Trăng dưới hiên

Chương 34: Trèo tường
Cố Diêm đến cửa của phủ công chúa, vừa mới xuống ngựa thì thấy Cố Tả đang đứng sẵn ở cửa rồi, Cổ Tả nhào lên săn đón chủ tử về nhà: “Gia, công chúa tức giận rồi.”
Cố Diêm cũng đoán được phần nào, bởi vậy sớm đã chuẩn bị tâm lí: “Đến mức nào rồi?”
Cố Tả không dám ngẩng đầu nhìn chủ tử nữa: “Bình Bình kêu ta đi nói cho ngài.”
Ý tứ là việc rất nghiêm trọng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm cũng không quản Cố Tả nữa, trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Bình Bình đứng ở ngoài cửa, có chút khó xử nói: “Công chúa ngủ rồi, ngài……”
Cố Diêm đã biết ý tứ của Yến Hạ Nguyệt, cũng không làm khó Bình Bình, hắn ra cửa Ngọc Viên, lại đi về một hướng khác.
Yến Hạ Nguyệt nghe tiếng Bình Bình nói chuyện, nhưng chưa đến hai câu, bên ngoài đã quay trở lại một sự yên tĩnh như lúc ban đầu, trong lòng nàng dần có chút thấp thỏm, Cố Diêm đang làm cái gì vậy?
Nàng đang thì nghỉ, Bình Bình đã đẩy cửa tiến vào, nàng có vể có chút không dám nhìn Yến Hạ Nguyệt: “Phò mã chỉ bảo đã biết…”
Biểu tình trên mặt Yến Hạ Nguyệt đông cứng lại, chậm rãi nói: “Hắn rời đi luôn rồi sao?”
Cho dù là thời điểm nàng muốn hòa li, nàng nhất quyết không để cho hắn vào cửa, hắn vẫn sẽ đứng ngoài nói rất nhiều thứ.
Nhưng tại sao bây giờ hắn chưa nói gì đã đi rồi?
Bình Bình không trả lời.
Nàng vẫy tay để Bình Bình lui ra ngoài, ngồi ở trên giường, trên mặt không có bất cứ một cảm xúc gì cả.
Cố Diêm đang nghĩ cái gì?
Chắc hắn đang cảm thấy nàng cố tình gây sự đúng không?
Nhưng hôm nay nàng chuẩn bị lâu như vậy, hắn nói một câu không trở lại liền không trở lại thật, chẳng lẽ nàng cũng không được tức giận sao?
Rõ ràng hắn chỉ cần kiên trì trong chốc lát thì nàng vẫn sẽ để hắn vào mà.
“Ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Công chúa đang nghĩ đến ta sao?”
Yến Hạ Nguyệt ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh, trong phòng cũng không có ai khác.
Nhưng…chắc chắn nàng đã nghe được thanh âm của hắn.
Chẳng lẽ do nàng nghe nhầm?
Cố Diêm từ cửa sổ nhảy vào, thuận tay đem cửa sổ đóng lại: “Thời tiết này, buổi tối còn mở cửa sổ, công chúa không thấy lạnh sao?”
Yến Hạ Nguyệt có một loại cảm giác như kiểu cảm động muốn khóc, hạnh phúc muốn cười, nhưng nàng không có khóc, cũng không cười, nàng nhìn Cố Diêm sau bình phong đi ra, biểu tình lạnh lẽo: “Ngươi vào bằng cách nào?”

Cố Diêm cở đai eo, vắt nó bên trên bình phong, thật sự rất là bất đắc dĩ: “Công chúa không cho ta vào bằng cửa chính, ta chỉ đành nhảy từ cửa sổ mà vào thôi.”
Hắn quay đầu, nhìn đến công chúa đang hất cằm ra hiệu cho hắn: “Đi ra ngoài.”
Cố Diêm da mặt dày, hắn đã trang bị cho mình một loại kỹ năng gọi là ‘nghe không hiểu Yến Hạ Nguyệt nói gì’, hắn đem áo ngoài cởi ra, đi đến bên tủ quần áo lấy bộ quần áo sạch ra: “Ta đi tắm, công chúa có thể chờ ta một chút không?”
Chờ hắn làm cái gì?
Yến Hạ Nguyệt nhìn hắn đi vào tịnh thất, xuống giường.
Mặt công chưa vừa rồi, giống như một núi tuyết nở đầy hoa, thoạt nhìn lạnh lùng cực kì, nhưng thực tế lại rất sinh động kiều diễm, hơi động một chút lại như một bức tranh vậy.
Thật đẹp a.
Cố Diêm từ trong đáy lòng cảm thán ra một cây.
Hắn nhanh chóng tắm rửa xong, mặc quần áo, công chúa của hắn vẫn ở trên giường, đắp chăn, thoạt nhìn thực an tĩnh.
Này, hình như có chút không đúng rồi.
Cố Diêm chỉ để lại một chiếc đèn, xốc chăn lên rồi nằm xuống, còn chưa nghĩ tới có gì đó không đúng, cả người đã đông thành một khối.
Hắn vừa mới chạm vào cái gì?
Bây giờ cũng đã sớm vào thu, mà cho dù có đang ở mùa hè, công chúa cũng sẽ không mặc quần áo như vậy.
Da thịt mềm mại, trơn nhẵn và tinh thế.
Chẳng lẽ…nàng chỉ mặc có một lớp áo lót mỏng hay gì?
Cố Diêm hối hận mình đã trực tiếp nằm vào giường, hắn muốn trở về thời điểm lúc nãy.
Vậy thì có thể ngủ trên ghế được rồi.
Cánh tay nàng đã đặt trên ngực hắn, hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Hắn cảm giác được, cơ thể nàng dán vào người hắn, mềm mại cực kì.
Nàng không nói gì, chỉ là không một tiếng động lại cho hắn một cam giác hơn hẳn việc có vô vàn âm thanh, từng đợt hô hấp nhè nhẹ của nàng cũng làm hắn muốn trốn tránh, chứ nói gì đến cả hơi ấm của nàng đang bao phủ lấy người hắn.
Cố Diêm nhìn thẳng vào đỉnh đầu nàng, không dám nhúc nhích.
Yến Hạ Nguyệt bản đầu còn cảm thấy xấu hổ.
Nhưng sau một hồi lăn lộn như vậy, lại thấy khá là vui vẻ, cảm xúc mang đến tác động mạnh mẽ đến nàng, đem từng chút tư vị xấu hổ của nàng hòa tan vào hư không, tự nhiên nhưng cử chỉ của nàng cũng bạo dạn hơn nhiều.
Nàng chậm rãi động, dừng ở cổ áo hắn.
Cố Diêm nín thở, nàng đáng làm gì? Sao nàng lại làm như thế?
Động tác như vậy……
Cố Diêm dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại.

Yến Hạ Nguyệt cảm thấy Cố Diêm lúc này giống như một tiểu tức phụ ở đêm tân hôn vậy, cứng đờ nằm trên giường, chỉ có thể tùy ý phu quân động tay động chân, đến thở cũng không dám nữa.
Nhiệt độ cơ thể hắn vẫn luôn cao, ở ngực lại càng nóng hơn. Nàng cảm nhận được, cảm nhận được trái tim của hắn đập, đạp nhất nhanh, tiếng đập như truyền vào trong tai nàng vậy.
Hả? Nàng vừa chạm vào nơi nào vậy?
Không phải là……
Trách không được Cố Diêm không tiếp tục nín thở nữa.
Tay nàng hướng lên trên mà di chuyển, chạm vào xương quai xanh, xoa xoa vài cái, rồi lại tiếp tục hướng lên trên.
Đầu ngón tay nàng chạm vào được hầu kết hơi nhô ra của hắn, cảm thấy rất thú vị.
Hắn nuốt nước bọt sao?
Hầu kết của hắn không tự chủ được mà động?
Yến Hạ Nguyệt nghiêng thân mình, tay nàng hồ nháo, chân cũng không nhàn rỗi.
Cố Diêm muốn hỏng luôn rồi, hắn phát hiện chân nàng không có một mảnh vải nào.
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn vẫn thờ ơ, lại đi xuống, lướt qua xương quai xanh, ngực, nàng đem áo hắn vén lên, sau đó lại tiếp tục đi xuống.
Ách……
Tại sao cảm xúc khi sờ bụng của hắn với nàng lại không giống nhau?
Trước mắt Yến Hạ Nguyệt xuất hiện một bóng đen.
Cố Diêm kéo tay nàng ra, ấn ở bên cạnh, ngữ khí nặng nề: “Công chúa đừng nháo, không sớm nữa rồi, ngủ đi, được không?”
Yến Hạ Nguyệt nhớ tới quyển sách mình đọc, lớn mật ôm lấy hắn.
Cố Diêm không nghĩ tới Yến Hạ Nguyệt còn làm được như vậy, không kịp cản nàng dán lên người hắn.
Sắc mặt hắn thay đổi.
Yến Hạ Nguyệt cảm giác được sự khác thường, sửng sốt một chút, chậm rãi cười khan: “Cố Diêm, ngươi cũng đã như vậy rồi, còn muốn ta ngủ, ngươi lại tính làm như thế nào?”
Trong ánh mặt nàng hiện rõ sự cười nhạo: “Lại tự mình ‘tĩnh tâm’ sao?”
Nàng cười nhạo xong hắn, cánh tay kéo lấy cổ hắn, hôn một cái trên môi hắn, ở bên tai hắn mà thủ thỉ: “Cố Diêm, cũng đã như vậy rồi, ngươi cũng đừng nhịn nữa, nha?”
Thái dương Cố Diêm đã lấm tấm mồ hôi, hắn muốn ngồi dậy, nhưng cổ hắn vẫn bị tay công chúa vòng qua giữ lấy, hắn cũng chỉ có thể kề mặt mình sát mặt nàng.
Mùi hơn linh lan của nàng ấm áp lại bắt đầu quẩn quanh chóp mũi hắn, hắn cố gắng chống đỡ lí trí mình một cách gian nan, có ý đồ cò kè mặc cả: “Công chúa, hôm khác được không?”
Hôm nay hắn đã chịu kích thích đủ lớn rồi, hắn không thể bảo đảm mình có mất khống chế hay không.
Yến Hạ Nguyệt làm sao có thể từ bỏ dễ dàng vậy được.

Cũng đã đến nước này rồi, hắn vẫn có thể cùng nàng có kè mặc cả? Nàng không khỏi hoài nghi sức quyến rũ của mình với hắn đấy.
Tay nàng ở sau lưng hắn, sờ soạng lung tung một hồi, lại vuốt ve một lúc.
Đem quần áo hắn loạn thành một đống.
Tà áo trên vai hắn cũng đã tuột ra làm lọi bả vai rắn chắc vạn người mê.
Yến Hạ Nguyệt làm loạn xong mới nhìn đến y phục không chỉ tề của hắn, khuôn ngực Cố Diêm gần như đã trần trụi, luvs này cảm xúc ngại ngùng mới lười biếng chậm rãi xuất hiện.
Cố Diêm thành cái dạng này…… Có một loại cảm giác không thể nói lên lời, nàng cũng không tự chủ được mặt đỏ tim đánh loạn.
Nàng bây giờ mới thấy thẹn thùng.
Hắn bắt đầu có hai nữa ý thức, một nửa kêu gọi chính bản thân mình bình tĩnh trở lại, còn nửa còn lại có vẻ gần như đã không chế thân thể này, kêu gọi hắn cứ trầm luân với người con gái hắn yêu.
Tay hắn luồn qua mái tóc đen nhánh của nàng đặt trên gáy, nhẹ nhàng đầu nàng lên, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
“Ách……”
Cố Diêm ngừng lại, hắn đem những sợi tóc đang dính trên mặt nàng vuốt ra, thở hổn hển, cố gắng không chế bản thân mình: “Công chúa thấy khó chịu sao?”
Yến Hạ Nguyệt cũng có chút khó chịu, nhưng tất nhiên nàng sẽ không nói như vậy.
Nàng cắn lên cổ hắn, thanh âm kiều mị như đập vào lòng người đối diện vậy: “Ngươi nhẹ một chút, có chút đau rồi.”
Cố Diêm gian nan không chế chính mình, buộc mình phải nhẹ nhàng một chút, Yến Hạ Nguyệt lần đầu tiên biết chuyện này còn có thể đem đến một loại cảm thụ như vậy đối với con người.
Thoải mái.
Theo những gì nàng biết, Cố Diêm đối với chuyện này có lẽ cũng là cái biết cái không, chỉ biết nam tử có thể giải tỏa như thế nào, còn lại không biết phải làm như thế nào thì nữ tử mới có thể thoải mái.
Bằng không dựa theo tính tình của hắn, đã sớm đưa nàng trầm luôn vào cơm mê đắm, cùng nàng hô mưa gọi gió ở nơi chỉ có bọn họ mới có thể cảm nhận được.
Làm sao hắn có thể coi những lời nàng nói là sự thật và thực hiện chúng một cách nghiêm túc như vậy được cơ chứ.
Giống như hiện tại, nếu nàng theo bản năng bảo dừng, thì cũng chỉ có nàng mới biết đấy không phải ý tứ của bản thân nàng.
Nhưng hắn sẽ coi nó là sự thật và sẽ dứt khoát dừng lại mọi chuyện.
Nếu thực sự nó xảy ra, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy ngại.
“Cố Diêm, ngươi đang làm gì thế?? Sao lại làm như vậy???”
Tại sao lại hôn chân nàng như thế???
Xấu hổ lắm a!!!!
Bữa tối tâm tình nàng không tốt, dùng bữa xong cũng không có tâm tư tắm gội đàng hoàng gì cả, chỉ tùy tiện rửa rửa lau lau thân mình rồi mặc quần áo, liệu lúc đấy chân nàng có cẩn thận mà rửa sạch sao??
Yến Hạ Nguyệt có chút xấu hổ lại giận dữ, nàng muốn đem chân rút về, hơi hơi dùng chút lực, Cố Diêm kêu một tiếng, trên tay dùng lực, lại cúi người.
Âm thanh của hắn rất thấp, bên trong mang theo ý cười: “Công chúa không thích như vậy sao?”
Yến Hạ Nguyệt liếc xéo hắn một cái, xem như trả lời.
Chân nàng dơ nha, chỉ cần nghĩ đến chuyện đấy là nàng đã không thể tiếp nhận nổi rồi, hắn lại còn rất ‘hồn nhiên’ mà hỏi nàng có thích không cơ chứ, thích mới là lạ!
Cố Diêm bị nàng liếc xéo một cái, hơi thở càng trở nên nặng nề, hắn vương người hôn lên đôi mắt kia, chống tay ở bên người nàng, hơi thở nặng nề phủ lên gương mặt trắng nõn mịn màng: “Nhưng mà, chĩnh công chúa vừa rồi cũng rất kích động mà.”
Yến Hạ Nguyệt đẩy hắn, thẹn quá hóa giận: “Ta kích động chỗ nào?? Ngươi đừng có mà nói bậy! Ngươi đừng như vậy, ta không muốn nhìn ngươi như vậy.”

Mắt hắn đối diện với mắt nàng, bên trong giống như là có một con dã thú của dục vọng đang trầu trực nhào ra bên ngoài, điều đó làm nàng không thể khống chế được.
Nàng xem như không thấy hắn như vậy, theo bản năng muốn trốn tránh.
Cố Diêm nặng nề cười rộ lên, lại có sủng nịch nói: “Được, không như vậy nữa.”
Hắn ôm nàng, từng nụ hôn nhọ vụn vặt rơi ở sau lưng nàng.
Yến Hạ Nguyệt không thể nhìn thấy hắn, càng thấy thẹn thùng, cảm xúc này rất nhanh đã truyền đến não, lại nhanh chóng phản hồi lại cơ thể.
Cố Diêm không nhịn được mà tay lại dùng thêm chút sức lực, công chúa của hắn, nàng cũng thật là, đây là muốn hắn chết sao?
“Công chúa, thả lỏng.”
Yến Hạ Nguyệt nghe này gằn từng chữ một nói, ủy khuất đến không lên tiếng được, nàng quay đầu, cắn ở trên cằm hắn: “Tự ngươi thử xem đi đã rồi hẵng nói ta thả lỏng?”
Hắn cứ như vậy, nàng làm sao mà thả lỏng?
Cố Diêm bị nàm cắn một cái, nàng cắn thì có sức lực gì đây, như gãi ngứa vậy thôi nhưng vẫn làm hắn mất đi chút khống chế, hắn mút hôn nàng, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Yến Hạ Nguyệt nằm ở trong lồng ngực Cố Diêm, đã không có sức lực nói chuyện nữa.
Ngay đến mười đầu ngón tay nàng cũng không thể cử động.
Cố Diêm ôm lấy nàng, gọi người mang nước.
Yến Hạ Nguyệt cả người rũ rượi, tùy ý để Cố Diêm ôm nàng bước vào thùng tắm.
Cố Diêm tự mình giúp nàng lau sạch người, Yến Hạ Nguyệt đột nhiên lên tiếng: “Cố Diêm.”
Cố Diêm hôn vành tai nàng: “Ân?”
Yến Hạ Nguyệt khẽ cắn môi, giọt nước long lanh trên mắt nàng thoạt nhìn rất trêu chọc người: “Ngươi vừa mới…… có thấy thoải mái không?”
Cố Diêm dừng lại, hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc ấy, cho dù kêu hắn chết, hắn cũng sẽ đồng ý.
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn trầm mặc, cũng đã tự mình tìm được đáp án, nàng cầm ngón tay Cố Diêm, nhớ tới những lần trước đây của hai ngươi, có chút áy náy: “Xin lỗi, Cố Diêm, nhiều năm như vậy ngươi đều không được thoải mái.”
Đổi lại là những người nam nhân khác, đã sớm muốn nạp thiếp.
Mặc dù làm phò mã của nàng, không thể nạp thiếp, nhưng nói không chừng sau lưng cũng có vài tiểu tình nhân.
Cố Diêm thực sự đã nhịn nhiều năm như vậy.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
--------------------------------------------------
Cố Diêm: Cảm ơn tác giả, ngươi thật tốt.
Nguyệt Nhi: Ân?
Tác giả: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Editor: Hahaha??? Có gì đáng cười???
Editor: Đừng hỏi Kem vì sao, hỏi tác giả kia kìa, không phát thịt thì làm sao Kem làm thịt chia mọi người được. Đến Kem cũng không có thịt ăn đây này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận