Trì dã

“Nếu đã có nhiều nguy hiểm đến vậy, tại sao cô còn muốn trở thành một tay đua?”
 
Bị hỏi ngược lại khiến cho Tô Trì Á hơi sững sờ, sau đó cô ngước mắt lên nhìn về phương xa: “Bởi vì đối với tôi mà nói, tín ngưỡng còn quan trọng hơn cả tính mạng, mà bộ môn đua xe, chính là tín ngưỡng của tôi.”
 
Tô Trì Á vừa nói xong, một chiếc xe phân khối lớn màu đỏ đang chạy cách đó không xa đột nhiên lắc lư dữ dội khi vào khúc cua, tay đua không thể điều khiển hướng ngay lập tức, cả chiếc xe giống như một con ngựa đang bỏ chạy, đổ nghiêng về phía lan can. Tô Trì Á lớn tiếng hướng dẫn thông qua hệ thống liên lạc nội bộ, nhưng đã quá muộn, cô trơ mắt nhìn chiếc mô tô rời khỏi đường đua, thành viên trong đội của mình bị hất văng trên mặt đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Não bộ trống rỗng, Tô Trì Á lập tức theo phản ứng cơ thể giữ lấy xe của Trì Dã: “Thông báo cho xe cứu hộ trong đội, là Nguyên Tịch.”
 
Sau sự hỗn loạn, hành lang của khoa điều trị nội trú trở lại sự yên tĩnh vốn có. Trên chiếc ghế lạnh lẽo, Tô Trì Á vùi mặt vào hai tay, thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng kín. Chỉ có mùi thuốc khử trùng trong không khí vẫn tiếp tục kích thích khứu giác của cô, khoảnh khắc Nguyên Tịch ngã xuống đất và cảnh Kay va vào lan can tại hiện trường vụ tai nạn GP cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.  
 
“Uống một ngụm nước đi.”
 
Sau khi tiễn các đội viên khác về, Trì Dã mua hai chai nước từ máy bán nước tự động ở cầu thang: “Nguyên Tịch vẫn còn chưa tỉnh, chắc là đã lâu lắm rồi cậu ấy không có một giấc ngủ ngon. Tôi vừa đi hỏi bác sĩ, ngoại trừ việc chân phải hơi bị xe đè bị thương nhẹ ra thì không sao cả. Thằng nhóc này ý thức an toàn cũng khá cao, lúc ngã xuống xe đã làm tốt nhiệm vụ tự bảo vệ mình."
 
Tô Trì Á nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay của cô dùng lực đến trắng bệch, nghe thấy lời Trì Dã nói cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: "Thật sao, vậy thì tốt."
 
Thấy dáng vẻ này của Tô Trì Á, ánh mắt Trì Dã dao động, hạ thấp người xuống nửa ngồi, ngửa đầu nhìn Tô Trì Á đang cúi đầu: “Cô không cần phải đem chuyện này đổ hết lỗi lên người mình, cậu ấy thật sự không sao cả.”
 
Tô Trì Á cười khổ, không đổ hết lỗi lên người mình sao?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bác sĩ nói, xét về trạng thái tinh thần, Kỳ Nguyên Tịch mất ngủ dài suốt một tháng trời, thiếu năng lượng do tập luyện mệt mỏi là nguyên nhân chính dẫn đến tai nạn. Với tư cách là một huấn luyện viên, thay vì để ý đến những bất thường về cảm xúc của Nguyên Tịch, cô lại tiếp tục gây áp lực cho cậu ấy để cải thiện thành tích của bản thân thông qua tập luyện cường độ cao, theo kịp tốc độ tập luyện chung.

 
Trì Dã đã sớm nhắc cô không nên huấn luyện quá độ, thế nhưng cô vẫn khăng khăng làm theo ý mình như cũ. Nếu như những việc này đều không trách cô, thì còn có thể trách ai nữa đây.
 
Đàn anh Kay mà cô tôn trọng nhất của lúc này đang nằm trên tầng tám của bệnh viện này, mà đàn em Kỳ Nguyên Tịch mà bản thân yêu quý nhất hiện đang nằm ở tầng ba của bệnh viện này. Tô Trì Á dần trở nên có chút khó thở, thậm chí là không thể thở nổi.
 
Cô đứng dậy muốn làm gì đó, thế nhưng trong nháy mắt bỗng thấy trời đất quay cuồng, sau đó thì mất đi ý thức.
 
Ánh nắng chiều buông xuống, trăng sáng lơ lửng giữa trời.
 
Mở mắt ra, Tô Trì Á liền phát hiện bản thân đang nằm trên giường, tay phải còn đang được truyền một chai nước. Trì Dã ngồi ở chiếc ghế bên giường, Hàn Phong cũng từ đội nhanh chóng tới nơi, đứng ở cạnh cửa sổ cúi đầu xem điện thoại.
 
Trì Dã ngồi canh ở bên cạnh là người đầu tiên phát hiện Tô Trì Á tỉnh lại: “Bây giờ thấy thế nào rồi?”
 
Bộ não hỗn loạn ban đầu dẫn hoạt động trở lại, Tô Trì Á hậu tri hậu giác ý thức được bản thân vậy mà lại bị ngất xỉu.
 
Phần lớn cơn đau đầu đã thuyên giảm nhưng cơ thể vẫn còn suy yếu. Kể từ khi bị thương trong sự cố GP, Tô Trì Á đã nhận thấy rõ ràng tình trạng thể chất của mình không được tốt như trước nữa.
 
Trong bệnh viện này, Tô Trì Á có quá nhiều quá khứ mà cô không muốn nhớ lại, điều đầu tiên cô làm khi ngồi dậy là rút cây kim trên tay phải ra.
 
Trì Dã phát hiện động tác của Tô Trì Á, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô gái: “Làm gì vậy?”
 
“Tôi đã khỏe rồi.” Tô Trì Á cau mày, giọng nói như một cái chiêng bị vỡ vụn.
 

“Phát sốt 40°C cũng không ý thức được không đủ tư cách để tự khám bệnh cho mình." Trì Dã nắm lấy tay cô gái một cách mạnh mẽ: "Tôi thực sự nghi ngờ rằng kiếp trước cô là một chiếc ô, giọng nói của cô đã khàn thành cái dạng gì rồi còn ở đấy gắng gượng . Bác sĩ nói rằng nếu cứ tiếp tục sốt như vậy, rất có thể sẽ làm tổn thương tế bào não. Với tình trạng thể chất hiện tại của cô, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi trên giường, nếu không sau này..." 
 
Huyệt thái dương của Tô Trì Á khẽ giật, nhẹ giọng gọi: “Trì Dã.”
 
Người đàn ông vốn dĩ còn đang lải nhải không ngừng đột nhiên ngừng lại, bởi vì một câu gọi của cô gái mà một lần nữa khôi phục lại sự dịu dàng: “Tôi ở đây.”
 
Kết quả lại nghe thấy cô gái tiếp tục nói: “Anh ồn ào quá.”
 
Trì Dã: ‘?’
 
Tô Trì Á vùng vẫy thoát khỏi trói buộc, nhân lúc Trì Dã không chú ý trực tiếp rút cây kim trên tay ra ngồi dậy.
 
Xem nhẹ sự cố chấp của Tô Trì Á, sắc mặt của Trì Dã lập tức trở nên nghiêm túc, cũng đứng lên chắn ở trước mặt cô gái.
 
“Tránh ra.”
 
Trì Dã cười lạnh: “Coi sự quan tâm của người khác như gió thoảng bên tai là một trong những thói quen của cô à?”
 
Trong lúc nhất thời, hai người giằng co tại chỗ.
 
“Để cô ấy ra ngoài đi.”
 

Hàn Phong đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng, anh ấy cất điện thoại vào trong túi, nói với Tô Trì Á: “Tôi đã liên lạc với bác sĩ điều trị chính của cậu ấy rồi, bây giờ cô lên đó đi.”
 
Tô Trì Á mím chặt môi, máu rỉ ra từ lỗ kim trên bàn tay phải đang nắm chặt cũng không biết, cơ thể cứng ngắc lướt qua Trì Dã đi về phía cửa cũng không biết là nói câu ‘cảm ơn’ với ai.
 
Trì Dã bồn chồn vuốt lại mái tóc rối bù, đôi mắt nâu sẫm tràn đầy sắc bén và tức giận, áp khí quanh người cực kỳ thấp: "Đây là những gì mà đội của anh muốn sao? Không chịu ngủ chết cũng phải chống đỡ tiếp tục luyện tập, huấn luyện viên phát sốt đến phát ngất rút kim tiêm cũng phải rời khỏi phòng bệnh. Khoản đầu tư của tôi là muốn vực dậy MFC, không phải bỏ tiền ra để xem màn kịch các thành viên MFC ngược đãi bản thân này.”
 
“Cô ấy đi thăm Kay rồi.”
 
Hàn Phong lấy ra một điếu thuốc, nghĩ tới trong phòng cấm hút thuốc, lại cất vào trong bao: "Hai tháng nay, Kay nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt vẫn chưa tỉnh lại. Trì Á bị người nhà đối phương yêu cầu không được vào thăm, trong suốt khoảng thời gian dài như vậy, ngoài việc chịu trách nhiệm về tất cả các chi phí y tế của Kay, Trì Á chưa bao giờ đến gần tầng tám nửa bước. Nửa tháng trước, có tin từ bệnh viện chuyển tới Kay cuối cùng cũng đã tỉnh, lần này tôi biết cô ấy chắc chắn không thể nhịn nổi muốn đích thân qua đó xác nhận.”
 
Trì Dã không biết chuyện này, bước chân đang đi ra ngoài bỗng dừng lại.
 
Vốn dĩ dựa theo cách làm thường lệ, thương vong do tai nạn trên đường đua không nên do bản thân tuyển thủ tự gánh chịu, nhưng Tô Trì Á không những  chi trả chi phí y tế cao, mà còn giữ vững tất cả những lời hứa khi chiến đấu hăng hái với Kay. Mặc dù đặt mình trong địa ngục, cũng chưa từng rời khỏi MFC, cô  làm việc cật lực để gây quỹ tập luyện, chỉ chờ ngày đồng đội Kay trở về.
 
Hàn Phong nhìn chằm chằm vào cái cây đang dần chuyển sang màu vàng bên ngoài cửa sổ,nói với Trì Dã phía sau: “Trì Á tính cách bướng bỉnh, lại cực kỳ cứng đầu, bề ngoài cô ấy trông lạnh lùng thản nhiên, nhưng trái tim cô ấy ấm áp hơn bất kỳ ai khác. Cậu… Chăm sóc tốt cho cô ấy nhé."
 
Đêm cuối hè càng thêm ảm đạm. Trên vai Tô Trì Á chất đầy cảm giác tội lỗi và trách nhiệm, thế còn áp lực trên người Hàn Phong thì sao? Tương lai của toàn bộ MFC, ước mơ và thậm chí cả tính mạng của các tuyển thủ, tất cả đều đặt lên vai anh ta, tâm có thừa nhưng lực không đủ.
 
Trì Dã vân vê ngón tay cái, lạnh nhạt nói một câu: “Tôi biết rồi.”
 
Trì Dã đuổi theo tới tầng tám, nhìn thấy chính là hình ảnh Tô Trì Á với gương mặt trắng bệch, chật vật đứng ở bên ngoài cửa phòng giám sát. Mà đứng trước mặt cô, là một nữ sinh mặc chiếc áo khoác màu xám đậm, trong tay xách theo một hộp cơm.
 
“Không phải cô muốn biết về chấn thương của anh ấy sao? Được, tôi sẽ nói cho cô biết. Kay đã tỉnh dậy nhưng dây chằng chéo của khớp gối ở chân phải của anh ấy đã bị đứt, dây thần kinh trụ và gân gấp ở cổ tay phải đã bị đứt vỡ, cho dù có luyện tập hồi phục chức năng nhiều thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến cho cơ bắp đạt được sức mạnh như trước đây. Tức là anh ấy sẽ không bao giờ có thể đua xe được nữa.”
 
Nữ sinh vóc người nhỏ bé, thế nhưng lúc này Tô Trì Á cao hơn một mét bảy trông còn yếu đuối hơn cả cô ta.
 
“Sự hiện diện của cô chỉ có thể không ngừng nhắc nhở cho Kay rằng sự nghiệp của anh ấy đã kết thúc, anh ấy sẽ không bao giờ có thể tiếp tục môn thể thao mà anh ấy yêu thích. Cô có biết vẻ mặt của anh ấy khi biết mình không thể thi đấu nữa như thế nào không? Tô Trì Á, nếu cô vẫn còn bận tâm đến tình cảm ngày xưa, xin cô đừng có đến nữa, khó khăn lắm anh ấy mời khôi phục lại được tinh thần, tôi không muốn anh ấy tinh thần sa sút một lần nữa.”

 
Mà Trì Dã trốn ở nơi cách cô khoảng vài bước chân, cất bước nhưng cũng không đi qua đó.
 
Tô Trì Á giả vờ không có gì kiên cố mà không phá nổi ở trước mặt mọi người, cũng có lúc yếu đuối bị chèn ép gắt gao.
 
Trong câu lạc bộ ở vùng ngoại ô, một chiếc xe phân khối lớn màu đen hòa vào ánh trăng đang phi nước đại trên đường đua. Người trên xe không mặc bất cứ biện pháp bảo hộ nào, tốc độ của chiếc xe máy móc điên cuồng như bị lên dây cót, tiếng gầm rú đập vào tai giống như tiếng nghẹn ngào thảm thiết lúc nửa đêm, đanh thép và tuyệt vọng. 
 
“Anh Trì Dã, anh cuối cùng cũng đến rồi.”
 
Các thành viên trong đội xúm lại như thể họ nhìn thấy một vị cứu tinh: "Chị Trì Á trở về từ bệnh viện đã bắt đầu lái xe ở đường đua, mãi cho đến tận bây giờ, ngay cả anh Hàn Phong cũng không thể thuyết phục được chị ấy."  
 
Giờ đây, cả Kay và Hàng Lôi đều đã rời câu lạc bộ, mặc dù các thành viên còn lại trong đội rất không yên lòng nhưng không ai trong số họ dám bước ra để ngăn cản hành động lái xe gần như hành hạ bản thân của Tô Trì Á, họ chỉ có thể ở yên một chỗ mà lo lắng, sợ rằng cô gái sẽ sẽ gặp nguy hiểm.
 
Kỳ Nguyên Tiịch chân phải băng bó, dựa vào trên vai Thạch Đầu, hai mắt đỏ giống như một con thỏ: “Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi không tập trung tôi đã không ngã xuống, nếu không tôi không ngã, tâm trạng của chị Trì Á sẽ không xấu đi. Anh Trì Dã anh cũng nghĩ cách gì đi, chị Trì Á không được khỏe, lỡ như chị ấy lại ngất đi thì sao…”
 
Sắc mặt Trì Dã nghiêm túc, kéo cao áo khoác lên, tầm nhìn khóa chặt điểm đen đang di chuyển ở phía xa: “Mấy cậu trở về trước đi, anh sẽ để ý cô ấy.”
 
Nói xong, Trì Dã thuần thục ngồi lên xe, cổ tay vặn nhẹ, làn khói màu trắng phun ra trong đêm đen như một bông hoa hồng từ sương mù nở rộ.
 
Cả người Trì Dã đè ép trên thân xe, dùng sức thở hắt ra một hơi thật mạnh, đảo lưỡi, tự giễu mình: "Trì Dã, mày đúng là điên rồi."   
 
Dứt lời, chiếc xe chạy băng trên đường đua, lao thẳng về phía Tô Trì Á, dừng lại ở khoảng cách cách cô gái chưa đến một trăm mét.
 
Tô Trì Á sau khi phát hiện ra Trì Dã nhanh chóng siết chặt phanh, bánh xe quay ở tốc độ cao phát ra âm thanh ma sát kinh khủng trên mặt đất, thân xe tiếp tục di chuyển về phía trước theo quán tính, cuối cùng cách một khoảng chưa đến nửa mét thì dừng lại. Những người có mặt đều kinh ngạc kêu lên, Kỳ Nguyên Tịch sợ hãi che miệng lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận