Trì dã

Chỉ một trận CSBK, Trì Dã nổi tiếng.
 
CSBK là một giải đấu trong nước, độ chú ý không cao, vì thế ban đầu Trì Dã chỉ nổi trong giới thôi. Sau đó, không biết ai cắt nối biên tập riêng đoạn Trì Dã đáp trả trên đường đua rồi đăng lên Weibo, được một ngôi sao thích đua moto tiện tay chia sẻ, không ngờ lại làm bùng nổ toàn cộng đồng mạng.
 
Trong video, Trì Dã đội mũ bảo hiểm màu đen, trên người mặc đồ đua cùng tông màu, nằm nhoài trên chiếc xe phân khối lớn như con báo săn vồ mồi, tung hoành khắp đất trời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cháy bùng nổ luôn, tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào.”
 
“Trong vòng một phút thôi, tôi muốn biết toàn bộ thông tin cá nhân của anh trai này!”
 
“Cư dân mạng đợt này kém thế, qua năm phút rồi mà sao vẫn chưa có link Weibo.”
 
Sức nóng mà ngôi sao mang đến không ngừng tăng lên, mọi người dồn dập tìm kiếm tuyển thủ trong đoạn video.
 
Có nhân viên đăng bức ảnh Trì Dã nhận giải hôm đó, anh cụp mắt nhìn huy chương ở ngực, mái tóc ngắn che khuất hai hàng lông mày, khóe miệng hơi nhếch lên, có kiêu ngạo trời sinh pha lẫn cùng dịu dàng giữa hai lông mày, cố định hình ảnh thành một bức tranh tuyệt đẹp.
 
Giống như một quả mìn vậy, vẻ ngoài quá mức ưu tú của Trì Dã lập tức bùng nổ đánh thức đám fan nhan sắc đang ngủ say, không tìm thấy Weibo của chính chủ, mọi người ào ào để lại lời nhắn ở tài khoản chính thức của MFC.
 
Trong lúc cộng đồng mạng hừng hực khí thế tìm kiếm ngôi sao mới nổi trong giới đua xe, một chiếc xe ô tô thể thao màu đen đang bay nhanh trên đường cao tốc. Người đàn ông ngồi ghế sau nhíu chặt mày lại, xung quanh như có sương mù đen bao phủ, không khí sắp bị áp suất vô hình này ép khô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng Quý Phi Na ngồi ghế lái phụ không nhịn được lên tiếng ở thời khắc khó thở: “Anh Trì, xử lý chuyện này thế nào?”
 
Cô ấy biết Trì Dã ghét xuất hiện trước công chúng nhất, đây cũng là nguyên nhân tại sao cho dù “Lý Dư” sôi nổi trong giới văn học bao nhiêu năm rồi nhưng chưa từng nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào.
 
Mặt Trì Dã lạnh lùng, gõ điện thoại lên đầu gối: “Đi điều tra xem nhân viên đăng tấm ảnh này lên là ai.”
 
“Được, bây giờ tôi lập tức liên hệ bảo đối phương xóa bức ảnh đi.” Quý Phi Na mím môi, cúi đầu nhanh chóng tìm danh bạ chuẩn bị liên lạc khẩn cấp với các ban ngành.
 
Đáy mắt Trì Dã hiện rõ mất kiên nhẫn: “Tìm ra được thì hỏi đối phương có ảnh tôi và Tô Trì Á chung khung hình không, bảo cô ta đăng lên thêm.”
 
“Đăng thêm?” Quý Phi Na tưởng mình nghe nhầm, động tác tay đột nhiên dừng lại.
 
Trì Dã ở đằng sau bỏ điện thoại qua một bên, tức giận hừ lạnh: “Hừ, dân mạng đợt này đúng là quá tệ, lâu thế rồi mà vẫn chưa phát hiện ra tôi là bạn trai của Tô Trì Á.”
 
Quý Phi Na lặng lẽ khóa màn hình điện thoại lại, sửa lời: “Là bạn trai giả.”

 
“Cô nói hơi nhiều rồi đấy.” Trì Dã lạnh mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng một lát: "Bây giờ cô gọi cho Tô Trì Á hỏi xem cô ấy đang ở đâu.”
 
“Tôi gọi á?”
 
Sau khi giải đấu kết thúc, rất lâu rồi Tô Trì Á không nhận điện thoại của anh. Mà lịch trình công việc của anh vẫn chưa kết thúc, chỉ có thể sốt ruột suông trong lòng.
 
“Nếu không thì sao?” Trì Dã không định nói với Quý Phi Na về những tình huống này: "Không phải tại cô thì tôi vốn có thể trở về cùng MFC.”
 
“Ông chủ, thứ cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy Tô Trì Á thực sự không có ý đó với anh đâu, quăng tiền tán gái cũng phải có mức độ.” Quý Phi Na tận tình khuyên nhủ: "Giải đấu CSBK kết thúc rồi, anh cũng lấy được vé vào trường đua, người ta đã hoàn thành nội dung hợp đồng rồi. Hơn nữa, bây giờ có nhà đầu tư mới liên lạc với Hàn Phong, MFC cũng đi vào quỹ đạo, dù anh theo đuổi con gái hay “làm từ thiện” cũng nên có một kết thúc rồi. Hôm nay công ty điện ảnh và truyền hình gọi cho tôi giục kịch bản, anh xem có phải nên tập trung gõ chữ rồi không?”
 
Trì Dã mắt điếc tai ngơ, giơ tay lên cong ngón tay lại: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi tự gọi.”
 
Lại mở chế độ chặn rồi.
 
Quý Phi Na oán giận trong lòng, ghê gớm như thế thì dùng điện thoại của mình mà gọi đi.
 
Cuối thu trời ấm, gió nhẹ phả tới. Người đi đường tới lui trong bệnh viện như được thời tiết đẹp hiếm có này lay động, bước chân giảm bớt mấy phần nóng nảy.
 
Có lẽ là vì mùa mưa liên miên chất dứt, hoặc là hôm nay đúng ngày, Tô Trì Á hiếm khi cởi bộ đồ đua màu đen ra, mặc hoodie màu xanh lá đậm, bên dưới mặc quần bò nhạt màu, mái tóc ngắn được vén ra sau tai, cực kỳ giống sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, cả người nhuốm đẫm sự mát lạnh của ngày mùa thu.
 
Cây cột tròn xoe che khuất hơn nửa người Tô Trì Á, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào thang máy, trong mắt là vẻ nôn nóng và chờ mong khó kìm nén.
 
Hôm nay là ngày Kay xuất viện, từ hôm qua nhận được tin tức, Tô Trì Á thức trắng đêm không ngủ, trời vừa sáng đã đến dưới lầu bệnh viện chờ, chỉ để tận mắt xác nhận tình hình của Kay. Nhưng thang máy đóng mở mấy lần đều không thấy người mà cô ngóng chờ, điều này không khỏi khiến Tô Trì Á nghi ngờ Hàn Phong cung cấp tin tình báo giả cho mình.
 
Tô Trì Á luôn không đủ nhẫn nại, nhất là trong chuyện chờ đợi người khác. Đứng mấy tiếng liền khiến cô dần mất kiên nhẫn, nghĩ đợi thêm mấy phút, nếu không đợi được, cô sẽ gọi điện cho Hàn Phong, trong lúc đó cô tưởng tượng ra vô số vở kịch mắng người.
 
Cô đang cầm điện thoại, cửa thang máy mở ra lần nữa, Tô Trì Á mất hết kỳ vọng dựa vào cột lười biếng liếc nhìn qua đó, cả người như đông cứng lại nhưng cũng như không dời tầm mắt đi.
 
Kay suy yếu hơn so với tưởng tượng, mệt mỏi ngồi trên xe lăn, cau mày, trong mắt chứa cảm giác bi quan chán chường nhìn gì cũng thấy khó chịu, tình tính này chẳng thay đổi gì hết. Làn da từng bị cháy nắng đã khôi phục màu sắc vốn có, bây giờ Tô Trì Á mới biết hóa ra Kay không đen, trước kia hai người cãi nhau, cô công kích Kay là “tên đen” đúng là oan cho cậu ấy.
 
Qua nửa năm trầm luân, cuối cùng Kay cũng sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô, đầu ngón tay cấu chặt vào lòng bàn tay, cảm giác lạnh lẽo ở vách tường phía sau giúp cô miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, không đến mức xông ra đó.
 
Lần này Kay xuất viện không thông báo cho bất cứ ai, ngay cả Hàn Phong biết tin cũng vì nhận được cuộc gọi của bác sĩ mà anh ta quen trong bệnh viện. Mấy người trong thang máy đi ra ngoài, chỉ còn Thẩm Kỳ đứng phía sau Kay. Thẩm Kỳ cúi đầu, không biết nói gì với chàng trai, Kay cong khóe miệng lên lấy lệ nhưng nụ cười tan biến trong không khí rất nhanh.
 
Xe lăn khẽ chuyển động, Thẩm Kỳ đẩy Kay đi ra khỏi thang máy. Tô Trì Á lo mình bị hai người đó nhìn thấy nên nhanh chóng thu tầm mắt lại, núp cơ thể mảnh khảnh sau cột, đứng thẳng chờ mấy giây, vừa mới thử thăm dò ngó đầu qua lần nữa nhưng lại không nhìn thấy bóng người nào cả.
 

Đi nhanh vậy sao?
 
Tô Trì Á nhíu mày, đánh bạo đi lên trước hai bước, nhìn xung quanh một vòng cũng không tìm thấy người đâu.
 
Đúng lúc Hàn Phong gọi điện tới hỏi thăm, cuối cùng Tô Trì Á từ bỏ việc tìm kiếm, ép cảm xúc phức tạp xuống, hơi dựa vào cột: “Ừ, gặp được rồi, không đi qua... Trạng thái? Xe lăn cũng không ảnh hưởng gì tới tốc độ của cậu ấy, chắc là trạng thái không tệ lắm đâu.”
 
Cô vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên.
 
Vẻ mặt Tô Trì Á cứng đờ, nghiêng đầu qua, điện thoại suýt rơi xuống đất, hoàn toàn mất chức năng ngôn ngữ, đứng im nhìn chằm chằm người trước mặt, chỉ sợ đó là ảo giác của mình.
 
“Mới đi qua đã nghe thấy ai đó đang nói xấu tôi rồi, đàn em xấu tính quá đi.” Trên xe lăn, thiếu niên hơi cong khóe miệng lên, giọng nói không còn trong trẻo mà có vẻ dày nặng phủ bụi nhiều năm như rượu được ủ lâu năm.
 
“Sao thế, tận mắt thấy ông đây còn sống, vui quá không nói nên lời hả?”
 
Miệng lưỡi người này vẫn ngứa đòn như xưa.
 
“Anh ơi, tài xế đang chờ bên ngoài, có thể đi chưa?” Thẩm Kỳ không nhịn được thúc giục, trong lòng thấy không vui với sự xuất hiện của Tô Trì Á.
 
Kay không để ý tới em gái mình, hỏi Tô Trì Á: “Cậu có lái xe tới không?”
 
Nghĩ đoán ra suy nghĩ của Kay, Tô Trì Á ngây ngốc gật đầu.
 
Kay giơ ngón trỏ chỉ ra phía sau mình: “Kẻ đầu sỏ còn không mau hầu hạ đi, đưa ông đây về nhà.”
 
Thẩm Kỳ hiểu tính Kay, dù trong lòng có điều bất mãn cũng chỉ có thể chấp nhận, trừng mắt với Tô Trì Á, nói một câu “Sớm muộn gì anh cũng bị cô ta hại chết.”
 
Trì Dã đặt điện thoại lên bên tai, trong lòng lặng lẽ suy tính, khi hồi chuông nhạc chờ lần thứ mười sáu kết thúc, cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối, anh hắng giọng, biến giọng nói thành giọng siêu trầm gợi cảm: “Là tôi.”
 
Tô Trì Á nhíu mày, Trì Dã trở nên thông minh rồi ư, còn biết đổi số điện thoại khác gọi cho cô nữa chứ.
 
Tô Trì Á hừ một tiếng, đi qua bên cạnh hai bước, kiêu căng nói: “Tìm tôi làm gì?”
 
Trì Dã ngước mắt nhìn quản lý đứng bên cạnh mình với gương mặt viết đầy chữ hóng chuyện, ưỡn thẳng lưng dậy: “Sự kiện của tôi kết thúc rồi, bây giờ đến công ty ngay lập tức, cô tới đón tôi một chuyến.”
 
Đợi mấy giây, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng máy bận.

 
Trì Dã: “...”
 
Cô còn chưa tha thứ chuyện người này cố tình che giấu chuyện anh là tác giả Lý Dư đâu, bây giờ còn dám ra lệnh cho cô, coi cô là tài xế thật à!
 
Tô Trì Á nghiến răng, thì phì phò cúp máy, ngay sau đó nhìn thấy Wechat nhảy ra thông báo tin nhắn, Trì Dã gửi tới một câu “Cô sẽ hối hận”.
 
Hừ, còn biết uy hiếp người khác cơ đấy. Tô Trì Á hừ lạnh một tiếng, bỏ điện thoại vào túi, quay đầu lại va phải hồ nước xuân, nhất thời hơi lúng túng, cô quên mất Kay đang ở bên cạnh mình.
 
Nói ra cũng hơi trào phúng, từng là bạn thân không có gì giấu nhau, bây giờ lại thêm phần mất tự nhiên, cảm giác mắc nợ và áy náy không rũ bỏ đi được.
 
Tô Trì Á ngượng ngập vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai, vòng qua sau đứng ở vị trí ban đầu của Thẩm Kỳ, đặt tay lên tay đẩy xe lăn: “Đi đâu hửm?”
 
“Đi dạo loanh quanh trước đã, nén nhịn không hít thở không khí trong lành lâu quá rồi.”
 
Gió mát bên ngoài cuốn bay lá vàng nhẹ nhàng rụng xuống, nhiệt độ không thấp nhưng gió hơi lạnh, Tô Trì Á lo lắng Kay mới xuất viện sức khỏe yếu, bèn lấy thảm nhung xanh lam trong xe ra đắp lên đùi người đàn ông.
 
Kay hơi ghét bỏ, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Trì Á lại nuốt ngược lời từ chối vào.
 
“Thời gian trôi qua nhanh thật, lần trước tản bộ với cậu ở bên ngoài thế này vẫn đang mùa xuân, lúc đó chúng ta hẹn nhau đi ngắm hoa anh đào, không ngờ mới chớp mắt một cái đã vào thu rồi.” Kay nhìn phía trước: “Đợi tôi bình phục, có thể đi ngắm lá phong, không đúng, có khi lúc ấy phải đi ngắm tuyết cơ.”
 
Mặc dù đã xuất viện nhưng nếu muốn bình phục bước đi bình thường thì chắc phải trải qua quá trình phục hồi chức năng rất dài.
 
Nghe cậu ấy nói vậy, trong lòng Tô Trì Á càng buồn thêm.
 
“Xin lỗi.” Có những tổn thương không chỉ nói lời xin lỗi đơn giản là có thể bù đắp được nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nợ Kay một lời xin lỗi: "Đáng ra phải xin lỗi trực tiếp với cậu từ sớm rồi nhưng lại kéo dài tới tận bây giờ.”
 
“Xin lỗi?” Lông mi Kay khẽ chớp, xoay xe lăn qua chỗ khác, đối diện với Tô Trì Á, giả bộ hiểu ra: "Vì lúc tôi nằm viện cậu không đến thăm à?”
 
“Tôi...”
 
Kay biết Thẩm Kỳ ngăn cản Tô Trì Á, không nói đùa nữa: “Đừng nói những lời vô ích đó, cậu đã làm rất tốt rồi.”
 
Chuyện ngoài ý muốn, bạn thân bị thương, đội xe suy yếu, danh tiếng bị tổn hại, người đầy vết thương nhưng vẫn cắn răng chống đỡ MFC, đổi thành bất cứ người nào chắc họ sẽ từ bỏ. Trước kia bọn họ thường lén lút nói rằng chọn đua xe là chọn đi cùng tử thần.
 
Kay không trách Tô Trì Á, dù cậu ấy được thông báo rằng sau này không thể bước lên đường đua, cậu ấy cũng không trách cô nhưng Tô Trì Á lại bị gông xiềng đạo đức trói chặt.
 
Câu “rất tốt” này khiến ấm ức, không cam lòng mà Tô Trì Á tích góp sôi sục lên như bọt khí. Tô Trì Á quen với việc che giấu cảm xúc, cụp mắt xuống hỏi: “Sau này có dự tính gì?”
 
“Nghỉ ngơi một thời gian, chạy về trước lâu thế, đến lúc dừng lại rồi.”
 
Kay ngửa đầu híp mắt nhìn mặt trời, ánh mặt trời dát lên một tầng ánh vàng lên mặt cậu ấy, tính cách cậu ấy luôn cứng cỏi, lúc này lại có thêm vẻ cô quạnh tách biệt với xã hội.

 
Tô Trì Á không phát biểu gì với câu “nghỉ ngơi một thời gian” của Kay, dù sao cô cũng là người biết Kay yêu thích đường đua tới mức nào hơn bất cứ ai, rốt cuộc sức nặng sau câu “nghỉ ngơi” ấy nặng bao nhiêu, cô nghĩ bất cứ tay đua nào cũng hiểu.
 
Đẩy xe lăn lên trước mấy bước, Tô Trì Á nói: “Đội xe mới có một tuyển thủ rất có tiềm năng, nhờ phúc của anh ấy mà trong giải đấu CSBK lần này, MFC giành được giải nhì bảng. Hiện giờ có mấy nhà đầu tư liên lạc với Hàn Phong, giai đoạn thi đấu tiếp theo không cần lo xoay vòng vốn.”
 
Những việc nên làm cô đều làm được rồi.
 
“Cậu nói không sai, chúng ta đều chạy lên trước quá lâu, đến lúc nghỉ ngơi rồi.” Giọng Tô Trì Á vững vàng, không chút trầm bổng lên xuống, như đang nói về việc không liên quan gì tới mình: "Gần đây tôi có dự định rời khỏi MFC, tuyên bố giải nghệ.”
 
Giải nghệ không phải suy nghĩ nhất thời hứng lên mà là quyết định cô nghĩ xong từ lâu rồi.
 
Kay hơi sững sờ, ngửa đầu lên nhìn cô gái, vẻ mặt thoáng hiện vẻ phức tạp, vô thức sờ túi áo nhưng nghĩ đến bản thân mới xuất viện, không được hút thuốc. Có mấy lời vọt tới bên miệng sắp nói ra lại cưỡng ép nhịn xuống, trong thời gian ngắn cảm xúc thay đổi liên tục, cuối cùng cậu ấy vẫn không nhịn được nói: “Trì Á, cậu có từng nghĩ, có lẽ chúng ta có thể thử...”
 
Lời còn chưa dứt điện thoại Tô Trì Á vang lên.
 
Tô Trì Á nói “Xin lỗi” rồi ấn nhận cuộc gọi, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vừa bị mình ngắt lời truyền qua loa: “Nhìn đằng sau.”
 
Tô Trì Á quay người lại, chiếc áo sơ mi trắng trên người đàn ông đứng dưới tàng cây vẫn chưa được thay ra, tay kéo được kéo lên, một đoạn cổ tay lộ ra bên ngoài, quần vải đen được cắt may bao lấy đôi chân thon dài của anh, khiến Tô Trì Á nghĩ tới người xuất sắc hay nhìn thấy trên tivi, mọi thứ trên người đều toát nên sự cao quý.
 
Cách một con đường, hai người nhìn nhau từ xa, Trì Dã quơ điện thoại, khóe môi mang nét lưu manh như lần đầu gặp gỡ.
 
Tô Trì Á giật khóe miệng, rốt cuộc Trì Dã có chấp niệm sâu đến mức nào với việc nô dịch cô chứ: "giết” thẳng một đường tới bệnh viện.
 
Có lẽ đoán ra suy nghĩ trong lòng Tô Trì Á, Trì Dã đút tay phải vào túi, thong thả nói: “Đừng vội cúp máy, cha cô nói bây giờ ông ấy muốn gặp tôi.”
 
Anh nói xong thì bổ sung thêm một câu: “Hẹn gặp vào nửa tiếng sau.”
 
Cúp máy, Tô Trì Á im lặng tiêu hóa thông tin vừa nghe được, thể hiện sự áy náy với Kay: “Kay, xin lỗi cậu, bây giờ cậu...”
 
“Không sao đâu, cậu cứ đi bận việc trước đi.”
 
Tô Trì Á như tội phạm đại nghịch bất đạo, vội vàng nói: “Tôi đưa cậu về trước.”
 
“Không cần mà.” Tô Trì Á muốn đi vòng quay lại xe nhưng bị Kay vươn tay ngăn cản bước chân: "Cậu nghĩ con bé Thẩm Kỳ sẽ nghe lời thật sao? Con bé chưa đi.”
 
Chờ Kay gọi điện thoại xác nhận với Thẩm Kỳ xong, lúc này Tô Trì Á mới thoáng yên tâm hỏi: “Vừa nãy cậu còn chưa nói hết câu, thử cái gì?”
 
Kay lắc đầu tỏ ý không có gì, hất cằm về phía Trì Dã, hỏi: “Cậu ấy là tuyển thủ tiềm năng mà cậu nói hả?”
 
“Đúng vậy, cũng là nhà đầu tư bây giờ của chúng ta, lần này đội xe có cơ hội tham gia CSBK đều nhờ anh ấy.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận