“Anh Trì Dã, em không sao đâu. Hiện tại trong đội chỉ có em là thành tích yếu kém nhất, em mà không nỗ lực thêm nữa thì thật sự sẽ làm lãng phí tiền của anh đấy.” Đáy mắt thoáng hiện qua một nét buồn, Kỳ Nguyên Tịch miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Hơn nữa sức khỏe của em tốt cực kỳ, không cần lo lắng đâu.”
Một cơn gió thổi qua, cổ họng của Tô Trì Á lại bắt đầu ngứa. không nhịn được mà ho liên tục.
Ban đầu Tô Trì Á không nói nhiều nhưng trong thời gian huấn luyện, cô phải nói chuyện qua bộ đàm từ sáng đến tối, cô nghi ngờ rằng chính mình đã nói hết lời của cả một năm trời rồi. Lúc đầu cổ họng cô chỉ khản đặc nhưng bây giờ nó trở nên có chút nghiêm trọng, đầu óc cũng choáng váng nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái ho đến chảy cả nước mắt, Trì Dã không để ý đến Kỳ Nguyên Tịch nữa, cau mày lấy từ trong túi ra một thứ gì đó nhét vào miệng cô gái, động tác rất tự nhiên. Tô Trì Á vô thức muốn nhổ ra nhưng một luồng mát lạnh tràn vào cổ họng cô, làm giảm bớt sự khó chịu.
Là… Thuốc ngậm họng? Cái người này đi mua từ lúc nào vậy?
Đột nhiên nhớ tới vừa rồi sau khi buổi huấn luyện kết thúc Trì Dã rất lâu cũng không thấy trở lại, trong lòng Tô Trì Á đã có đáp án.
Ngậm lấy viên thuốc ngậm họng trong miệng, cô gái chỉ cảm thấy ánh đèn hôm nay sáng đến chói mắt, khiến cho đáy mắt hơi ướt.
Ban đêm, bốn bề xung quanh tối đen như mực, không có một tia sáng nào. Tô Trì Á đã chìm vào giấc mộng đặt mình trong bóng đen, cả người đều che phủ nỗi bất an cùng với sợ hãi.
Đột nhiên, một màn hình cực lớn xuất hiện trước mặt cô gái, trên màn hình xuất hiện những tiếng hét lớn kèm theo tiếng mô tô phóng nhanh, cô chưa kịp phản ứng thì bị một lực cực lớn hút vào màn hình, giây tiếp theo cô đã xuất hiện ở hiện trên đường đua GP.
Chiếc xe phân khối lớn màu xanh lá cây đậm mà cô điều khiển đang chạy hết tốc lực, mà cô gái ngồi trên nó lại cảm thấy bất an và lo lắng, bởi cô biết rằng, chỉ vài trăm mét nữa sẽ lại xảy ra tai nạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dừng lại, làm ơn mau dừng lại!”
Trong giấc mơ Tô Trì Á nhấn phanh thật mạnh nhưng vấn đề là, chiếc mô tô vẫn lao vào khúc cua theo lộ trình ban đầu như cũ, mà khoảng cách giữa cô với Kay ở phía sau càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Khi cô sắp ngã quỵ xuống, một đôi tay từ phía sau bịt lấy tai cô, giống như trong phim, cô lại một lần nữa bị kéo ra khỏi màn ảnh.
“Tô Trì Á, nhìn tôi!” Mở mắt ra, một đôi mắt màu nâu sẫm lọt vào trong tầm mắt cô, con ngươi gợn sóng ôn nhu, cô vẫn đang chảy mồ hôi lạnh tim đập thình thịch nhưng sợ hãi trong lòng lại bị ánh mắt của người đàn ông quét sạch một cách kỳ lạ, cả người như thể bị anh mê hoặc không thể nhìn đi nơi khác.
Hơi thở của hai người dần dần quyện vào nhau, ánh mắt của người đàn ông cũng từng bước trở nên nóng bỏng hơn, cảm nhận được ý đồ của đối phương cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi nâng cằm lên. . . . . .
‘Reng reng reng!’
Tiếng chuông báo thức vang lên, sắc trời bên ngoài đã sáng bừng, vài chú chim thức dậy từ sớm đang hót líu lo bên ngoài cửa sổ.
Tô Trì Á tỉnh dậy từ một giấc mơ kỳ dị, toàn thân như bị khoét rỗng, đầu rất choáng váng. Cô đột nhiên rùng mình, sờ trán, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo, cô không ngờ tới rằng người đã không bị ốm trong vài năm như cô, lại bị sốt trong thời điểm mấu chốt này.
Nhiều năm rèn luyện ngoài trời khiến làn da của cô gái trở nên rám nắng khỏe mạnh, nhiệt độ cơ thể cao khiến má Tô Trì Á hơi ửng hồng, cô đứng dậy rót cho mình một cốc nước ấm, coi như là đã uống xong thuốc.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối rất lớn, Trì Dã mặc một chiếc áo len rộng màu đen, làn da trắng nõn mềm mại của anh dưới bộ quần áo nổi bật lại càng thêm bắt mắt. Trông thấy Tô Trì Á lái xe tới từ xa, Trì Dã đứng ở cổng khu dân cư đút hai tay vào túi chạy lon ton qua, nhe hàm răng trắng nhỏ: "Thần xe tốc độ hơn một trăm đến rồi đây."
Tô Trì Á ngước mắt lên nhìn người đàn ông một cái, giống như đang nhìn một tên đàn ông thiểu năng to lớn.
Trì Dã đã sớm quen thuộc với vẻ mặt này của Tô Trì Á, ngồi lên xe, lôi từ trong túi ra một chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng phấn đặt trong kệ giữ: “Này.”
“Cái gì đây?” Màu sắc của chiếc cốc giữ nhiệt khiến Tô Trì Á ghét bỏ tới cau mày, cổ họng giống như bị giấy ráp cọ vào, mở miệng ra liền thấy đau không chịu nổi.
“Bổn thần xe đích thân hầm nước lê ngân nhĩ đấy.” Nói xong, Trì Dã có chút lo lắng Tô Trì Á sẽ từ chối, nói thêm một câu: “Tối hôm qua làm nhiều quá, một mình tôi ăn không hết, nên vừa vặn cũng chia cho mọi người.”
Nếu như mọi người đều có, Tô Trì Á cũng không già mồm từ chối nữa, dù sao thì hiện tại cổ họng của cô quả thực là cực kỳ không thoải mái.
Sau khi thể chất của Trì Dã được cải thiện, không cần phải mỗi ngày cố định chạy năm km nữa, thay vào đó là một số bài huấn luyện thể chất chuyên nghiệp và có tính đối kháng hơn trong phòng thiết bị của đội. Bọn họ đến khá sớm, chỉ là ngày hôm nay, Kỳ Nguyên Tịch cũng đến đội trước giờ, đang sử dụng thiết bị thực hiện các bài tập aerobic.
“Sao đến sớm thế?”
Tô Trì Á nhìn thời gian, cũng chỉ mới hơn bảy giờ mà thôi. Nhìn lượng mồ hôi trên người Kỳ Nguyên Thịch có thể thấy, rõ ràng là đã tập luyện được một lúc lâu rồi.
“Dạo gần đây em bị mất ngủ, dù sao cũng không ngủ được, nên đã bò dậy đi tập luyện.”
Trong các buổi huấn luyện trước kia, Kỳ Nguyên Tịch luôn là người ngủ quá giờ và bị phạt vì đến muộn, Tô Trì Á đã rất ngạc nhiên trong giây lát khi cậu ấy đột nhiên nói rằng mình bị mất ngủ. Có điều Tô Trì Á không phải là người tinh tế, lại cộng thêm cơ thể không thoải mái lại càng không nghĩ nhiều, chỉ khàn giọng nói một câu: "Tự rèn luyện nhớ chú ý an toàn, đừng để cơ bắp bị tổn thương."
Trong lúc cô gái nói chuyện Trì Dã đã rót xong nước lê ngân nhĩ ra, vừa ngồi lên thiết bị chuẩn bị thực hiện làm nóng người.
Uống xong nước lê ngân nhĩ, cổ họng khô khốc của Tô Trì Á cũng đã trở nên dễ chịu hơn, mà Trì Dã vốn dĩ đang ở một bên kéo cơ thấy cô gái nhỏ đứng lên định thu dọn bát đũa, cực kỳ tự nhiên đi qua vươn tay nhận lấy: “Cô để dành thể lực, những thứ này để tôi dọn cho.”
Một câu nói này của Trì Dã khiến Tô Trì Á có chút hoang mang, cô không biết bản thân rốt cuộc là từ bao giờ, bắt đầu quen thuộc với sự chăm sóc của Trì Dã như thế này. Đột nhiên, giấc mơ gần như đã lãng quên hiện lên trong tâm trí, đôi mắt nâu sẫm của người đàn ông, đôi môi đỏ tươi, cái đầu đang ngày càng tiến lại càng gần...
Hít sâu vào một hơi, Tô Trì Á bật dậy khỏi ghế, động tác quá nhanh cho nên không cẩn thận đập phải đùi phải, cô đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Sao lại không cẩn thận vậy chứ?” Trì Dã cau mày, muốn kiểm tra xem tình hình vết thương của cô gái, kết quả là anh vừa tới gần, cô lại liên tục lùi ra sau vài bước, đôi tay nhỏ còn khoa trương bịt mũi lại.
Anh là cái giống ôn thần gì vậy chứ?
Cánh tay Trì Dã vươn ra cứng đờ tại chỗ, sắc mặt cũng trầm xuống.
Nhận ra bản thân không được lễ phép, Tô Trì Á nhanh chóng buông tay xuống, liếm đôi môi khô khan: “Cảm ơn nước lê ngân nhĩ của anh, uống rất ngon. Tôi… Trở về phòng làm việc xem phương án huấn luyện hôm nay một chút, anh tiếp tục luyện tập đi.”
Tô Trì Á nói xong thì nhanh chóng rời đi đầu cũng không ngoảnh lại, phòng thiết bị chỉ còn lại Trì Dã và Kỳ Nguyên Tịch đang miệt mài luyện tập không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kỳ Nguyên Tịch chậc chậc lưỡi với Dã Trì: “Anh Trì, sáng sớm em vẫn chưa ăn sáng, à thì… Nước lê còn không ạ?”
Trì Dã liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, hừ lạnh một tiếng nhấc chân rời đi.
Kỳ Nguyên Tịch vô tội: ‘?’
Sau sự việc nước lê vào buổi sáng, Tô Trì Á suốt cả buổi sáng đều cảm thấy có điều gì đó không ổn, nguyên nhân của tất cả những điều này không chỉ là do cơ thể cô không thoải mái, mà càng là do cô cảm thấy bị sốc trước giấc mơ vô lý đêm qua.
Những chiếc mô tô chạy không mệt mỏi trên đường nhựa, Tô Trì Á đứng một mình ở rìa đường đua, mặc đồng phục mô tô giống như những tay đua khác, Hơi nóng khiến tóc cô dính bết vào má, không biết là vì thời tiết hay vì cơ thể không thoải mái, cả khuôn mặt của cô đỏ bừng một cách bất thường.
Cô mơ thấy mình hôn môi với người ta, mà nam chủ lại không phải ai xa lạ, mà chính là Trì Dã.
Đôi mắt khóa chặt lấy hình bóng đang chầm chậm qua khúc cua của Trì Dã, cô bất giác cắn móng ngón tay phải, sắc mặt ba phần nôn nóng bảy phần không thể tin nổi.
“Nghĩ cái gì đấy, say mê quá vậy?”
Đột nhiên, một bàn tay vươn tới từ phía sau lưng, nặng nề vỗ lên vai Tô Trì Á.
Tô Trì Á bị dọa cho một trận, cơ thể khẽ run, quay đầu lại phát hiện cái người vốn dĩ đang lười biếng luyện tập ở một bên không biết từ lúc nào đã lái tới phía sau người cô.
Trước đây, Trì Dã trong tim Tô Trì Á có rất nhiều nhãn mác thân phận, ví dụ như anh là nhà đầu tư, cũng là ân nhân, cũng là tay đua dự bị mà cô muốn bồi dưỡng trọng điểm. Thế nhưng lúc này, cô đột nhiên ý thức được vứt bỏ đi những thân phận này, Trì Dã là một người đàn ông, lại còn là một người đàn ông có diện mạo không hề tệ chút nào.
Mà loại nhận thức này trong cuộc sống thi đấu thể thao buồn chán của Tô Trì Á, là lần đầu tiên.
Đối mặt với Trì Dã, cô bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, cực kỳ không tự nhiên.
Đầu Tô Trì Á lại càng đau hơn, gương mặt đỏ hồng như tôm luộc, cơ thể lại lạnh kỳ lạ. Cô cố gắng thoát khỏi sự vướng víu trong cơ thể và tâm trí, dùng sức day huyệt thái dương: “Mọi người đều đang luyện tập, anh chạy qua đây làm gì?”
“Làm việc kết hợp nghỉ ngơi.” Tháo mũ bảo hiểm bí bách xuống, Trì Dã ngửa đầu hất mái tóc ngắn ướt sũng, cả người chói mắt như cầu vồng mùa hè.
“Tôi thấy anh chẳng làm gì cả, chỉ toàn là nghỉ ngơi.” Tô Trì Á rời tầm mắt đi, kết quả nhìn thấy miếng bảo vệ đầu gối của Trì Dã không mảy may dính một hạt bụi nào, nhíu chặt mày lại: “Nói bao nhiêu lần rồi lúc đến khúc cua cả người và thân xe đều phải áp sát xuống, đồng thời đầu gối cảm nhận được độ cong tối đa của lực ép xuống, giảm thiểu ma sát.”
“Sẽ ngã đấy.”
Trì Dã cái gì cũng có thể chấp nhận, ngoại trừ ôm cua không thể nào dễ dàng thử được, lại càng đừng nhắc tới việc dùng đầu gối áp xuống mặt đất tìm giới hạn dưới tình huống điều khiển xe ở tốc độ cao.
“Sẽ không, bánh trước của xe phân khối lớn đều đã được xử lý đặc biệt qua, độ bám đường sẽ tốt hơn nhiều so với xe máy thông thường.” Vẻ mặt Tô Trì Á nghiêm túc: “Trì Dã, tôi hy vọng anh biết rằng, đường đua không phải nơi học sinh tiểu học dạy nhau về an toàn giao thông. Tay đua không chỉ chạy đua với thời gian, hơn thế là cạnh tranh với cái chết.”
Sự cố trên đường đua nhiều vô kể, kể từ cái ngày bọn họ lựa chọn trở thành tay đua xe chuyên nghiệp, bọn họ đã bắt đầu đồng hành với mạo hiểm rồi.