07.
Tưởng chừng, Giang Chí Đình sẽ nổi giận và đá tôi ra ngoài nhưng không, anh nắm cằm tôi, mặt chúng tôi gần sát nhau đến mức hơi thở như quyện vào nhau. Tim tôi đập thịch thịch, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh. Ánh mắt Giang Chí Đình tối lại, anh khàn khàn hỏi tôi:
“ Cô Thẩm, biết vì sao đến giờ tôi không có phụ nữ không?”
Tôi cố trấn tĩnh, giọng đầy khiêu khích:
“ Chẳng nhẽ, đúng như tôi nghĩ, anh đồng tính hay là…anh không được?”
Anh nâng cằm tôi, môi chúng tôi khẽ chạm nhau.
Toàn thân tôi như điện giật, cả người bất động, quên mất phải đẩy anh ra.
Giang Chí Đình nhếch miệng, anh lùi lại, trông thong dong như chưa có gì xảy ra.
“Cô còn trẻ, vẫn là xốc nổi, không biết tự lượng sức mình.”
Khi Giang Chí Đình đi ra mở cửa, tôi đứng sau lưng anh, cố gắng lấy lại bình tĩnh, khẽ hỏi:
" Mấy năm qua, anh ở Myanmar thấy thế nào?"
"Còn thế nào? Chả phải người ta vẫn nói, ở Myanmar người không thể tồn tại được, sống được ở đó đều không phải là người ư?"
8.
Giang Chí Đình không phải là người tốt.
Giang Chí Đình không dễ chọc.
Giang Chí Đình là một tên ác quỷ.
...
Khi hỏi mọi người về anh, đó là những câu trả lời mà tôi nhận được.
Nhưng mọi người ở cái Giang thành này đâu biết, chủ nhân Giang gia không thích người con cả của vợ mà chỉ nâng niu đứa con hoang của mình với bạch nguyệt quang của ông ta.
Trước khi Giang Hoài bước vào cửa Giang gia thì Giang lão gia đã ném đứa con cả của mình về nông thôn để mặc nó tự sinh tự diệt.
Giang Hoài mới vào Giang gia cũng có chịu uất ức mấy năm, nhưng so với Giang Chí Đình thì đó không đáng gì cả.
Thậm chí, khi Giang Hoài bước vào Giang gia thì cha của anh lại ném Giang Chí Đình khi đó chưa trong 18 tuổi, đến Myanmar.
Myanmar là nơi nào chứ? Là nơi không dành cho người, ở đó chỉ có quỷ dữ mà thôi.
Mục đích của Giang lão gia chính là đẩy Giang Chí Đình vào chỗ chết.
May mẵn, anh đã từ cõi chết trở về.
Sau khi trở về, Giang Chí Đình không lấy một cắc nào của Giang gia, trong mấy năm, anh tự mình xây dựng cho mình một vùng trời ở phía Bắc, khiến mọi người cung kính gọi một tiếng "Anh Giang".
Và đúng lúc đó, cha anh lại gọi anh quay trở về Giang thành, ý của ông ta là muốn anh "nhường ngôi", hai tay dâng cho Giang Hoài giang sơn mà anh tự tay gầy dựng, còn Giang Chí Đình chỉ có thể vùng vẫy ở vũng bùn Giang thành mà thôi.
Một người trải qua phong ba như anh, dễ gì lại để người khác dễ dàng sai bảo. Trong thời gian anh từ phía Bắc trở về, Giang gia trải qua một trận gió tanh mưa máu.
Một người như thế thì lấy đâu ra phụ nữ bởi xung quanh anh ta chỉ có sự chết chóc mà thôi.
9.
Tôi tìm tung tích của Giang Chí Đình khắp nơi, nhưng trong mắt mọi người thì lại không phải thế.
Ở quầy lễ tân, cô nhân viên kéo tôi lại, lén lút như ăn trộm.
Chắc là có gì khó nói nên đợi một lúc mới thấy cô ấy ấp úng hỏi:
" Lam Lam, hôm trước cô đắc tội với người họ Giang đó... Anh ta có làm gì cô không?
Sợ câu hỏi làm tôi khó hiểu, cô ấy vội vàng bổ sung:
" Cô theo đuổi người kia, trút giận lên anh ta là để trả thù cho Giang Hoài, đúng chứ? Nhưng mà cô phải cẩn thận, dù sao thì người đó cũng không dễ chọc vào đâu. Cô hiểu ý tôi chứ?"
Hoá ra là họ nghĩ như vậy, tưởng rằng tôi theo đuổi Giang Chí Đình là vì trả thù Giang Hoài ư? Bởi vì Giang Hoài được Giang gia bảo vệ nên tôi chỉ có thể trút giận với Giang Chí Đình? Nực cười. Nghe qua thì có vẻ lo lắng cho tôi nhưng thực chất là nhiều chuyện muốn thăm dò về Giang Chí Đình nhưng không dám hỏi trực tiếp.
Và từ khi nào, tên Giang Chí Đình lại là 1 điều cấm kị khiến người ta tránh nhắc đến như sợ dính xui xẻo.
Tôi tức đến nỗi bật cười luôn rồi.
" Thật hài hước, ý cô là tôi trả thù Giang Hoài? Lí do gì cơ chứ?"
"Còn nữa, vì sao lại nói Giang Chí Đình như thế, rõ ràng anh ấy là một người rất ấm áp, tốt bụng, không hề làm khó làm dễ gì tôi cả..."
Tôi nói một tràng, dành những lời có cánh để vớt vát chút danh tiếng cho Giang Chí Đình khiến mấy người kia mặt nhăn lại như ăn phải ruồi.
" Chốt lại, tôi theo đuổi Giang Chí Đình. Và hãy nhớ rằng, người tôi thích không phải là Giang Hoài mà là ừmmmmmm..."
Một bàn tay đột nhiên bịt lấy miệng tôi, tôi hốt hoảng quay ra nhìn thì thấy ánh mắt sâu thăm thẳm của Giang Chí Đình. Anh ôm lấy eo, kéo tôi ra ngoài.
Đến cửa khách sạn, anh vội vàng bỏ tôi ra rồi đứng cách tôi hai bước chân.
" Cô Thẩm, tôi nói rồi, đừng làm phiền tôi."
Anh để lại một câu rồi vội vàng đi về phía xe mình. Thấy mình không đuổi kịp, tôi vội hét to:
" Mặc kệ anh nghĩ gì nhưng Giang Chí Đình em thích anh.".
(còn tiếp)