Chuyện ... dài dòng lắm - Phương
- Lại nói câu đó , mình coi phim Hàn Quốc , Trung Quốc , lúc nào cũng có câu đó ... - Nga . Rồi Phương kể lại chuyện hồi chiều từ lúc nó bước vào trường cho đến khi
- CÁI THẰNG CHẾT TIỆT - Nga quát , khi nghe xong Phương kể - Mà cậu rãnh quá , đi chen vào chuyện người ta chi cho bị nó ...
- Kô lẽ , thấy người ta bị oan mà ko chen vào
- Cậu là đồ hay lo chuyện bao đồng - Nga- MÀ sao nó ác thế ? dám tát cậu in 5 dấu tay
- Ủa sao cậu thấy ? - Phương
- Thấy gì?
- 5 dấu tay
- Ơ... thì tớ nghĩ vậy - Nga -(Đc rồi , mai tao sẽ tính sổ với mày , Kha à! dám đánh bạn tao ) - Nga nghĩ
- Thôi tớ cúp máy đây , hết xiền rùi ... - Phương nói xong cúp máy , còn Nga đang suy nghĩ gì đó " rất nham hiễm " , đến lúc Phương cúp máy nó vẫn k hay .
Sáng hôm sau , một chiếc xe oto 4 chỗ màu đen tuyền đậu trước cổng trường , Kha từ trong bước ra , sau đó chiếc xe chạy vụt mất hút , Kha bước vào trường , hôm nay trong hắn dễ thương hơn mọi khi . Kha đang đi thì bỏng:
- TỤI BAY NHÀO DZÔ ! - tiếng của 1 đứa con gái. K bít trời đất gì thì cả đám con gái nhào lại chổ Kha , đứa thì đấm đứa thì đá vào mặt Kha . Nó chưa bao giờ thấy thê thảm như thế này. Nó ko thể chóng lại gần 20 đứa nên ngậm ngùi chịu đòn. Khi đánh " đã tay" bọn con gái " rút lui" nhanh như khi đến. Thằng Kha ngồi dậy , nhìn thê thảm bít bao nhiu:
- KHỐN KIẾP ... THẰNG NÀO?? THẰNG NÀO ? - Nó tức tối , nhưng phải chịu thôi , nó đi vào lớp mà nhìn kô thể tả , 1 bên má bị bầm , mình mảy bầm dập :MatCuoi (8): :
- TRỜI ! ai đánh đại ca ra nông nỗi này vậy ? - 1 thằng trong lớp lên tiếng
- Tao đang phát điên đây , tao mà biết đứa nào là kẻ chủ mưu thì ...
- À! Mới nãy em mới thấy tui con gái lớp B đó , nó cứ nhao nhao thế nào ấy
- lớp B à?? - nó chợt nhớ ra hôm qua - có thấy con nhỏ tên Phương kô??
- Con nhỏ bị đại ca đánh hôm qua à??
- Ừ
- Hình như là kô
- Hm ...Tôi biết là cô mà... - Kha nghĩ
- Đại ca bít ai rồi à ?? Để tụi em trả thù cho anh
- Đc thôi ... ( Cô chết chắc rồi )
Vậy là Phương lại sắp gánh hậu quả do cô bạn Nga gây ra. Tan Trường :
- Cậu nhanh lên đi - Nga trách Phương , cô nàng đang sắp xếp tập vỡ
- Đc rồi xong rồi đi thôi.
Cả 2 cùng nhau đi ra nhà xe lấy xe vừa bước đến thì :
- Trời ? - cả 2 cô nàng đồng thanh , mắt tròn xoe nhìn
Kha và " đàn em " đang đứng đợi 2 cô nàng ở nhà xe
- Này cậu có đắc tội thì với thằng Kha kô vậy ?? - Phương nói xong khều Nga , mà mắt k rời nhìn chầm chầm thằng Kha
- NÀY! Làm gì mà lâu thể , bít tui đợi nãy giờ kô ? - Kha tiến tới , Phương và Nga kô bít hắn đang nói ai
- Đc tụi bay... - Kha nói xong ra hiệu cho bọn đàn em , miệng cười bí hiểm
Bọn đàn em 3 thằng thì nhào lại Nga , cô nàng ta toáng lên :
- Ê tụi bay chơi kì , chơi đánh hội đồng . Có giỏi thì 1 chọi 1 sáp lá cà nè... - Nga bị 2 thằng nhóc khiêng tay 2 bên , 1 thằng thì cầm 2 cái chân , khiên nó đi chỗ khác cho Kha dễ " làm việc "
- Ê kô đc hại PHương , có gì đánh tao nè , tao là kẻ bay ra chuyện đó , k liên quan tới Phương - Nga ị lũ nhóc khiêng đi mà vẫn k thôi giải thích
- ( Sao ?? là Nga sao ?? k phải cô ta à?? ) - Kha nghe Nga nói mới biết , nhưng lỡ bày trận rồi lại rút lui => nhục như con trùng trục
- Đc rồi cô em , đi thôi ... - Kha nói rồi cặp vai Phương
- Anh .. anh định làm gì tôi hả ??
- K có gì đâu
- Xe.. xe... xe... của tui
- Yên tâm bọn nó lo hết( bọn đàn e Kha ý) - Nếu cô còn định giở trò , coi chừng cô bạn của cô đấy
Phương đành cắn răng chịu , nhưng nếu hắn mà " làm gì " quá , thì nó sẽ liều mạng với hắn
- Tại sao...sao anh lại..
- Sao hả?? bắt cóc cô à?
- ...
- Hỏi cô bạn yêu dấu của cô đấy - Nói xong cũng lúc vừa ra khỏi cổng trường , trước mặt Kha và Phương là chiếc xe oto màu đen 4 chỗ ngồi , Kha đưa Phương đi tới , rồi mở cửa xe ra , ra hiệu cho Phương vào trong ngồi .
Phương còn lưỡng lự
- Nếu cô kô nghe tôi , thì cô bạn của cô sẽ k ổn rồi...- Kha dọa
- Đc rồi , vào thì vào - Phương bước vào xe , rồi Kha đóng cửa lại , qua bên kia mở cửa ngồi kế Phương , ông tài xế riêng của Kha thấy thế bảo:
- Ai vậy cậu chủ ?
- Bạn của tôi
- À... hiểu rồi - Ông tài xế cười
- Ơ bác đừng hiểu lầm.. - Phương la lên. Rồi ông tài xế bắt đầu cho xe chạy:
- Đi đâu đây cậu chủ ?
- à , bác cứ chạy vòng vòng xung quanh thành phố đi
- Ơ chi vậy ? -Phương
- Cô ko thích hóng gió à ? - Rồi Kha bật kéo cửa kiếng của oto xuống , gió phả vào mát rượi
- ( Anh ta sao hôm nay quái đảng thế nhĩ ? ) - PHương thầm nghĩ
- Đc rồi , chắc cô rất muốn biết cô bạn của cô làm gì tôi phải kô ?
- Ơ Ờ ... - Phương gật gật
- Nhìn mặt tôi nè , chính cô ta đã kéo " băng " đến đánh tôi thế đấy ? - Kha chỉ lên vết bầm hồi sáng
- Sao cơ?? - Phương nhìn lên mặt Kha , giờ mới để ý , nó bắt đầu k nhịn đc cười , Kha đỏ mặt quát lại
- IM ! Làm gì mà cười hả ?? Con gái là lũ rắc rối - Kha. 2 người cứ như thế ngồi im 1 hồi khoang 10 phút thì :
- Nè , chuyện của Hà Vy... - Kha vừa nhắc đến , Phương giật mình - Làm gì mà giật mình thế hả
- Kô có gì... MÀ chuyện gì , tôi nói hết rồi mà , cô ý chỉ nói là cô ý bít tôi thích anh nên nhờ tôi chăm sóc anh , sợ anh k chấp nhận đc sẽ làm chuyện "quẩn trí "
- Sao cơ? Làm chuyện quẩn trí à??
- Ơ mà với lại tui k có thích anh , chỉ là có người... - Phương vừa nói thì
- Khoang đã ! cái này tui biết , nhưng cô đang nói dối
- Sao cơ? nói dối ? Tôi kô có viết , hỏi Nga ý , chữ trong đó k phải của tôi
- Tôi biết đó k phải cô viết nhưng từ lúc mà tôi vào lớp tìm cô hỏi rõ , tôi đã đọc đc trong ánh mắt cô sự bối rối khi trả lời câu hỏi của tôi
- ... - Phương im lặng 1 hồi thì tìm cớ lãng sang chuyện khác - Ơ kô phải anh và Vy liên lạc với nhau sao mà lại hỏi tôi?
- Liên lạc ư ?? kô hề , đã hơn 1 năm rồi ( à khoang đã cái này Tác giải xin giải thích , từ lúc ở sân bay , đến giờ là hơn 1 năm , lúc đó tui quên thêm )
- Sao lại như thế chứ ?? Hay cô ấy bận quá
- Bận ?? bận gì mà ko dành 1 chút thời gian điện thoại qua cho tôi chứ ? Cho dù là 5 hay 10 phút
Đang nói chuyện bỏng : " RENG ! RENG ! " điện thoại của Phương reo lên , một số rất lạ từ nước ngoài , nó thoáng nghĩ là Vy kô chừng :
- Alo ? - Phương - Sao ?? Sao nhanh vậy ? Bộ có chuyện gì à , sao về sớm thế ?? Thật sao ? Đc rồi . Mai à ? Đc rồi , nhớ mà , ok tạm biệt.
- AI thế ? - Kha
- Ơ..kô có gì
- Kô có gì mà nói lâu thế