Trì dã

Ngồi trên xe bình tĩnh lại cảm xúc, Tô Trì Á lập tức nhảy xuống xe gạt chân chống xuống, cả người cô như ngọn lửa sắp bùng cháy: "Trì Dã, anh có biết mình đang làm gì không!"
 
Trì Dã cũng xuống xe theo, so với cô gái tâm trạng cực kỳ không ổn định, trông anh lại bình tĩnh kỳ lạ.
 
"Tôi cũng muốn hỏi cô một câu tương tự, cô có biết mình đang làm gì không? Bị sốt ngất xỉu, từ chối điều trị, bây giờ thì lái xe mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Tâm trạng tôi  không tốt cũng được, thế nhưng đừng có lấy mạng của mình ra làm trò đùa, có biết tâm tình của chúng tôi khi thấy cô lái xe như thế nào không, chính là cảm giác căng thẳng giống như khi lúc nãy cô bóp phanh đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mái tóc ngắn của Tô Trì Á bị gió thổi rối tung, chóp mũi thì bị thổi đỏ ửng, chỉ có đôi mắt là mang theo sự cố chấp: “Tôi xảy ra chuyện gì không liên quan đến anh, hiện tại tôi không muốn nói chuyện, anh đi đi.”
 
“Bảo tôi đi sau đó cô lại tiếp tục?” Trì Dã khẽ thở dài: “Trì Á, buồn thì khóc, vui thì cười, tức giận thì kêu gào lên, đây là bản năng của con người, tại sao cô lại không thể học được vậy?”
 
Những ngôi sao rải rác khắp bầu trời, phát ra ánh sáng chói lọi như kim cương, những lời nói của Trì Dã như một hòn đá rơi xuống mặt nước phẳng lặng, ném vào tận đáy lòng của Tô Trì Á, gây ra những gợn sóng nhẹ. 
 
Đua xe là con đường một chiều mà gia đình cô không hiểu, tất cả những khó khăn gặp phải trên con đường này đều là kết cục cho ý chí sắt đá của cô, kể từ khi trở thành một tay đua chuyên nghiệp, cô đã buộc bản thân phải trưởng thành hơn.
 
Những vì sao phía xa dần trở nên mờ ảo, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mi, Tô Trì Á dùng tay phải lau đi vết nước, sững sờ như thể không thể tin được giọt thủy tinh này lại là nước mắt của chính mình. Chỉ là một hàng dài nước mắt rơi xuống như đang nhắc nhở cô, bản thân đang khóc.
 
Buồn thì khóc, vui thì cười, tức giận thì kêu gào lên.
 
Đạo lý đơn giản như vậy, đến tận hôm nay cô mới hiểu được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước mắt một khi tuôn ra thì không thể dừng lại, Tô Trì Á giống như một con thú bị thương, rơi nước mắt, cuộn tròn và liếm vết thương của bản thân, Trì Dạ cởi áo khoác của mình và khoác lên vai cô gái, cẩn thận che đi cơn gió lạnh thổi qua.
 
Không biết qua bao lâu, cô gái cuối cùng cũng ngừng nức nở. Cơn sốt, lái xe nhanh cộng thêm sau khi khóc ổn định lại tất cả những cảm xúc khó chịu xong, khoang mũi của cô ấy bị chặn lại, Tô Trì Á nắm chặt lấy áo khoác của người đàn ông: "Bẩn rồi, tôi giặt quần áo rồi trả lại cho anh."
 
Nói xong, cô vừa muốn đứng dậy, một trận tê dại dâng lên nơi lòng bàn chân, khoảnh khắc ngã xuống, Trì Dã vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng. Ấm áp trên người Trì Dã lan truyền đến người của Tô Trì Á, cảnh trong giấc mơ ngày hôm qua lại một lần nữa hiện lên.

 
“Tê chân à?”
 
Trì Dã đỡ cô gái, Tô Trì Á mới phát hiện bản thân vừa rồi vẫn luôn nín thở.
 
Cô ‘ừ’ một tiếng coi như là đã trả lời, trên thực tế tâm tình của cô đang loạn thành một mớ.
 
Dáng vẻ lơ đãng của cô khiến Trì Dã lắc đầu, anh trực tiếp ôm ngang eo cô gái nhỏ.
 
Đột nhiên bị nhấc bổng lên khiến cho Tô Trì Á bị dọa một phen, vẫn chưa kịp phản ứng lại, Trì Dã đã đặt cô ngồi ở vị trí phía sau rồi.
 
“Tôi đoán là cô không muốn cho các thành viên trong đội nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô đâu nhỉ.”
 
Tô Trì Á lúc này mới phát hiện, đám nhóc con này vậy mà vẫn đang đứng ở một chỗ khác của đường đua chờ đợi cô, cô nhanh chóng cúi thấp đầu lau đi nước mắt: “Sao không nói cho tôi biết bọn họ cũng ở đây sớm hơn?”
 
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô, không để cho bọn họ nhìn thấy đâu.” Trì Dã thấp giọng cười hai tiếng: “Ngồi vững nhé, chuẩn bị xuất phát đây.”
 
Chiếc xe bắt đầu chậm chạp, hoàn toàn mất đi sự hung hãn khi lao tới mà quay trở lại tốc độ an toàn mà Trì Dã yêu thích, 20km/h, điều hiếm thấy là Tô Trì Á phía sau không thúc giục anh, trán cô nhẹ nhàng áp vào người đàn ông cường tráng. cánh tay che đi đôi má nóng bừng và đôi mắt đỏ hoe.
 
Chiếc xe chậm hơn cả ốc sên này khiến Tô Trì Á lần đầu tiên cảm thấy tim đập thình thịch mà không liên quan gì đến tốc độ.
 
"Tôi ngủ một giấc dậy là ổn rồi, không cần nhập viện điều trị đâu." Tô Trì Á ho dữ dội sau khi nói hết câu,  trằn trọc cả đêm, thể lực của cô gái nhỏ đã kiệt sức, ốm yếu dựa vào chỗ ngồi phía sau: "Cô Quý, làm phiền cô đưa tôi về.”
 
“Đừng nghe cô ấy, bây giờ nhanh đi tới bệnh viện.”
 
Trì Dã không yên tâm để Tô Trì Á lái xe, đặc biệt gọi Quý Phi Na tới, chỉ là hai người bọn họ lại một lần nữa xuất hiện sự bất đồng, một người muốn vào thẳng bệnh viện để tiếp tục truyền nước, người còn lại thì yêu cầu được về nhà.

 
Quý Phi Na ngáp một cái, sốt ruột gõ ngón tay lên vô lăng: "Ông chủ, lần sau anh có thể thống nhất ý kiến, sau mới gọi người khác rời giường được không?"
 
Con người Trì Dã này, cũng gây sức ép cho cô trợ lý này quá đấy.
 
Trì Dã liếc nhìn Quý Phi Na, nhẹ nhàng nói với cô gái nhỏ bên cạnh: “Còn một tháng nữa mới đến cuộc thi CSBK, hiện tại cô đã là trụ cột của đội, đồng thời là huấn luyện viên chịu trách nhiệm chính trong việc huấn luyện. Nếu cô phục hồi muộn một ngày, MFC sẽ có ít cơ hội chiến thắng hơn."
 
Tô Trì Á cắn môi: “Ngày mai tôi có thể…”
 
“Ngày mai cô có thể làm gì? Có thể mang virus tới trong đội lây cho người khác à, sau đó làm ảnh hưởng tới tốc độ thực hiện luyện tập của mọi người?”
 
Cái người này… Tô Trì Á nghi ngờ rằng thân phận thật sự của Trì Dã không phải là tác giả gì đó cả, mà là nhà tranh luận mới đúng.
 
“Tôi đã hẹn trước với bác sĩ cả rồi, xin hỏi bây giờ đã có thể đi chưa?”
 
“Tôi còn có thể lựa chọn sao, vậy tôi nói không được.” Tô Trì Á cố tình nói ngược lại biểu đạt sự tức giận của mình, bộ dáng trông giống như đứa trẻ không ăn được kẹo.
 
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trì Á ngây thơ như vậy, người đàn ông không khỏi nhếch khóe miệng.  
 
Quý Phi Na nhìn thấy bộ dạng của hai người qua kính chiếu hậu, họ trông giống như một cặp đôi đang tán tỉnh nhau. Lại nhìn vẻ mặt si mê của ông chủ, Quý Phi Na mạnh mẽ lắc lắc toàn thân nổi da gà, cô ấy không thể tin được người ngồi phía sau lại là cái tên ác quỷ luôn lạnh nhạt với bọn họ, gặp ai cũng không hề ngước mắt lên nhìn.
 
Sợ là bị quỷ nhập rồi.
 
Quý Phi Na bất mãn khởi động xe ô tô, nhịn không được hỏi một câu: “Thầy Trì, bao giờ thì anh chuẩn bị đi thi bằng lái xe?”

 
Vừa hỏi xong, ở phía sau chuyền đến năm chữ lạnh như băng: “Liên quan gì đến cô.”
 
Quý Phi Na cười lạnh, hừ, đàn ông.
 
Để tránh gợi lại những ký ức đau buồn của Tô Trì Á, Trì Dã đã cố ý thay đổi bệnh viện và nhờ một người bạn mời một bác sĩ mà anh ta biết đến làm thêm giờ, kết quả là khi đến cổng bệnh viện, Tô Trì Á cau mày: "Tại sao lại đổi thành bệnh viện này?"
 
Trì Dã chỉ xem như cô nhóc này vẫn đang kháng cự: “Đừng sợ, tôi sẽ ở bên cô toàn bộ quá trình.”
 
“Tôi không phải là sợ.” Ánh mắt Tô Trì Á có chút phức tạp, bức bối túm tóc mình, thấp giọng lẩm bẩm: ‘Thôi bỏ đi, có lẽ không trùng hợp đến vậy đâu.’
 
Dù sao thì bây giờ cũng là đêm khuya, mà người kia lại ghét nhất là thức đêm.
 
Bệnh viện vào sáng sớm luôn có gì đó rất kinh dị, hành lang trống trải chỉ có ngọn đèn trắng cao trên đầu chiếu sáng, bầu không khí quỷ dị, giống như cảnh tượng kinh điển thường xuất hiện trong phim ma. 
 
Sự kỳ lạ trong lòng Tô Trì Á càng rõ ràng khi cô đi về phía trước, cuối cùng, Trì Dã đưa cô dừng lại trước cửa một văn phòng, Tô Trì Á nhìn tên bác sĩ treo trên đó, đột nhiên cơn đau đầu của cô trở nên tồi tệ hơn, thậm chí là cả chứng ù tai lúc sáng cũng đều lần lượt kéo đến.
 
“Muộn quá rồi, hay là để ngày mai hẵng tới?”
 
Tô Trì Á đấu tranh lần cuối cùng, nhưng Trì Dã chỉ trả lời cô ấy bằng hai chữ ‘nghe lời’.
 
Đẩy cánh cửa ra, một người đàn ông đẹp trai  ngồi ở bàn làm việc đeo kính gọng vàng, rõ ràng xuất hiện trước mặt Tô Trì Á, cũng bóp nát vận may cuối cùng trong lòng cô gái.
 
“Bác sĩ Lâm, đây là…”
 
Trì Dã còn chưa nói xong, người đàn ông vốn dĩ còn đang ngồi đột nhiên đứng bật dậy: “Tô Trì Á?”
 
Tô Trì Á không sợ trời không sợ đất sau khi bị gọi tên duỗi ra ba ngón tay, cười ngây ngô lần: “Lâm Trì Viễn, đã lâu không gặp.”
 
Trong phòng làm việc nhỏ bé, hai người đàn ông đẹp trai tương đương ngồi đối diện nhau, hai tách trà trên bàn đang chậm rãi bốc khói, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của cô gái từ phòng nghỉ vọng ra.

 
Vài phút trước, Tô Trì Á vốn dĩ vẫn đang mím môi ngoài cửa đột nhiên biến thành một con cừu nhỏ trầm lặng sau khi buột miệng gọi tên bác sĩ. Không chỉ ngoan ngoãn hợp tác cùng đối phương tiến hành kiểm tra, mà còn ngoan ngoãn đến phòng nghỉ của đối phương truyền nước.
 
Tô Trì Á chưa từng nghe lời đến vậy, sự thay đổi này khiến cho Trì Dã trở nên cảnh giác hơn.
 
Trì Dã ngồi trên ghế sô pha, bình tĩnh liếc nhìn bác sĩ ngồi đối diện, người đàn ông này có nước da trắng, đôi mắt hẹp và dài, bộ dáng nho nhã dịu dàng này rất giống kiểu cặn bã lịch sự mà các cô gái thích.
 
Trực giác nói cho anh biết, giữa cô gái nhỏ và người đàn ông đối diện nhất định có một loại quan hệ nào đó, từ tương tác qua lại mà nói, thậm chí vượt qua mức bạn bè bình thường.
 
Chẳng lẽ, bọn họ đã từng là người yêu của nhau?
 
Suy đoán này khiến cho Trì Dã không vui, cực kỳ không vui.
 
Trong lúc Trì Dã đang đánh giá đối phương, Lâm Trì Viễn đồng thời cũng đang quan sát Trì Dã.
 
Người ta nói nhìn người thì nhìn vào mắt trước, đôi mắt của Trì Dã sâu và sáng, đầy chính trực và hào hiệp, ngũ quan đẹp nhưng không nữ tính, da trắng nhưng dáng người lại to cao rắn rỏi. Ánh mắt Lâm Trì Viễn lóe lên sự tán thưởng, nhưng anh ta không ngờ rằng diện mạo chung trong giới đua xe bây giờ lại thăng cấp nhiều đến thế.
 
Anh ta lễ phép đứng dậy: "Cảm ơn cậu đã đưa Trì Á tới đây, cũng đã muộn rồi, hay là cậu trở về nghỉ ngơi trước đi."
 
Lời nói của đối phương hoàn toàn chia mối quan hệ giữa ba người thành hai phe, thậm chí còn có chút khách khí, Trì Dã trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, người này quả nhiên không phải cao nhân tầm thường.
 
"Đâu có, phải là tôi nên cảm ơn anh vì đã nhận ủy thác tăng ca muộn như vậy mới đúng." Trì Dã mỉm cười, "Tôi sẽ ở bên Trì Á, nếu không thì bác sĩ về nghỉ ngơi trước đi.”
 
Lời này khiến cho Lâm Trí Viễn cau mày lại: “Không biết quan hệ giữa cậu và Trì Á là…”
 
“Đồng đội.” Sau khi trả lời, biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương khiến Trì Dã cảm thấy mình bị đánh giá thấp, vì vậy anh nói thêm: “Kiêm bạn trai.”
 
Đúng vậy, ai nói bạn trai giả thì không phải là bạn trai chứ!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận