Giọng điệu nhạt hơn trước kia, thái độ càng kiên quyết hơn, không lưu lại một khoảng trống nào.
Chử Vệ trầm mặc xuống, lát lâu sau mới hé môi: “Được thôi.”
Chuyện này rõ ràng là không thể đồng ý, anh ta không thể thuyết phục cô, cô cũng không có khả năng đồng ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Nghê Hạ liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt hỏi: “Tôi còn có thể tiếp tục ăn không?”
Anh ta biết cô có ý muốn né tránh anh ta, cười nói: “Đương nhiên.”
Bản thân cũng động đũa.
Thời gian còn lại, anh ta chủ động đổi chủ đề, bầu không khí vẫn xem như hoà thuận.
Khoảng hơn nửa giờ thì bữa ăn này cũng kết thúc.
“Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói lại với Châu Liên.” Tốt xấu gì cũng đã ăn của người ta một bữa, trước khi rời đi, Triệu Nghê Hạ nói: “Trở ngại trong sự nghiệp của anh vẫn nên tâm sự với anh ấy chot tốt, tôi cảm thấy CP không giải quyết được vấn đề cho anh đâu.”
“Tôi mạo muội hỏi một câu.”
Chử Vệ ngồi tại chỗ, đột nhiên nói: “Cô không muốn tiếp nhận đề nghị của tôi, là bởi vì Bùi Khước sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác đứng dậy của Triệu Nghê Hạ dừng lại.
Anh ta vẫn giữ bộ dáng cười như lúc nãy: “Lúc trước cô có thể xào với cậu ta, vì sao bây giờ đổi người khác lại không được? Có gì khác nhau sao?”
Cô bị hỏi đến mức im lặng hai giây.
Dừng lại ngắn ngủi, thu lại cảm xúc: “… Cái này cũng là chuyện của tôi, tôi cảm thấy không nhất định phải nói với anh.”
…
Gặp mặt lần này với Chử Vệ, không thể nói là không thoải mái, nhưng chính xác là không hề vui vẻ.
Trước khi rời đi, hai người bọn họ vốn đang trò chuyện, bỗng nhiên lại có một người vào chào hỏi.
Là một người cùng trong vòng, hình như là nhà sản xuất gì đó, có giao tình với Chử Vệ, cũng là khách quen của nhà hàng này, qua ông chủ mà biết được anh ta đến đây nên cố ý tới gặp mặt.
Vốn cũng đã nói gần xong rồi, Triệu Nghê Hạ và Chử Vệ cùng ngừng lại chủ đề này.
Vị trong vòng kia nhìn thấy cô thì chào một tiếng, Chử Vệ giải thích nói: “Là đồng nghiệp cùng phòng làm việc ăn cơm với nhau.”
Triệu Nghê Hạ chào hỏi một tiếng với đối phương, không chờ thêm nữa mà tạm biệt trước.
Trở lại chung cư.
Cô đã nói với Chử Vệ sẽ không nói chuyện hôm nay cho Châu Liên, rửa mặt xong, cô không đề cập đến nhưng Châu Liên đã tự chủ động gọi điện thoại đến cho cô
“Chử Vệ đã nói với anh hết rồi.”
“…” Triệu Nghê Hạ im lặng một giây, lên tiếng nói: “À.”
“Bọn anh vừa nãy đã nói chuyện rất lâu, chuyện cậu ấy nói với em anh biết hết rồi. Về sau cậu ấy sẽ không mang những chuyện này tới phiền em nữa.” Châu Liên nói: “Những chuyện mà cậu ấy nói, chuyện của em với Bùi Khước…”
Anh ấy ngừng lại một chút.
“Em cũng đừng để ở trong lòng.”
Trước đây Châu Liên từ trợ lý biến thành người quản lý của cô, vẫn luôn bên cạnh cô, đối với chuyện của hai người đương nhiên anh cũng chứng kiến.
Bao gồm cả chuyện bọn họ từ bạn bè tiến tới mối quan hệ sâu hơn.
Dù sao loại chuyện qua đêm này, thật sự rất khó để che giấu đoàn đội bên cạnh.
Cho dù lúc đầu bọn họ che giấu rất kín, cũng chỉ gặp nhau vào ngày hôm sau lúc làm việc. Mới sáng sớm anh ấy gọi điện thoại tới, kết quả người nghe điện thoại lại là bl, cái tình huống như thế này, tên đần cũng biết là có quỷ.
Anh ấy và người quản lý của Bùi Khước, vào khoảng thời gian đấy không biết là đã hao tốn sức lực với bọn họ biết bao nhiêu, thỉnh thoảng còn phải đón nghệ sĩ của mình từ phòng của nghệ sĩ khác, quả thật là lo lắng.
Cũng may là không phải ngày nào cũng có thể gặp nhau, số lần và tần suất không tính là quá nhiều.
Bây giờ đã nhiều năm như vậy, quan hệ của bọn họ phát triển tới ngày hôm nay, mặc dù nói là dở dở ương ương, nhưng nếu nói là giữa bọn họ đã không còn tình cảm gì, Châu Liên cũng thật sự không tin.
Chử Vệ đề cập xào CP hay gì cũng được, chỉ sợ anh ta nói đến Bùi Khước, ảnh hưởng tâm trạng của cô.
“Cậu ấy có hơi lắm miệng. Những chuyện lẫn lộn mà cậu ấy nhắc đến em đừng để ý, những thứ khác thì càng không phải quan tâm.” Châu Liên trấn an nói: “Em coi như chưa nghe thấy gì hết, đừng để bị cậu ấy ảnh hưởng.”
Triệu Nghê Hạ nghe ra sự lo lắng của anh ấy: “Em biết, hôm nay bọn em đã nói rõ rồi, không có gì hết đâu.”
“Trong lòng em nắm chắc là được rồi.”
Châu Liên hơi thả lỏng, nhưng vẫn không yên lòng, lại nói đi nói lại, ở bên kia hung hăng mắng chửi Chử Vệ một lần.
Một lúc lâu sau mới cúp điện thọai.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Triệu Nghê Hạ ra ngoài như vậy một chuyến, nói thì chuyện có chuyện không, có hơi mệt.
Cô thở phào một hơi, yên lặng sấy khô tóc vừa gội xong, tiến vào ổ chăn.
Cô đưa tay tắt đèn, thoáng chốc trong phòng đã tối mịt.
Màn cửa lụa trắng kéo căng bị điều hoà thổi nên bay nhẹ, làm lộ ra mấy phần bóng đêm ngoài cửa sổ, quá dày để xóa mờ.
Cô trở mìn, nhắm mắt lại, tai dán vào gối đầu, âm thanh mạch đập của tim theo đó mà truyền đến.
Những gì Châu Liên lo lắng thật ra không cần thiết, cô cũng không hề vì những gì Chử Vệ nói mà đau khổ, cô chỉ là vì câu hỏi cuối cùng kia của anh ta, mà có hơi hoảng hốt.
Bùi Khước và những người khác có gì khác nhau?
Khác nhau sao?
Có một giọng nói đang trả lời, khác nhau, anh là điều khác biệt.
Chỗ nào khác?
Cô nghe những câu nói này vang vọng ở trong lòng, một lần lại một lần, nhắm mắt lại nhớ, từ hiện tại, nhớ về quá khứ, lại nghĩ đến bây giờ thật lâu.
Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, cô đã ở cùng với người chăm sóc của mình.
Cô không có bạn bè để chơi cùng, cũng không có phụ huynh.
Dì sẽ chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho cô, nhưng cũng rất ít khi chơi cùng cô, hoặc là mở tivi cho cô tự xem, hoặc là đưa cho cô một đống sách và đồ chơi, để cô tự mình giết thời gian.
Lúc nhỏ thật ra cô rất cô đơn.
Không có ai nói chuyện với cô, ngày ngày cô trưởng thành bên trong căn phòng trống trải, chỉ có mỗi lần nghe điện thoại của mẹ là vui vẻ nhất.
Mỗi ngày cô sẽ đợi bên cạnh điện thoại, muốn nghe giọng nói của mẹ, nhưng lại luôn luôn thất bại.
Khi lên nhà trẻ và tiểu học, cô lại trở thành đứa trẻ rất thích ở lại trường để chơi, thường xuyên hô bạn dẫn bè, nhiệt tình mời các bạn về nhà làm khách.
Nhưng khi mỗi người vừa rời đi, trong nhà lại rơi vào khoảng không, lại yên tĩnh và đáng sợ như vũ.
Cô bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày, lúc nào cũng mơ thấy mình đang ở giữa không trung, không có điểm tựa mà rơi xuống mặt đất.
Chuyện công việc của mẹ cô ngày càng nhiều, một mình cô ở trong phòng giết thời gian ngày càng dài, cũng ngày càng hay giật mình tỉnh giấc trong giấc mộng này.
Sau khi lên trung học cô quen biết rất nhiều bạn bè, người bên cạnh cũng ngày càng nhiều, chuyện này mới dần thay đổi.
Cô thích ở cạnh bạn bè, thích nói chuyện với bọn họ, thích lắng nghe. Xung quanh cô dần trở nên náo nhiệt, đi đến đâu cũng có bạn bè, tựa như cuối cùng cô cũng bắt đầu trở nên vui vẻ.
Về sau ra mắt làm diễn viên, lần đầu tiên cô và Bùi Khước cùng quay bộ phim đầu tiên, cũng là như vậy.
Phần diễn của bọn họ cơ bản đều cùng nhau, hầu như cùng quay cùng lên diễn. Lúc đợi, cô sẽ thường nói chuyện phiếm không ngừng với anh, trông thấy thứ gì thú vị, thỉnh thoảng sẽ chia sẻ với anh.
Anh vẫn luôn yên lặng nghe, rất ít khi chủ động nói gì đó, cũng rất ít khi chia sẻ cảm xúc với cô hoặc những điều khác.
Thường ngày ở phòng ghi hình cũng đều có thể thấy cô và anh ở chung một chỗ, nói chuyện trên trời dưới đất với anh.
Những người khác nhìn rồi quen mắt, mà cô cũng đã quen như vậy.
Cho đến một ngày, một phó đạo diễn hay là biên kịch trong tổ, trêu chọc nói đùa với cô rằng: “Sao mỗi ngày cô đều lôi kéo thầy Tiểu Bùi nói chuyện nhiều thế? Coi chừng người ta thấy phiền đó!”
Cô mới có cảm giác giật mình tỉnh giấc.
Cảm giác cô độc kia đã đi theo cô rất nhiều năm, thì ra vẫn chưa từng biến mất.
Cô chỉ là đổi một loại phương thức khác để phát tiết, trong quá trình đó, cô vô thức bắt được khoảng không, có thể nắm bắt được tất cả.
Giấc mộng kia cũng không có hồi kết.
Cô không muốn phải thừa nhận, sau ngày hôm đó cô bắt đầu kiềm chế mình, bắt đầu giảm tần suất lôi kéo anh để trò chuyện nữa.
Về sau có lần, Bùi Khước đi theo tổ B quay phim.
Bọn họ bị tách ra.
Ngày đó cô quay một đoạn phim được đạo diễn khích lệ, trở lại khu hậu trường thì rất vui vẻ, ven đường hoa nở đến đẹp mắt, cô vô thức muốn chia sẻ cùng anh, muốn nói rất rất nhiều lời.
Mà lúc đã đánh chữ được một nửa trong khung chat, cô phản ứng, dừng lại.
Cô nhếch môi, xoá bỏ từng chữ đi.
Không đợi cô thoát ra ngoài, bên kia đột nhiên gửi đến một câu, hỏi cô:
[Muốn nói gì?]
Đầu ngón tay của cô dừng lại tin nhắn kia.
Cô cầm điện thoại di động đứng yên một lúc lâu, mới gửi nguyên văn những lời muốn nói với anh: [Vừa nãy quay phim, đạo diễn khen tôi, nói tôi biểu hiện rất tốt, tiến bộ rất nhiều.]
Gửi xong câu đó, cô dừng lại một giây, hít sâu một hơi nói thêm:
[Thật ra anh không cần phải như vậy.]
[Đúng là có lúc tôi nói hơi nhiều, cũng rất phiền, không nhịn được sẽ nói nhiều lời.]
[Tôi cũng không biết khi nào thì mình hình thành thói quen này.]
[Có thể sẽ làm phiền đến người khác, tôi vẫn luôn không để ý đến.]
[Đây là một chút vấn đề của tôi, anh không cần cố ý chiều theo tôi.]
Bệnh cô độc phải tự mình trị.
Không lý nào lại muốn anh phải quen với nó.
Cô mím chặt môi, đang định đánh chữ khác trong khung chat.
Chỉ là không chờ cô gửi đi, thì nhận được câu trả lời của anh, câu trả lời càng rõ ràng hơn.
[Tôi không cảm thấy phiền.]
Chỉ có năm chữ như vậy.
Tất cả lời nói của cô đều dừng ở đây, tất cả sự xoắn xuýt, tất cả nỗi lo khiến người ta không thoải mái, tất cả sự chán ghét muốn vứt bỏ bản thân, đều không cần thiết phải nói nữa.
Cách đó không xa phòng thu hình ồn ào, bỗng nhiên có người cảm thán gì đó.
Gió thổi lên mùi hương của cánh hoa và bụi đất, cô theo đó quay đầu lại, trông thấy bầu trời chạng vạng ở sau lưng, xuất hiện một mảng cầu vồng.
Không khí im ắng.
Trong lúc không gian yên ắng, điện thoại rung nhẹ.
Cô nhận được tin nhắn mà anh gửi đến.
Một tấm ảnh cầu vồng mà anh chụp.
Giống với những gì mà cô hay nói vụn vặt với anh, lần đầu tiên anh chia sẻ cảm xúc của mình với cô.
[Cô nhìn]
[Hôm nay cầu vồng rất đẹp.]
…
Cô nghĩ rất nhiều lần.
Sau này cô sẽ thường xuyên nghĩ đến, bọn họ bắt đầu từ lúc nào đã hoàn toàn quen thuộc đối phương.
Anh lại là từ khi nào, bắt đầu trở nên khác biệt trong lòng cô.
Cho dù có nghĩ như thế nào, thì cũng sẽ nhớ đến thời khắc này.
Ngày này.
Trong ánh sáng của cầu vồng.
Sự cô độc kia, không ngừng kéo Triệu Nghê Hạ xuống, cứ như vậy, bị anh bắt lấy…