Trạm Dừng Chân Cuối Cùng


Lục Trí bị gọi tới nhà kho cũ ở trong xóm, Tiêu Nhất không hay triệu tập hắn thế này.

Hắn cũng linh tính được là có chuyện chẳng tốt lành gì mới gọi đến hắn.
Lục Trí có mặt, nhìn thấy a Lực cũng ở đó.
"Chú Nhất tìm cháu?" Hắn dùng mặt lạnh như tiền đối diện với bọn họ.
...!Phịch...
Tiêu Nhất vứt tập hồ sơ trên bàn, thái độ tỏ rõ vẻ tức giận không che giấu.

Ông ta nghiêm giọng, hỏi hắn: "Lục Trí tôi rất tin tưởng cậu, để rồi cậu giấu gì sau lưng tôi đây?"
Hắn không hiểu, nhưng cũng không vội khinh suất.

Đi tới hắn nhặt tập hồ sơ lên xem, bên trong là thông tin điều tra về Tưởng Nguyệt.

Hắn nhìn kết quả, trong đầu bắt đầu có muôn vàn suy nghĩ.
"Chú Nhất cháu không hiểu ý chú." Hắn chọn án binh bất động, trước tiên xem tình hình thế nào.
Tiêu Nhất nhìn hắn từ đầu tới chân, sau đó nhanh như chớp a Lực dí súng vào thái dương của hắn.

Bọn họ kết hợp cực kỳ ưng ý, chắc chắn là có giao kèo từ trước.
"Chú Nhất! Ý của chú là gì?" Hắn hỏi ngay.
Tiêu Nhất nhoài người về phía trước, chắp hai tay trước ngực ngước lên nhìn hắn.

Ông ta nghiêm mặt, chậm rãi nhả ra từng chữ: "Tưởng Nguyệt và cậu muốn tống cổ tôi vào tù đúng không?"
"Chú nghĩ vậy cháu cũng chịu.

Nếu đã không tin, vậy chú xử sao thì tùy chú."
Hắn cứng rắn, đánh liều một phen.

Theo như hiểu biết của hắn về Tiêu Nhất, nếu như ông ta nắm rõ bằng chứng hắn phản bội chỉ sợ hắn chưa kịp tới đây ông ta đã sai người đi truy sát hắn ở hang cùng ngõ hẻm rồi.
Ông ta làm gì có kiên nhẫn nghe hắn giải thích, nên hắn đoán ông ta đang muốn thăm dò từ hắn.
Chuyện Tưởng Nguyệt là mật vụ bị bại lộ thân phận, cũng không phải là thông tin cơ mật gì, nếu chịu khó điều tra sẽ rõ.

Hắn tin phán đoán của mình là đúng, ông ta chỉ muốn dụ rắn ra khỏi hang.
Tiêu Nhất phẩy tay, a Lực thu súng lại.

Ông ta lại nói: "A Lực sẽ tới nhà cậu ở giám sát một thời gian, tạm thời tôi muốn xem biểu hiện của cậu."
Tới nhà hắn, trước đây thì không có vấn đề nhưng bây giờ trong nhà còn có Tưởng Nguyệt.

Hơn nữa cô và hắn đang ngủ cùng phòng, cùng một chiếc giường.
"Ở nhà còn có Tưởng Nguyệt, chuyện này cháu phải bàn bạc với người ta một tiếng." Hắn diện lý do.
A Lực dường như rất nôn nóng, anh nói ngay: "Cho mày bàn bạc chẳng khác nào cho mày thời gian để lươn lẹo qua mặt anh Nhất?"
"Lục Trí, tôi chỉ cho cậu cơ hội này thôi."
...Đoàng...
Phát súng chỉ thiên giống như đóng mọc lời nói, cho dù có như thế nào cũng không thay đổi được cục diện.
Lục Trí đi gọi điện thoại cho Tưởng Nguyệt, ngoài dự đoán của hắn, cô rất bình thường, không có ý phản đối.

Bất quá hắn phải dẫn tên a Lực này về nhà, bình thường đã không thuận lần này lại ở chung e rằng ngày tháng sau này sẽ khó sống.

Hắn nên nghĩ cách đuổi tên khốn kiếp này đi càng sớm càng tốt, anh ta có ý với Tưởng Nguyệt hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Sau khi dẫn a Lực về, hắn đưa ra vài quy định chung: "Ở nhà tôi không được hút chích ma túy.

Nhà chỉ có hai phòng nên cậu ngủ sofa đi."
"Mẹ, vậy là cho ở nhờ đó hả? Ngủ sofa cả tháng trời? Mày giỏi thì tự mình ngủ đi." A Lực không muốn làm bạn với sofa cứng ngắt.
Thứ anh ta muốn là được ôm người phụ nữ xinh đẹp kia, úp mặt vào trong ngực cô ta mà ngủ.
"Không được thì cút!" Lục Trí nhất quyết không thương lượng, cho anh ta vào nhà đã hết sự nhẫn nại của hắn rồi.
Yêu sách đòi hỏi, vậy khỏi luôn đi!
"Mày, coi như mày giỏi.

Để rồi coi tao chờ ngày mày quỳ gối dưới chân tao xin giữ lại cái mạng của mày đấy."
"Mày thích thì cứ chờ, hoặc là ngủ mơ cũng được."
Lục Trí bỏ vào trong phòng học bài, hắn không dư hơi mà nói chuyện với a Lực.

Tưởng Nguyệt về lúc nửa đêm, tivi vẫn còn mở, người xem là a Lực.

Thấy cô mặc đồ cảnh phục bước vào, anh nhoẻn miệng cười, cất lời chào thân ái: "Cảnh sát Tưởng về muộn vậy?"
"À ừ, tôi tăng ca.

Gần đây công việc khá nhiều." Cô bình thản đáp, sau đó cởi giày đi vào trong nhà.
Đúng lúc này cửa phòng Lục Trí đồng thời mở ra, hắn cố ý chờ cô, vừa rồi hắn gọi điện nói khi nào cô về tới cửa nhắn tin cho hắn ra đón.

Hắn sợ a Lực giở trò với cô, người phụ nữ của hắn phải do đích thân hắn bao bọc.
"Vào phòng tắm rửa rồi ngủ sớm đi, coi nó như không khí là được."
"Mày!" A Lực tức muốn trào máu, liếc xéo Lục Trí.
Hắn miễn nhiễm, ngoài Tưởng Nguyệt không có gì ảnh hưởng được hắn.
Tưởng Nguyệt vòng qua ghế sofa đi vào phòng ngủ, trước khi vào trong còn nghe Lục Trí dặn dò: "Cửa nẻo nhớ khoá kỹ bên trong."
"Mẹ kiếp tao là ăn trộm à?" A Lực lại gào lên.
Lục Trí dửng dưng đáp: "Mày còn đáng sợ hơn ăn trộm nữa, mày không biết sao?"
A Lực chửi thề rồi ném remote tivi về phía hắn, Lục Trí né được hắn còn chỉnh đốn: "Ở trong nhà tao mà phá hoại đồ thì cút xéo ngay đi."
Một chữ cũng "cút" hai chữ cũng "cút" anh cũng không thích ở đây, nếu không có Tưởng Nguyệt, nằm mơ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui