Trầm Hương Uyển

Trước đây Tần Hạo đã từng nói với cô, bất luận là lúc nào, anh cũng sẽ luôn
chọn đứng bên cô.

Lời đường mật không đủ làm tin, nhưng lúc anh thật sự chọn lựa như thế,
Trần Uyển đã cảm động không biết nói sao cho hết.

Cô bảo về nhà sẽ lập tức tìm cơ hội nói với cậu, ngón tay Tần Hạo đang mơn
trớn môi cô bỗng dừng lại, hít thật sâu, như đang suy nghĩ điều gì, sau đó khẽ
nói: “Chuyện này, có thật là em đã quyết tâm?”.

Trần Uyển trịnh trọng gật đầu. Ánh mắt anh long lanh, đầy vui sướng. Cô
cũng không nén được cười vui.

Nhưng sau kỳ nghỉ Tết, lúc người của Tổ Thi hành án và Ủy ban Kỷ luật đến nhà,
cô biết là lại một lần nữa mình nuốt lời.

“Tiểu Uyển vào đây theo cậu”, cậu hầm hầm cầm tờ kỷ luật do hai người mang
đến, nói với Trần Uyển.

Trần Uyển nhìn thấy mợ lo lắng, tay chân luống cuống, cô mím miệng bước vào
phòng theo cậu.

“Những điều vừa rồi con nói là thật hay giả?”

Trần Uyển cúi gằm mặt nhìn ngón chân, rồi lại ngước lên, nói dứt khoát:
“Thư là sự thật, của cha và của con gửi đi, đều là thật. Nói dối cậu mợ không
phải con viết là vì con không muốn gây thêm rắc rối cho cậu mợ”.

“Con bé này, ăn gan hùm tim gấu rồi hả?”, Củng Tự Cường bàng hoàng, bật dậy
hét lên: “Chuyện lớn thế này mà không nói với người lớn?”.

“Con không ngờ là họ sẽ tìm đến tận nhà”, Trần Uyển lại cúi gằm mặt xuống,
căng thẳng bấu bấu móng tay, thành thục phân trần: “Con gửi thư nặc danh, con
nghĩ sẽ không có chuyện gì, cho dù là đoán ra con, cũng không có chứng cứ chứng
minh. Sau đó thư đi rất lâu mà không có động tĩnh, con còn đi hỏi thăm dò, cứ
nghĩ là lại giống như cha trước đây, không ai quan tâm đến, nên thất vọng. Không
ngờ qua mấy tháng họ mới tìm đến nhà”.

Củng Tự Cường chầm chậm ngồi xuống, “Thư của cha con đâu? Hay là con đã gửi
nguyên bản gốc đi?”.

“Con không ngốc vậy đâu! Gửi bản in thôi. Để con đi lấy bản chính.”

Lúc quay lại, mợ cũng đã bước vào phòng, Trần Uyển đưa thư cho cậu, ngồi
xuống mép giường.


Ông Củng Tự Cường càng đọc, nét mặt càng bình tĩnh, đọc đến phần cuối ông
lặng người. Đưa thư cho mợ, ông run rẩy châm điếu thuốc, nhưng đánh lửa mấy lần
không được. Trần Uyển vội cầm lấy hộp quẹt, giúp cậu châm thuốc.

“Tìm thấy bức thư hồi nào?”

“Ngày mùng Một tháng Mười năm ngoái.” Trần Uyển hít một hơi thật sâu, tập
trung nhớ lại.

Cậu ngồi lặng lẽ hút thuốc, ngón tay run run dần bình tĩnh lại. Mợ đọc xong
thư thì nước mắt lưng tròng, định nói gì đó nhưng lệ cứ chảy ra. “Là chuyện gì,
là loại người gì chứ? Đây chẳng phải là ép chết người ta sao?”.

Trần Uyển thấy mợ khóc, không kìm được xót xa, đôi vai khẽ run lên nhưng
khóc không thành tiếng. Củng Tự Cường thấy vậy càng đau đớn như dao cắt vào
tim. “Khóc cái gì chứ? Tiểu Uyển, con cũng đừng khóc. Khóc lóc sẽ chẳng nghĩ
được cách gì cả, cậu cần suy nghĩ xem việc này phải giải quyết thế nào.” Nói
rồi cậu lại châm thêm điếu thuốc, giấu kín tâm trạng đầy phức tạp.

Lúc lâu sau, Củng Tự Cường mới ngước đầu lên, “Việc này, cậu tin một ngày
sẽ đòi được công lý, nhưng không được vội. Tiểu Uyển, con giữ bức thư thật kĩ.
Người hôm nay đến là người của Tổ Thi hành án, vậy là đã lập thành án rồi. Họ
nói bóng nói gió là muốn văn bản gốc, nhưng có thể họ sẽ giải quyết công bằng
hoặc có thể là không. Chúng ta phải thận trọng, bức thư này mà đưa thì chẳng
còn chút chứng cứ nào nữa. Do đó có đưa cho ai thì cũng phải là người thật đáng
tin”.

Trần Uyển gật đầu lia lịa.

“Còn nữa, chuyện này không được bạ ai cũng nói. Chưa đến ngày có thể xoay
chuyển tình thế thì chưa thể tự đắc được, cậu con sống mấy mươi năm rồi, luôn
theo sự chính trực, nếu ngay cả con mà cậu cũng không bảo vệ được thì sẽ có lỗi
lớn với cha mẹ con”.

“Cậu...”

“Con bé này”, Củng Tự Cường thở dài, “Con vẫn không coi cậu mợ là người nhà
sao? Việc lớn thế này mà tự mình gánh vác”.

“Con sợ sẽ gây phiền phức cho gia đình...”

“Tính con giống hệt mẹ
con. Việc lớn thế này mà không bàn với người lớn? Phiền phức thì sao nào? Phiền
phức hơn nữa cũng có cậu đối phó cho con. Sau này không được thế nữa, nghe

chưa?”

Trần Uyển gật đầu. Về
phòng mình, nhấn số điện thoại của Tần Hạo, suy nghĩ hồi lâu rồi lại xóa đi.
Nghĩ kĩ rồi gọi cho Phương Tồn Chính, người có thể tin tưởng để nhờ giữ bức thư
dường như chỉ có anh ta.

Cuối năm ngoái Phương
Tồn Chính đã bàn giao toàn bộ trang thiết bị làm đĩa cho người khác, lúc gọi
điện thì anh đang thu tiền ở Đế Cung, “Vẫn chưa khai giảng à?”.

“Sắp rồi, còn hai ngày
nữa.” Lần gặp trước, cô nhờ anh ta tìm kiếm tin tức, dù sao thì anh ta cũng
quen biết đủ mọi hạng người. “Chuyện lần trước...”

“Em đợi chút, anh vào
văn phòng nói chuyện.”

Nghe thấy tiếng đóng
cửa, Trần Uyển mới nói tiếp: “Hôm nay có người đến tìm...”.

Sau khi cô kể lại sơ
qua tình hình, Phương Tồn Chính mới nói: “Cậu em nói rất có lý. Bức thư đó không
thể tùy tiện đưa cho người khác được, đó là cơ hội duy nhất, có thể giúp cha em
lật lại bản án hay không là nhờ nó. Việc này có thể điều tra tới cùng hay
không, còn phải xem thái độ của cấp trên. Cấp trên có động tĩnh, chúng ta sẽ có
thể ít nhiều nghe được tin đồn, đến lúc thích hợp quyết định vẫn chưa muộn. Nếu
việc không thành, thì đến bước đường cùng có thể gửi bức thư lên cơ quan cao
hơn”.

“Em muốn giúp cha em
lật ngược vụ án, nhưng dù sao cha em cũng có cái sai. Em chỉ hi vọng có thể bắt
được kẻ xấu xa, kẻ bức tử cha em phải bị trừng phạt.”

“... Khóc à?”

“Không, bị nghẹt mũi
thôi.”

Anh ta im lặng một lúc
mới cẩn thận thăm dò: “Việc này sao không hỏi thử anh ta? Anh ta biết nội tình
sự việc sẽ giải quyết dễ dàng hơn chúng ta”.


“Em không dám”, Trần
Uyển sụt sịt mũi, “Em sợ ảnh hưởng quá lớn, gia đình họ...”. Phương Tồn Chính
không biết an ủi ra sao. Trần Uyển có thể tưởng tượng đến cảnh anh ta ngồi
trong văn phòng vò đầu nghĩ ngợi. “Em không định nói với anh ấy, việc của gia
đình mình thì để gia đình giải quyết, để gia đình anh ấy liên lụy thì sẽ phiền
phức lớn.”

“Anh hiểu, chúng ta
không tìm anh ta nữa, có anh giúp em rồi. Có bất kỳ động tĩnh gì, anh sẽ nhanh
chóng báo cho em”, nói rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, “Trước Tết anh bận
giao lại xưởng làm đĩa cho người khác, nên quên mất việc này. Hạ Phong Tử bị
bắt rồi, trước khi bắt được hắn, hắn đã lẩn trốn ở phương Nam hai năm. Lúc hắn
vận chuyển hàng về, vừa đến Tế Đông thì bị tóm gọn. Việc này, không biết có
liên quan đến chuyện của cha em không?”.

“Không thể. Cha em sao
có thể liên quan đến con người bất chính đó được?” Trần Uyển không nghĩ ra mấu
chốt vấn đề ở đâu.

“Em nghĩ đi, Hạ Phong
Tử rất gần gũi với đám Giang Lỗi...”

“Em hiểu rồi.” Trần
Uyển đã hiểu ra chút ít. “Có phải là có thể tìm hiểu được từ hắn ta, xem có
liên quan gì đến cha của Giang Lỗi không?”, giọng nói cô run run, tim đập loạn
nhịp.

“Em đừng nóng vội,
việc này không thể hấp tấp. Anh cũng chỉ đoán mà thôi, chúng ta tìm hiểu chính
xác rồi hãy đi bước tiếp theo.” Dường như ngay cả Phương Tồn Chính cũng nghe
thấy tiếng trái tim cô đập loạn, hết sức lo lắng.

“Em biết rồi, Cảm ơn
anh, Tồn Chính.”

“Đừng khách sáo, anh
nghe không quen lời nói khách sáo của em. Chúng ta không thành... Dù sao, bất
cứ lúc nào chúng ta cũng là bạn, phải không?”

Bạn, Trần Uyển lặng lẽ
gật đầu.

Vào học trở lại, trong
ký túc rõ ràng vẫn vắng vẻ như trước. Mọi người tìm được đơn vị thực tập hầu
như đều rời ký túc, có tương lai hay không cũng phụ thuộc vào nửa năm lăn lộn
này. Hà Tâm Mi ngày nào cũng giam mình trong phòng lên mạng, ngủ nghỉ, chỉ có
Trần Uyển bầu bạn với cô ấy.

“Con chuột nhà cậu đâu?” Hà Tâm Mi rất thích đồ ăn do cậu Trần Uyển làm,
thấy Trần Uyển đưa, ngập ngừng một lúc rồi đón lấy.


Trần Uyển ném những thứ khác lên bàn, nằm xuống thở dài: “Giận tớ. Đưa tớ
đến, chào tạm biệt rồi đi luôn”. Cậu cô thời gian này suy nghĩ nhiều, mấy đêm
không ngủ mà nhìn già đi mấy tuổi, không khí trong nhà buồn chán, không có
tiếng cười. Bảo cô làm sao có thể nói với cậu về chuyện kết hôn được chứ? Hơn
nữa, không thể thổ lộ với Tần Hạo bất kỳ chuyện gì, chỉ có thể tìm cớ kéo dài,
nói để thư thư mấy ngày nữa, anh lại nghĩ rằng do cô sợ sệt, do dự không dám
nói, vừa rồi thấy anh bộ dạng ủ ê, dường như muốn cáu nhưng không đủ sức.

Trần Uyển nghĩ tới bộ dạng anh định nói điều gì xong lại cúi đầu không nói,
trong lòng đau nhói.

“Hai người...”, Hà Tâm Mi ngậm miếng thịt bò ngũ vị, lắc đầu, “Giờ tớ có
khuyên cũng chẳng ích gì. Thời gian mật ngọt sẽ khiến người ta cứ thế trượt
dài, đến lúc nhận ra điều không tốt thì lại xem nhau như kẻ thù. Loại tình yêu
này quá đau thương, đúng như Ninh Tiểu Nhã đã nói, không gây tổn thương cho
nhau thì không gọi là tình yêu sao?”.

“Vậy cậu thử dịu dàng như nước để bọn tớ mở mang đầu óc xem nào?”

“Miễn nhiễm với tình yêu rồi. Một mình tớ trải qua những tháng ngày thật
vui vẻ”, Hà Tâm Mi thoải mái, “Tớ giờ đang đợi tin của mẹ, tớ còn muốn học hai
năm nữa, nhưng mẹ không muốn. Nói học nhiều không ai lấy. Vậy cũng hay, tớ nghe
mẹ, đợi mẹ sau khi tìm được công việc cho tớ, tớ sẽ lao vào ăn uống để tận hưởng
cái chết êm đẹp”.

Trần Uyển mỉm cười, ngồi dậy thu dọn đồ đạc trên giường.

“Còn cậu? Nhà cậu nói sao?”

“Anh ấy nói không là công ty bảo hiểm thì ngân hàng, có công việc nhẹ nhàng
là được. Tớ không hỏi nhiều. Không có cũng chẳng sao, tớ tự tìm. Hoặc là tớ sẽ
mở tiệm, tớ muốn mở tiệm đến phát điên lên rồi. Tồn Chính nói có chút tiền muốn
mở tửu lầu, hỏi tớ có đồng ý giúp không. Cậu đừng nói gì cả, thật sự tớ cũng có
chút hứng thú.”

“Woa woa, thật tuyệt vời”, Hà Tâm Mi rất thích thú với chuyện châm ngòi thổi
gió, “Đại ca xã hội đen và công tử quý tộc giao chiến, tớ rất muốn xem con nai
nào chết...”.

“Được rồi đấy. Tớ chỉ thấy có chút hứng thú chưa thật sự đồng ý”, Trần Uyển
lườm cô ấy, “Tiểu Nhã không biết sao rồi, lần trước nói cậu ấy tìm đơn vị thực
tập, nhưng Triệu Quốc Trị lại không như thế”.

Nói rồi cô cúi đầu dọn dẹp tiếp, “ầm” một cái, cánh cửa bật tung. Ninh Tiểu
Nhã mặt phờ phạc, bước đi loạng choạng. Trần Uyển vừa thấy vội chạy đến đỡ.
Ninh Tiểu Nhã dường như không trụ nổi nữa, nửa người ngã hẳn vào Trần Uyển.

“Hà Tâm Mi, đến giúp một tay nào.”

Hà Tâm Mi đá chiếc ghế ra, đỡ Ninh Tiểu Nhã nằm xuống. Ninh Tiểu Nhã nhìn
rõ là Hà Tâm Mi thì “ớ” lên một tiếng đầy đau khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận