Trầm Hương Uyển

Ngô Lạc Nha không thèm
đếm xỉa đến gương mặt xanh xám của Tần Hạo, tò mò nhìn ra ngoài cửa xe: “Cô ta
ở đây à? Nhà cửa cũ kĩ vậy”.

Bóng người phía trước
hiện ra rõ dần, tim anh bắt đầu đập loạn. Nửa tháng không gặp, chỉ biết cô bị
cảm và lên cơn sốt, không ngờ cô gầy đi thế này. “Em đã quyết định không xuống
xe thì bớt nói lung tung đi. Ra sau ngồi”, Tần Hạo đập vào lưng Ngô Lạc Nha,
“Nghe thấy gì không? Bảo em ra sau ngồi”.

Ngô Lạc Nha cười cười,
lúc xuống xe thì vừa hay đối mặt với Trần Uyển. Tần Hạo thấy tình thế không
hay, vội vàng bước xuống theo. Lại thấy Ngô Lạc Nha đưa tay ra, khẽ “Hi” một
tiếng, “Tôi là Ngô Lạc Nha”.

Trần Uyển tỏ ra vô
cùng ngạc nhiên, không kịp nhìn thấy Tần Hạo, cũng đưa tay ra, “Trần Uyển”. Nói
xong mới đưa ánh mắt thăm dò sang phía anh.

“Cuối năm cùng về Tế
Thành”, Tần Hạo giải thích, “Mẹ anh nói cô ấy ở nhà buồn, bảo anh đưa đi chơi”.
Trên đường đi, mấy lần bảo Ngô Lạc Nha xuống xe nhưng cô vẫn khăng khăng ngồi
đó, anh đã phải hết sức kiềm chế. Lúc này sắc mặt anh không tốt, mở cửa trước
cho Trần Uyển vào ngồi.

Ngô Lạc Nha thấy Tần
Hạo như vậy liền đi sang một bên, hậm hực mở cửa sau.

“Tôi nghe anh Ngũ nói
em nhỏ hơn tôi, nhỏ hơn mấy tuổi?”

“Cái gì mà em em em,
gọi là chị dâu.”

Tâm trạng hoang mang
ban đầu dần bình phục trở lại, Trần Uyển nghiêng người quay mặt ra sau vui vẻ
nói với Ngô Lạc Nha: “Gọi bằng tên là được rồi”, rồi quay sang Tần Hạo: “Em anh
là khách, anh là chủ, đừng làm bộ mặt u ám thế được không?”.

Tần Hạo nghe xong khẽ
mỉm cười, nắm lấy tay cô.

Ngô Lạc Nha nghe hai
từ “khách, chủ” thì mím miệng, thấy hai người tay trong tay liền nhìn ra ngoài.
Hành động ấy lọt vào mắt Trần Uyển, cô cười nói với Tần Hạo: “Gọi điện tới mà
không nói là có khách, vậy không đi xem phim nữa nhé? Đi đâu đó chơi cũng

được”.

Tần Hạo gật đầu lia
lịa, “Hay đi Tiểu Hoàn Sơn. Trên núi có chùa Đại Nguyên khá linh thiêng, cũng
đúng lúc em muốn đi cầu thần để năm nay có thể lấy được người chồng tốt”, câu
này rõ ràng là nói với Ngô Lạc Nha.

Ngô Lạc Nha sao lại
không hiểu ý trêu chọc của anh chứ, cô hừm một tiếng rồi vờ nũng nịu: “Hôm nay
em đi giày cao gót, anh Ngũ phải cõng em đó! Trời lạnh em cũng không muốn leo
núi. Hai người vốn định đi đâu thì cứ đi, không cần lo cho em làm gì, cứ theo
kế hoạch cũ là được”.

Lúc Tần Hạo ở Bắc Kinh
nghe Trần Uyển nói muốn xem phim Chúa tể của những chiếc nhẫn, nhiều lần hẹn
khi nào anh trở lại thì sẽ đi. Đến nơi, anh liền đi mua vé. Ngô Lạc Nha nhìn
bóng lưng anh, sắc mặt thay đổi, vội chạy theo sau, khoác tay anh vô cùng tự
nhiên. Trần Uyển khẽ nhếch môi cười, quay người xem những tấm áp phích trên
tường.

Bước vào rạp phim, Ngô
Lạc Nha khăng khăng đòi ngồi bênh cạnh Tần Hạo, Tần Hạo sầm mặt kéo cô sang bên
trái để anh ngồi giữa. Trần Uyển lặng yên nhìn hai người, nghĩ tới việc từ nhỏ
tới lớn họ đã quen tranh giành nhau như vậy, bỗng dưng thấy chua xót vì những
năm tháng trước đây của anh không có bóng hình cô.

Những hình ảnh trên
màn hình vô cùng tuyệt vời, ở ngay dưới cũng diễn ra những cảnh không kém. m
thanh trong rạp khiến Ngô Lạc Nha thỉnh thoảng lại giật mình sợ hãi nép vào
lòng Tần Hạo, sau đó tỏ ra ngượng ngùng khi ý thức được ánh nhìn của Trần Uyển.
Trong bóng tối, đôi mắt Ngô Lạc Nha lấp lánh, Trần Uyển biết đó chính là ánh
nhìn khiêu khích.

Lúc đi ra, thấy vẻ mặt
tức tối của Tần Hạo, Trần Uyển mới yên lòng. Khi anh đi lấy xe, Ngô Lạc Nha nắm
chặt cổ áo bằng giọng đầy tiếc nuối nói: “Anh Ngũ thay đổi rồi, trước đây anh
ấy không tới rạp xem phim vì ghét bẩn, ồn ào, càng không hề mua đồ ăn vặt. Anh
Ngũ thay đổi rồi…”.

Những từ sau đó không
cần nói Trần Uyển cũng hiểu. Cuộc sống trần tục? Tầng lớp thấp? Đại loại thế.
Cô nhìn đầu ngón chân mình, đột nhiên bật cười, ngẩng lên nhìn Ngô Lạc Nha bằng
ánh mắt nghi hoặc, nói: “Không phải là cá thì sao biết được niềm vui của cá?”.

Nụ cười trên gương mặt
của Ngô Lạc Nha tắt lịm, có một niềm vui nho nhỏ lan tỏa trong lòng Trần Uyển.


Lúc lên xe, Ngô Lạc
Nha tỏ vẻ mất hứng, Tần Hạo nói sẽ đưa cô về trước, cô giận dỗi nói: “Hai người
đi đâu?”.

Tần Hạo bực mình, “Tụi
anh nửa tháng mới gặp nhau, bây giờ đi làm chuyện thân mật. Em cũng muốn theo
à?”.

Ngô Lạc Nha bị chẹn
họng nói không được, Trần Uyển thì đỏ mặt tía tai.

“Vậy trước khi đưa em
về nhà, phải chở em tới cửa hàng bán dưa muối, lúc đi mẹ dặn mua ít dưa chuột
muối, mấy ngày nay dạ dày cha không tốt, tối nào cũng ăn cháo.”

“Anh nói về chuyện
xưng hô với em bao nhiêu lần rồi? Cái gì mà cha mẹ? Của em hay của anh? Để tránh
người khác hiểu lầm, em có hiểu không? Để người nào nghe thấy sẽ không hay
đâu.”

“Có gì mà không hay? Em đã gọi mười mấy năm rồi, cha mẹ không phản đối, anh
hà tất phải khó khăn thế?”

Tần Hạo nhìn Trần Uyển cúi mặt xuống, cơn tức giận không kìm được nữa, “Anh
khó khăn? Anh bị oan ức mười mấy năm…”.

“Em mới oan ức mười mấy năm! Em xem nhẹ cái gọi là tình cảm, suy nghĩ…”

Giọng nói chói tai vang lên, xe thắng gấp khiến Trần Uyển bổ nhào về phía
trước. Cô chỉ có thể nghe một tiếng “Cút!”, quay sang thấy mặt Tần Hạo đỏ gay,
những gân xanh trên trán nổi rõ. “Cút!”

Phía sau, Ngô Lạc Nha sợ đến ngây người, hình như chưa từng thấy Tần Hạo
giận dữ như vậy, môi dưới run run, nước mắt giàn giụa, rất có vẻ đẹp như hoa lê
dưới mưa.

Trần Uyển chưa kịp phản ứng gì thì Tần Hạo đã xuống xe, mở cửa sau,
“Xuống!”.

Ngô Lạc Nha né tránh, miệng gào lên: “Không xuống là không xuống”. Nhưng
cánh tay đã bị Tần Hạo túm lấy rồi kéo cả người ra ngoài.


Trong khoảng thời gian từ cuối năm đến đầu năm, đi đến nhà cậu cô rồi sau
đó về Bắc Kinh thăm ông nội, kế hoạch là vậy nhưng không thể thực hiện được, dự
tính giữa năm kết hôn không cẩn thận sẽ rơi vào vòng ảo tưởng. Điều bực bội
hơn, một bên là thái độ hời hợt, không tác thành của cha mẹ với mối quan hệ của
hai người; một bên là Trần Uyển cứ né tránh, trong hoàn cảnh này dường như chỉ
có một mình anh là gắng hết sức. Hơn nữa, mẹ anh như cố ý sắp đặt cho anh với
Ngô Lạc Nha… Tần Hạo cố kìm nén bản thân, nhưng càng cố gắng thì khát vọng càng
mãnh liệt hơn. “Xuống cho tôi! Đứng thẳng lên, đừng dựa vào người tôi”, Tần Hạo
dựng thẳng người Ngô Lạc Nha, “Một trăm đây, cô cầm lấy mà bắt xe. Suốt buổi
chiều chịu đựng cô đủ rồi, cô thích gì thì làm nấy. Sau này đừng có làm trò giả
vờ này nọ trước mặt tôi, cô thật phiền phức”. Nói xong, đầu không ngoảnh lại,
anh đi thẳng về chỗ ghế lái.

Những chiếc xe bị kẹt lại trên đường bắt đầu khởi động từng cái một, trong
gương chiếu hậu, hình ảnh Ngô Lạc Nha đứng khóc lóc dần dần mất hút. Trần Uyển
muốn cười, nhưng lại cảm thấy như vậy quá nhẫn tâm, đành cố nín.

“Có thấy anh quá tuyệt tình, quá nhẫn tâm không?”, Tần Hạo im lặng hồi lâu
mới nói.

Trần Uyển lắc đầu.

“Biết em bực mình, trong rạp chiếu phim im lặng không nói, mặt đanh lại như
giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của anh vậy. Nói thật đi, em ghen phải không?”

Cô liếc nhìn anh, “Ai bực mình, ai ghen chứ? Vì em đang xem phim mà. Em
đanh mặt lại không muốn nũng nịu giống cô ấy”.

“Lúc đầu anh cũng nhịn, nhưng mẹ anh đã dặn là phải nể tình cảm mười mấy
năm, không được bỏ mặc cô ấy”, tay phải anh đưa ra nắm chặt lấy tay cô, “Nhưng
nếu như quá đáng, khiến em khó chịu, thế nào anh cũng sẽ khiến cô ấy trả giá.
Em đừng sợ anh, có đánh chết anh, anh cũng không quát em như thế đâu”.

Trần Uyển cũng nắm lấy tay anh, không trả lời.

Về đến Kim Thịnh, vừa đóng cửa cô đã ôm lấy cổ anh mà hôn. Cảm xúc mạnh mẽ
bất ngờ nhanh chóng lướt qua tâm trí anh, lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, vô
cùng mãnh liệt. Trái tim Tần Hạo đập liên hồi, khi bình tĩnh lại, anh ôm chặt
lấy cô, nghiêng đầu hôn đáp lại nụ hôn của cô.

Anh biết là cô rất nhớ anh, nhưng khi hòa quyện với nụ hôn của cô, anh mới
hay, chỉ nỗi nhớ nhung thôi thì không đủ.

“Nhớ anh à?”, anh ôm lấy cơ thể cô đã trần trụi nửa người đi vào phòng ngủ,
tim đập thình thịch theo tiếng rên rỉ của cô. “Mèo con, mở mắt ra nhìn anh”,
lúc chầm chậm đi vào cô, anh nói bằng một giọng đầy khao khát.

Bàn tay rắn chắc và cơ thể tráng kiện của anh đủ để che mưa che gió cho cô.
Trần Uyển bình tĩnh nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, hoa lửa trong mắt dường như
càng trở nên mãnh liệt khi hai cơ thể hòa quyện rồi nhen nhóm vào tận tâm hồn.

Chính thời khắc này, cô nhận ra mình đã yêu anh.


“Anh làm đau em à?”, anh dừng lại, “Đừng khóc, đừng khóc”. Anh đưa tay lên
lau nước mắt trên mặt cô. Tần Hạo dỗ dành, cúi xuống lấp đầy đôi môi cô. Cô cứ
ôm chặt anh, ưỡn người để đón nhận sự tìm kiếm của anh.

Lúc Tần Hạo về đến nhà cha mẹ ở gần hồ Minh Nguyệt, ánh mắt không giấu nổi
niềm vui, cô gái giúp việc mở cửa khẽ nghiêng đầu chau mày ra hiệu, anh ngừng
hát, lắng nghe động tĩnh trong nhà rồi mới bước vào.

Đứng từ cửa phòng khách nhìn vào, Ngô Lạc Nha đang ngồi trên sofa ngẩn
người xem tivi, đôi mắt sưng lên như hai trái đào chín. “Ồ, khóc đến giờ này
sao? Mấy tiếng rồi? Không biết mệt à?”

Ngô Lạc Nha quay đầu sang, ánh mắt không như ngày thường.

Tần Hạo cười nhạt, mở miệng định nói thì đã bị mẹ anh từ đằng sau đẩy một
cái làm cho loạng choạng.

“Tôi tưởng anh ăn chơi đến quên luôn cửa nhà rồi chứ?” Bà Thạch Hương Lan
cầm túi chườm nước đá đi vào, mắt Ngô Lạc Nha lại bắt đầu loang loáng nước.
“Anh còn biết mà về à?”

“Dĩ nhiên là con về chứ, con còn muốn xem vị...”, Tần Hạo hất hàm về phía
Ngô Lạc Nha, “Xem xem vị công chúa này tố cáo thế nào. Từ nhỏ đã diễn kịch kiểu
này rồi! Lớn như thế mà não sao không lớn chút nào vậy?”.

“Em không có não mà vẫn tò mò muốn xem người đó của anh như thế nào à?
Chẳng qua cũng chỉ thế thôi”, Ngô Lạc Nha cười nhạt.

“Người gì?”

“Im miệng cả đi”, bà Thạch Hương Lan nghiêm giọng quát, “Tiểu Ngũ, con
không có trái tim hả? Tiểu Nha không quen hay sao mà con nhẫn tâm ném con bé
ngoài đường như vậy? Lúc con bé đuổi theo con, vội quá không mang theo tiền
đấy, con biết không? Trời thế này mà con vứt một cô gái ngoài đầu đường để nó
đi bộ về, đúng là càng ngày càng chẳng ra gì”.

“Con đưa cô ấy một trăm tệ bảo bắt taxi”, Tần Hạo bực dọc trừng mắt nhìn
Ngô Lạc Nha nói năng không thành thật.

“Em bị tức quá, đầu óc rối tung lên, quay lại thì tiền không biết bị gió
thổi đi đâu rồi. Hai người loáng cái đã chẳng thấy đâu, em không đi bộ thì còn
cách nào nữa?”

“Cô không biết gọi điện à? Thế không biết gọi xe rồi đi đến cổng kêu người
nhà mang tiền xuống à? Vốn là cô cố tình gièm pha, cả buổi chiều cô phá đám,
coi tôi như thằng đần? Cô học mấy năm rồi, càng học não càng ngắn lại phải
không? Tôi và chị dâu cô là cô có thể...”

Tần Hạo chưa nói hết câu, đã bị mẹ tát cho một cái. Anh ngừng một lúc rồi
nói tiếp: “Không ai phá đám nổi quan hệ giữa tôi và chị dâu cô đâu”. Sau đó anh
nghiêng đầu quay sang bà Thạch Hương Lan, “Mẹ, con với Tiểu Uyển nói rõ rồi,
mấy ngày nữa sẽ đi gặp cậu cô ấy, đợi cô ấy tốt nghiệp xong thì kết hôn. Những
người ở Ủy ban Nhân dân có ai mà con không biết”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận