Trì dã

Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho Lâm Trì Viễn chỉ là bác sĩ, không ngờ anh ta còn biết đua xe, mấy đội viên mới nãy còn đang xem đấu đã chạy đến túm tụm vây quanh Lâm Trì Viễn, tò mò hỏi lung tung này kia, trái lại bỏ quên Trì Dã ở sau lưng.
 
Không hề cố hết sức đi tìm cô gái nhỏ, Trì Dã dứt khoát rời khỏi đường đua. Dáng vẻ này của anh lại lọt hết cả vào mắt Tô Trì Á.
 
"Lâm Trí Viễn, anh theo tôi qua đây." Tô Trì Á la lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cuối cùng đã đến một chỗ yên tĩnh, hai mắt Tô Trì Á thấp thoáng sự giận dữ tột cùng: "Tôi đã nói với anh rồi, Trì Dã chỉ mới tiếp xúc với bộ môn này, anh biết rõ thực lực anh ấy không bằng mình, còn kéo anh ấy đi so tài. Anh có biết đối với những tay đua mới vào nghề, sự tự tin ban đầu quan trọng mức nào không? Không phải bình thường anh ghét đua xe nhất, ghét việc người mình đầy mùi mồ hôi nhất sao, sao tự nhiên lại chạy đến đội xe làm gì?"
 
"Chuyện em có bạn trai người trong cả giới đều biết, người được coi là anh như anh đây lại là người biết cuối cùng, chẳng lẽ anh không nên qua đây à?" Lâm Trì Viễn dựng thẳng người, giọng nói đã khôi phục sự ôn hòa trước sau như một trong những ngày thường: "Trước đó em bị bệnh, anh không có cơ hội nói chuyện với cậu ta quá nhiều, lần này anh cố ý thay cha mẹ xem xét thử cậu ta có đủ tư cách làm bạn trai của em gái anh không."
 
"Em cũng giải thích với anh rồi, lúc đó bọn em chỉ là bất đắc dĩ giả làm người yêu thôi, lần trước Trì Dã nói như thế cũng vì anh ấy không biết anh là anh trai em."
 
"Giả làm?" Trên cặp kính không độ của Lâm Trì Viễn hiện lên một tia sáng vàng: "Em đặt tay lên ngực tự hỏi đi, lúc anh đang so tài với cậu ta ban nãy, hướng mà ánh mắt em nhìn về là hướng nào, người trong lòng em nghĩ đến là ai!"
 
"Trì Á, em chắc chắn là giả thôi sao?"
 
Sau khi các đội viên kết thúc việc huấn luyện, Trì Dã đang ngồi bên trên bộ mô hình trong phòng, một mình luyện tập kỹ thuật ôm cua.
 
Tô Trì Á gõ cửa: "Hôm nay xem như là kết thúc rồi, đợi lát nữa tôi đưa anh về nhé?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cô về trước đi, tôi còn cần ít thời gian luyện tập, sau khi xong tôi sẽ gọi Quý Phi Na qua đây."

 
Tô Trì Á ngồi xếp bằng trên đệm: "Vậy tôi chờ anh là được, dù sao tôi cũng không có việc gì khác."
 
Động tác trên tay Trì Dã hơi khựng lại: "Lâm Trì Viễn đi rồi?"
 
"Ừ, so tài với anh xong là đi."
 
Cùng là đàn ông, không khó để anh đoán ra tâm tư của Lâm Trì Viễn nhưng mà Tô Trì Á thì sao? Thái độ của cô đối với Lâm Trì Viễn là thế nào?
 
Đầu lưỡi Trì Dã áp vào má, không hề lên tiếng trả lời, tiếp tục động tác trong tay.
 
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Trì Á cũng vẫn yên tĩnh ngồi trên đệm ngửa đầu mà nhìn Trì Dã, lúc này không biết đang nghĩ gì, cuối cùng vẫn là Trì Dã thiếu kiên nhẫn, nhấn nút dừng mô hình lại, dùng khăn mặt trên cổ lau mồ hôi: "Đi về được rồi."
 
"Xong rồi?" Tô Trì Á chớp mắt nhìn, vội vã đứng lên, đi về phía trước nửa bước: "Trì Dã, chúng ta tâm sự đi!"
 
Mùa thu trời tối sớm, cùng lắm chỉ mới hơn bảy giờ mà bên ngoài bóng tối đã phủ. Lúc này, trong căn phòng huấn luyện trống trải đèn đuốc sáng trưng, chỉ có một đôi nam nữ đang ngồi ở hướng đối diện nhau.
 
"Thật ra tôi... Muốn nói xin lỗi với anh."
 
Nghe vậy, khuôn mặt Trì Dã càng lạnh nhạt hơn: "Nếu là vì trận so tài hôm nay thì không cần đâu, vốn dĩ là trình độ của tôi không bằng người khác."
 
"Không phải, biểu hiện của anh ngày hôm nay đã cực kỳ xuất sắc, bất kể là nhìn từ vận tốc trung bình hay từ kỹ xảo trên toàn đường đua, tất cả đều có sự nhảy vọt về chất lượng so với trước. Từ khi sinh ra Lâm Trì Viễn đã bắt đầu lăn lộn trong đội xe, cuối cùng lại chỉ hơn anh có nửa thân xe, người mất mặt là anh tôi mới phải."
 

Tô Trì Á gảy gảy lớp ni-lông mỏng trên miếng đệm, thẳng thắn nói: "Huống chi nguyên nhân vốn dĩ của cuộc so tài này bắt nguồn từ tôi, Lâm Trì Viễn, anh ta... là anh trai tôi."
 
Trì Dã kinh sợ cả người, lập tức phân biệt rõ tên của hai người - Lâm Trì Viễn, Tô Trì Á. Vốn anh nên nghĩ đến lâu rồi, chỉ là do anh bị đố kỵ làm mất hết lý trí, khiến anh hoàn toàn quên đi tất cả chi tiết.
 
Trong phút chốc, Trì Dã cảm thấy, ngoại trừ những thông tin có thể tra được trên website kia, anh hoàn toàn không biết gì về cô gái trước mặt này. Sự đau khổ lẫn tổn thương của cô, gia đình và những điều cô từng trải qua, tất cả anh chưa từng tham dự, cũng chưa từng thật sự hiểu rõ. Trái tim của Tô Trì Á dường như được bọc bởi một cái kén vừa dày vừa nặng, cô vì mình xác định rõ tất cả giới hạn.
 
Tâm trạng của Trì Dã không hề thở phào nhẹ nhõm vì lời giải thích của cô gái, mà trái lại còn trở nên phức tạp hơn. Anh thừa nhận nguyên nhân cơ bản lúc đầu mình dấn thân vào MFC là Tô Trì Á, anh muốn giúp cô gái nhỏ vượt qua khốn cảnh. Nhưng càng tiếp xúc với cô, ham muốn của anh càng nhiều, anh bắt đầu không hề thỏa mãn.
 
Trong chốc lát, hai người không nói gì.
 
Tô Trì Á liếm lấy đôi môi khô khốc: "Trì Dã, anh có suy nghĩ gì về giải đấu CSBK lần này không?"
 
Kìm nén lâu như vậy, cuối cùng Tô Trì Á cũng từ từ tiến vào chủ đề chính.
 
"Thật là trong cuộc thi lần này đội cũng đưa anh vào nhóm người mới của đội, quyết định là do anh Phong đưa ra, anh ấy muốn cho anh cơ hội cũng tham gia thi đấu một lần nhưng tôi cảm thấy thời cơ hiện tại vẫn chưa chín muồi, nên đã tự ém tin tức đi không công bố, ý định ban đầu là muốn dứt khoát sắp xếp bỏ quyền trong hôm ấy." Hai tay Tô Trì Á lồng vào nhau, ánh mắt nhìn Trì Dã trong veo, thẳng thắn mà thành khẩn.
 
Chuyện danh sách thật ra Triều Dã đã biết từ lâu, nên sau khi nghe Tô Trì Á mở lời, anh cũng không có tỏ vẻ gì khác biệt, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Vậy tại sao bây giờ cô lại chọn nói cho tôi biết?"
 
"Vì hôm nay tôi đã nhìn thấy một anh khác biệt, tôi nghĩ là hiện tại anh có thể thử một lần." Tô Trì Á nhìn thẳng vào hai mắt Trì Dã: "Trì Dã, anh có sẵn lòng dự thi không?"
 
Màn sương mù từ từ dày lên, ve đơn độc bay lên đầu cành tiến hành khúc tán dương cuối cùng với ngày hè, tiếng kêu đánh thức dế mèn giấu mình trong bụi cỏ, hai bên bèn tấu vang bài tán ca ánh trăng giữa màn đêm. Sự ồn ào náo động bên ngoài và sự yên tĩnh bên trong phòng tạo thành sự đối lập rõ ràng. Biểu cảm người trước mặt mờ tối khó phân biệt. Mỗi một giây kim của đồng hồ trên tường nhích sang, lòng Tô Trì Á lại chùng xuống một phần.
 

Hệt như đã lâu như một thế kỷ, cuối cùng Trì Dã cũng mở miệng: "Cô đấy, cô muốn để tôi tham gia không?"
 
Vấn đề lại bị ném lại trong tay Tô Trì Á lần nữa nhưng sức nặng của câu hỏi này rõ là lớn hơn so với tất cả những câu Tô Trì Á từng được hỏi trước đây nhiều.
 
Ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu hình ảnh thiên nhiên lên người Trì Dã, đường nét bên người lập thể mà sâu sắc.
 
Những lần tiếp xúc của hai người trong thời gian này không ngừng hiện lên, mộng cảnh và hiện thực không ngừng giao nhau. Rồi đột nhiên, một suy nghĩ vừa kỳ lạ vừa táo bạo xộc vào trong đầu, não Tô Trì Á chợt nóng lên, hỏi thẳng: "Trì Dã, không phải là anh thích tôi đấy chứ?"
 
Hỏi xong, bản thân Tô Trì Á cũng ngẩn ngơ, bởi cô chợt nhận ra câu hỏi này thật sự đang quá mức 'tự luyến', vội vã bổ cứu: "Anh đừng hiểu lầm, thích mà tôi nói không phải là kiểu thích kia, mà là giữa bạn bè..."
 
"Tôi không hiểu lầm." Vùng giữa hai lông mày của Trì Dã ẩn chứa sự nghiêm túc chưa từng có: "Tôi thích cô, từ đầu đến cuối luôn là kiểu thích phái nam dành cho phái nữ."
 
Thời gian ngưng đọng lại ngay một giây này, đèn trên đỉnh phòng huấn luyện hiện lên ánh sáng màu trắng, hai người đang ngồi đối diện nhau được hắt lên trên tường, phản chiếu bóng người rõ ràng mà phân biệt.
 
Bây giờ cũng không phải cơ hội tốt để bày tỏ, là Trì Dã sốt ruột. Chẳng qua chuyện khiến anh bất ngờ là, Tô Trì Á không hề thể hiện sự kinh ngạc hay biểu cảm đặc biệt nào khác, mà chỉ gật đầu như có suy nghĩ, nói câu: "Tôi biết rồi."
 
Trì Dã: "?"
 
Câu trả lời này hình như không giống với suy nghĩ của anh.
 
"Tôi không cách nào thay anh quyết định được có tham gia hay không nhưng nếu anh xác định tham gia, tôi sẽ căn cứ vào tình hình của anh để điều chỉnh hình thức huấn luyện tập trung của anh một lần nữa. Dù anh rất có thiên phú trong việc đua xe nhưng một số kỹ thuật có liên quan vẫn cần phải được luyện tập tiếp." Tô Trì Á khôi phục khuôn mặt nghiêm chỉnh: "Nếu như anh vẫn chưa chuẩn bị xong cũng không sao, trong ngày thi đấu tôi sẽ báo hủy bỏ quyền dự thi cho anh."
 
Trì Dã nhếch đôi mày lên ngờ vực, nhịn không được mà nhắc: "Mới nãy là tôi đang tỏ tình với em."
 
"Phải, nên tôi nói là tôi biết rồi." Biểu cảm Tô Trì Á không kiên nhẫn: "Còn vấn đề gì nữa không?"
 
Dựa theo quy trình bình thường không phải là nên trả lời gì đó à?

 
Trì Dã bị câu hỏi ngược lại đầy vẻ 'có lý chẳng sợ' của đối phương làm nghẹt thở, lặng lẽ lắc đầu: "Không có."
 
"Tốt." Tô Trì Á đứng dậy: "Anh về nhà suy nghĩ xem có muốn tham gia giải đấu không, ngày mai nói tôi biết kết quả. Đi thôi, đưa anh về nhà trước."
 
Nói xong, Tô Trì Á dẫn đầu ra khỏi phòng huấn luyện, để lại một mình Trì Dã ngồi tại chỗ suy ngẫm về đời người.
 
Mà ở bên ngoài cửa, cô gái nhỏ mới nãy còn bình tĩnh, thản nhiên lại mở lòng bàn tay đã bị siết đến trắng bệch của mình ra, vết mồ hôi căng thẳng lập tức phơi bày sự luống cuống, sợ hãi trong lòng cô.
 
Trì Dã nói thích cô.
 
Liên tưởng mấy câu hỏi Lâm Trì Viễn đã hỏi mình hôm nay, trong mắt Tô Trì Á lóe lên sự ngờ vực.
 
Vậy cô thì sao?
 
Cô đối với Trì Dã, rốt cuộc... Là cảm xúc như thế nào?
 
Cuối cùng giải đấu CSBK được chuẩn bị thật lâu cũng chính thức bước vào thời gian đếm ngược. Trên xe buýt đến thành phố Hồ, mấy tên nhóc choai choai nhảy lên nhảy xuống giành giật đồ ăn vặt, khiến cho Hàn Phong đứng dậy gầm lên một tiếng giận dữ với phía đằng sau, lúc này họ mới yên tĩnh lại.
 
Giải CSBK lần này lựa chọn diễn ra ở đường đua ngoại ô thành phố Hồ, cách thành Bắc chừng ba tiếng xe chạy nhưng hạt lúa nặng trĩu nối thành đồng ở hai bên trái, phải cao tốc tạo thành cảnh tượng mùa thu đặc biệt.
 
Tô Trì Á đeo tai nghe ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đầu tựa vào lưng ghế, nhìn cảnh tượng hai bên trái, phải vụt qua như bay, để mặc tâm trí phiêu lãng theo lời nhạc.
 
Phần tai nghe bên trái đột nhiên bị người ta lấy xuống: "Nhạc không lời?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận