Trì dã

Gió thu bắt đầu thổi, thời tiết từ từ chuyển lạnh, ánh mặt trời vốn chói chang bắt đầu trở nên dịu nhẹ hơn, lúc rọi xuống da cũng không còn nóng đến mức làm người ta phỏng tay nữa.
 
Mùa xuân và mùa thu là hai mùa có điều kiện tốt nhất để huấn luyện mô-tô. Vào thời gian này, nhiệt độ của đường đua nhựa và lực ma sát từ bánh xe sẽ đạt đến độ cân bằng cao nhất, cảm giác mặc trang phục chuyên dùng của tay đua cũng là dễ chịu nhất.
 
Tập huấn chuẩn bị kết thúc, trạng thái của mọi người cũng từng bước đạt được sự tiến bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mắt cá chân phải của Kỳ Nguyên Tịch đã hồi phục nhưng Tô Trì Á đã rút ra bài học từ khoảng thời gian trước, bắt đầu kiểm soát chặt chẽ thời gian huấn luyện của các tuyển thủ, sử dụng từng đường đua vẽ tay mà Trì Dã đưa cho mình để dẫn dắt các tuyển thủ làm quen với kết cấu đường đua và tuyến đường có điều kiện tốt nhất.
 
Mỗi người đều có nội dung riêng được tiến hành huấn luyện tăng cường, duy chỉ có một người là ngoại lệ, đó là Trì Dã.
 
Ngày trở về từ bệnh viện ấy, Tô Trì Á cứ như biến thành một người khác, không còn hà khắc, gay gắt nữa, mà thái độ dùng trong việc huấn luyện Trì Dã chính là ôn hòa, thậm chí thả tự do nhiều hơn. Điều này khiến cho trong lòng 'cậu học sinh kém' Trình Dã xuất hiện ảo giác là mình đã bị vứt bỏ.
 
"Thành tích trong vòng này của mọi người không tệ, tập xong đi thẳng về chỗ nghỉ ăn chút trái cây đi."
 
Tô Trì Á ngẩng mặt nhìn chằm chằm màn hình giám sát hiện tại, thành tích thể hiện bên trên rõ ràng tiến bộ so với trước, điều này cũng gián tiếp chứng minh tính đúng đắn của việc thay đổi sách lược huấn luyện. Và chiếc mô-tô màu đen Trì Dã lái ở cuối cùng kia cũng hấp dẫn sự chú ý của Tô Trì Á. Dù vận tốc của anh trước mắt vẫn không thể sánh với những tuyển thủ khác nhưng ghi nhận trên biểu đồ đường thẳng của vận tốc trung bình đã đột phá hai trăm, đây là thành tích đã vượt trội hơn rất nhiều các tay đua mới rồi.
 
Liên tiếp có ba chiếc xe chạy về chỗ nghỉ, chỉ có chiếc xe màu đen kia của Trì Dã vẫn lao vút không biết mệt mỏi. Có thể nhìn ra được mỗi khi nghiêng xe ôm cua chiếc mô-tô kia đều cẩn thận từng li từng tí, dường như Trì Dã đang không ngừng thăm dò mức độ lớn nhất mà thân xe có thể nghiêng lúc ôm cua.
 
Tô Trì Á nhíu mày đứng ở cửa. Dạo này Trì Dã chăm chỉ đến mức không bình thường, ngay cả cái thái độ hay phàn nàn cũng ít đi rất nhiều. Rõ ràng hẳn cô nên vui mừng vì sự chuyển biến này của anh nhưng khi liệt kê từng hành động 'phá hoại' trước đây của người này, Tô Trì Á cứ cảm thấy phía sau sự tiến bộ của Trì Dã đang ẩn giấu một cơn sóng ngầm mãnh liệt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
CSBK sắp bắt đầu khai mạc, MFC báo danh thực tế bốn tay đua nhưng Tô Trì Á không công khai tin tức này, một mặt căn bản là cô không biết nên mở lời thế nào, mặt khác, cô cũng thật sự cảm thấy chuyện với kỹ thuật hiện tại của Trì Dã mà tham gia cuộc thi mang tính toàn quốc như thế này là cực kỳ khiên cưỡng.

 
Cú ngã của Kỳ Nguyên Tịch càng khiến cô tỉnh táo hơn. So với sự khỏe mạnh của đội viên và tấm lòng nhiệt thành, thứ hạng trong cuộc đua, sự chất vấn của dư luận chỉ là nhỏ bé không đáng nhắc tới như thế.
 
Dưới sự thúc giục của Tô Trì Á, Trì Dã chậm rãi cho xe dừng, cởi găng tay ra, lắc đầu: "Độ lớn của góc bẻ cong vẫn không tài nào đạt đến điều kiện tốt nhất, cô xem giúp tôi thử xem có phải vì thao tác kỹ thuật của tôi có vấn đề không."
 
Trên bảo vệ gối của Trì Dã đầy vết xướt do ma sát với mặt đất, phần da thịt vốn dĩ trắng trẻo, mịn màng của anh cũng hơi lóe lên. Trong thời gian ngắn ngủi, biến hóa của Trì Dã là rất lớn. Nếu như nói người đàn ông lúc đầu tựa vào thân cây nôn ra kia là 'quân tử' thanh tao bước từ sách ra, vậy anh hiện tại chính là đấu sĩ giơ cao cây giáo, trên người nhiều hơn sự cứng rắn và nhiệt huyết.
 
"Nghỉ ngơi trước rồi hẵng tiếp tục!"
 
Từ sau giấc mộng kia, Tô Trì Á cứ không kìm lòng được mà để ý từng động tác, cử chỉ của Trì Dã, đến cả khi hai người nói chuyện bình thường với nhau như thế này cũng khiến cô thấy lúng túng gấp bội. Có thứ gì đó đang bắt đầu nảy mầm nhưng cô lại không bắt được manh mối.
 
Tô Trì Á nói xong vội vã xoay người đi vào.
 
Trì Dã nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ, ánh mắt tối sầm xuống.
 
Cô đang tránh mặt anh.
 
Trên mặt bàn của chỗ nghỉ bày đầy hộp đựng trái cây đã cắt xong nhưng trừ mấy đội viên được huấn luyện kia, còn có bóng một người xa lạ khác. Người kia đang ngồi ở đối diện Kỳ Nguyên Tịch, vẻ như đang cúi đầu kiểm tra tình hình hồi phục của mắt cá nhân cậu ấy. Kỳ Nguyên Tịch vừa khéo che mất đối phương, Trì Dã không thấy rõ khuôn mặt người đó.
 
"Anh Trì Dã, đang đợi anh đấy!" Thạch Đầu ngậm đũa trong miệng: "Anh Viễn mang theo rất nhiều hoa quả, anh mau đến ăn đi!"
 
Tiếng dứt, người đàn ông bị Kỳ Nguyên Tịch che mất đứng dậy, khẽ gật đầu với Trì Dã: "Trì Dã, lại gặp nhau rồi."

 
Lâm Trì Viễn?
 
Tên này tới đây làm gì?
 
Trì Dã vô thức liếc nhìn Tô Trì Á đang cúi đầu thu dọn mấy túi hoa quả, phút chốc lòng thấy ngổn ngang trăm bề.
 
Lần đầu gặp mặt giữa anh và Lâm Trì Viễn không thể gọi là vui vẻ. Ngay trong hôm đó, sau khi anh nói mình là bạn trai của Tô Trì Á, cô gái vốn đang truyền dịch bên trong lại đột nhiên mở miệng giục anh rời khỏi. Ai thân, ai xa lập tức được quyết định trong lời của cô gái. Trì Dã đã tự nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác, rằng thời gian Tô Trì Á quen mình chưa lâu, để cô có thể có ấn tượng tốt với anh trong một đêm là không thể.
 
Nhưng cuối cùng biểu hiện thân thiết với Lâm Trì Viễn của cô gái hôm đó vẫn khiến lòng anh nhói đau.
 
Anh cho là mình không thèm để ý nhưng sự thật là anh để ý đến mức sắp điên lên rồi!
 
Việc Lâm Trì Viễn thân thiết với các thành viên đội xe khiến anh cảm thấy cực kỳ gai mắt, chỉ gật đầu qua loa coi như chào hỏi, lại đeo găng tay vào, nói với cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh: "Mọi người ăn đi, tôi đi chạy thêm mấy vòng nữa."
 
Rốt cuộc là tên này uống lộn thuốc gì vậy? Bây giờ cậu ta lại trở nên tích cực với việc luyện tập như thế?
 
Tô Trì Á vừa định mở miệng, Lâm Trì Viễn đã không nhanh không chậm hỏi: "Mục cuối trên màn hình là thành tích của cậu?"
 
"Hừ, tôi cứ tưởng người Trì Á đưa đi dự thi đều là tuyển thủ, không ngờ còn có người có tài nghệ như vậy." Nói xong, Lâm Trì Viễn nhíu mày với vẻ hài hước: "Cái này được xem là gì? Đãi ngộ dành cho bạn trai?"
 

"Lâm Trì Viễn, anh có phép lịch sự không!" Huyệt thái Dương của Tô Trì Á giật mạnh lên. Cô cũng biết xưa nay cái tên Lâm Trì Viễn này luôn không quan tâm đến công việc của cô, hôm nay lại khác thường mà chạy đến đội xe, còn 'ân cần' mà mang theo một đống hoa quả, chắc chắn trăm phần trăm là có vấn đề.
 
Chỉ là cô có đoán thế nào cũng không đoán được là Lâm Trì Xa đến đây vì Trì Dã.
 
Trì Dã nghe vậy, tiến lên nhếch mép hỏi: "Sao nào, nghe như bác sĩ Lâm muốn chỉ giáo một, hai hả?"
 
"Chưa dám nói đến chỉ giáo nhưng so tài thì có thể."
 
"Ha." Trì Dã cười nhạt, bước sang bên phải nửa bước: "Mời."
 
Cơn gió thổi mơn man, ấm áp dễ chịu, cả một bầu trời là màu xanh biếc như làn nước, hai chiếc xe đậu song song tại vạch xuất phát sẵn sàng chờ phóng dưới bầu trời.
 
"Anh cũng phải mấy năm rồi chẳng đả động tới xe nữa, sao tự nhiên lại so tài gì vậy?" Tô Trì Á đứng ở giữa hai chiếc xe, bị Lâm Trì Viễn làm cho phát cáu đến mức giậm chân: "Chưa kể Trì Dã chỉ mới tiếp xúc với mô-tô mấy tháng, có thể đạt được thành tích hiện tại đã khá lắm rồi, anh tội gì phải cố tình phá hoại như vậy?"
 
"Trì Á, em trở nên nói năng dông dài như thế từ khi nào vậy?" Lâm Trì Viễn nhìn cô gái nhỏ đang nổi giận đùng đùng qua cái mũ bảo hiểm: "Rốt cuộc là em không tin anh, hay là chưa tin tưởng vào cậu ta?"
 
Bây giờ là vấn đề là tin hay không à?
 
"Trì Dã chưa từng so tài thực chiến với người khác, anh ấy còn chưa tập quen kỹ thuật ôm cua, đến lúc thực hiện xe bị vượt qua..."
 
"Thì ra là đau lòng..." Lâm Trì Viễn ngân giọng rõ dài: "Nếu thực lực bên kia không đủ thì thôi vậy, tránh để đến lúc đó anh bị nói ức hiếp người khác."
 
Lâm Trì Viễn biến thành loại khiến người ta chán ghét như vậy từ khi nào!
 
Thạch Đầu lo việc phất cờ đang huơ lá cờ ca-rô trắng đen ở đằng xa, đèn tín hiệu trên đỉnh đầu sáng lên nhắc nhở, Trì Dã đưa tay ra vỗ vỗ đầu Tô Trì Á: "Đừng lo, tôi sẽ không khiến cô mất mặt đâu, sắp bắt đầu rồi, đi làm khán giả đi!"
 

Năm ngọn đèn tắt sạch, hai chiếc xe gần như gào thét, xuất phát cùng một lúc. Một đám đội viên vây xem bên cạnh đường đua vung tay hò hét, chỉ có Tô Trì Á là giữ biểu cảm căng thẳng lạ thường.
 
Mặc dù là bác sĩ, thuở nhỏ Lâm Trì Viễn từng tiếp xúc với hoạt động đua mô-tô này, bất kể là kỹ thuật hay trình độ, anh ta đều ở trên cơ Trì Dã rất nhiều.
 
Chỉ là nằm ngoài dự tính của Tô Trì Á, Trì Dã - người có thành tích bình thường lúc huấn luyện, chẳng những không hề bị bỏ lại, mà thậm chí còn bám sát Lâm Trì Viễn trên đường đua, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ có nửa thân xe.
 
Sau một quãng đường thẳng cực dài, bọn họ cùng nghênh đón khúc cua đầu tiên.
 
Trong những buổi huấn luyện dài đằng đẵng Trì Dã vẫn mãi không thể hoàn toàn khắc phục nỗi sợ lúc ôm cua, vậy nên khúc cua vẫn là điểm yếu của anh.
 
Tô Trì Á chắp hai tay, đôi mắt dõi theo chằm chằm chiếc xe đua màu đen kia. Trì Dã nghiêng người ép xuống, đầu gối phải nhẹ nhàng chạm đất, bánh xe ma sát lấy phần đất vùng rìa mà nhanh chóng lướt qua, sau đó chiếc xe kia khôi phục lại trạng thái chạy thẳng một lần nữa.
 
"Đẹp!" Tô Trì Á không kìm được tiếng hoan hô vì lần này có thể nói Trì Dã đã ôm cua một cách hoàn hảo, có điều Lâm Trí Viễn cũng không hề thua kém, Trì Dã không thể thực hiện vượt mặt chỗ khúc cua.
 
Trận so tài vẫn tiếp tục diễn ra. Rõ ràng là cuộc thi đấu của hai người, vậy mà không khí tại chỗ lại náo nhiệt như đang trong giải đấu lớn cấp thế giới vậy, một đám con trai lớn tướng la hét ầm ĩ, vỗ tay ầm ầm, mười mấy người còn tự phát mà chia làm hai phe, một bên ủng hộ Lâm Trì Viễn, mà bên kia thì liều mạng tiếp sức cho Trì Dã.
 
Khúc cua sau cùng là khu vực có độ uốn nhỏ nhất, độ khó cao nhất đường đua nhưng tương ứng nó cũng là vị trí tốt nhất để tay đua lội ngược dòng. Tất cả mọi người nín thở, tập trung quan sát, ai ai cũng đang đợi kết quả cuối cùng. Hai chiếc xe hầu như ôm cua cùng lúc nhưng ngay đúng lúc này, chỗ thiếu sót vì chưa đủ kinh nghiệm thực chiến của Trì Dã lộ rõ, vì quá vội vã trong khúc cua cuối cùng, tay anh không khống chế được mà hơi run lên, cả cơ thể không hoàn toàn nghiêng xuống hết được, tốc độ cũng như vị trí xe đều không đạt đến điều kiện vượt qua khe hở, thắng bại đã định chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
 
Cuộc so tài kết thúc, Lâm Trì Viễn tiên phong xuống xe, vươn tay: "Lái không tệ, mấy tháng có thể đạt được trình độ này đã rất tuyệt rồi."
 
Nếu không phải nụ cười của kẻ chiến thắng trên mặt đối phương vô cùng rõ ràng, có thể tâm trạng Trì Dã sẽ tốt hơn một chút.
 
Trì Dã nắm ngược lại, miệng cười nhưng lòng thì không, nói: "Cảm ơn."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận