Trì dã

Vừa dứt lời, điện thoại Tô Trì Á có một thông báo tin nhắn Wechat, đó là thời gian đếm ngược Trì Dã gửi tới: “Cách thời gian đi gặp cha vợ tương lai của tôi còn hai mươi ba phút.”
 
Đang giục cô mau lên trá hình đây mà.
 
Tô Trì Á nhìn hai chữ “cha vợ” trên màn hình sáng loáng, trong lòng chê trách: Đúng là ấu trĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tại căn nhà lớn với kiến trúc theo phong cách châu  u ở vùng ngoại ô, cha Tô Trì Á - Lâm Hiên đeo kính ngồi ở sofa đọc báo, ông ấy đã qua tuổi năm mươi mà vóc dáng vẫn rất cường tráng, ngũ quan vẫn nhìn ra nét đẹp trai thời trẻ. Tô Trì Á ngồi ở ghế sofa cách ông ấy rất xa, cúi đầu lướt điện thoại, phòng khách yên lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi. Tô Hoãn bưng hoa quả đã cắt gọt xong từ phòng bếp ra, chào con gái: “Nhìn xem khoảng thời gian này con gầy đến mức nào rồi kìa, mau ăn hoa quả đi. Tối nay ăn cơm ở nhà, mẹ nấu ít đồ bồi bổ cho con.”
 
“Hừ, bao lâu rồi không biết về nhà, lần này về còn có công cơ đấy.” Lâm Hiên nghe vậy thì hừ một tiếng đầy lạnh lùng từ mũi: "Có giỏi thì đừng bao giờ trở về nữa.”
 
Lâm Hiên luôn phản đối con gái thi đấu đua xe, sau sự cố ở giải đấu GP càng quyết tâm bắt Tô Trì Á cắt đứt liên hệ với cái nghề này, khi Tô Trì Á quyết định tiếp tục ở lại MFC, cha và con gái bước vào chiến tranh lạnh, lúc này càng không có ai muốn cúi đầu.
 
“Ông bớt nói mấy câu đi. Không phải tại ông thì Á Á phải chịu khổ bên ngoài nhiều thế sao?”
 
“Tôi bắt nó chịu khổ à? Tôi bắt nó chơi cái thứ xe đua tệ hại đó hay tôi bắt nó dán chặt vào đội xe vớ vẩn kia, nó tự chuốc lấy khổ thôi.” Lâm Hiên nghe vậy thì tăng cao âm lượng: "Con gái con đứa làm gì không làm cứ nhất quyết làm cái này, ngoan ngoãn đi làm, tìm một người đứng đắn rồi gả đi không tốt sao, nhất quyết phải ra ngoài liều mạng.”
 
Lâm Hiên càng nói càng kích động, bỏ tờ báo trong tay xuống bàn trả: “Bà nhìn con gái cưng bây giờ của bà đi, biến thành dáng vẻ gì rồi, hết sự cố đua xe lại đến công khai yêu đương, tin tức nào cũng khiến dư luận xôn xao, có khác gì mấy ngôi sao trong làng giải trí chứ!”
 
Tô Trì Á cắn chặt răng: “Nếu con nhớ không nhầm thì cha cũng là một tay đua moto đấy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cha là đàn ông.”
 
Hơ, lại là câu nói này.
 
Tô Trì Á cúi đầu, nhất thời cảm thấy không còn gì để nói, cha cô vẫn kiểu không thể nói chuyện như trước đây.
 
“Con về là để nói cho mọi người biết con và Trì Dã không liên quan gì với nhau hết, sau này hai người đừng làm phiền anh ấy, không có chuyện gì thì con đi đây.”
 
“Ai da, làm gì thế hả?” Tô Hoãn bước tới kéo cánh tay con gái lại, hai cha con nhà này người này cứng đầu hơn người kia, gặp mặt nói được ba câu đã muốn cãi nhau: "Cha con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, chẳng phải vì nhìn thấy tin tức của con nên lo lắng cho con sao. Anh con gọi điện về, nó nói nó thân với Trì Dã lắm.”
 
Cô biết ngay chắc chắn chuyện này không thể không dính líu tới Lâm Trì Viễn mà.
 
Tô Trì Á lặng lẽ ghi một món nợ cho Lâm Trì Viễn trong lòng.
 
“Thằng bé kia không đến thì thôi, rốt cuộc hai đứa có chuyện gì, yêu đương cũng tốt, sao phải giấu diếm?” Tô Hoãn không nhịn được lải nhải: "Ở bên nhau từ bao giờ, nghe anh con nói trước kia thằng bé đó còn tới bệnh viện với con hả? Mẹ thấy vẻ ngoài có vẻ cũng không tệ lắm, có ảnh không?”
 

“Không cần nói mấy lời vô ích đấy, tôi gọi thằng nhóc kia đến để tỏ thái độ với nó đấy, tôi chắc chắn không gả con gái tôi cho một kẻ đua xe moto.” Lâm Hiên ngắt lời Tô Hoãn: "Con nói lại y nguyên lời cha, dù là Kay ở đội xe mấy đứa hay thằng nhóc hiện tại tên Trì Dã, ở chỗ cha đều không được.”
 
Chuyện này liên quan gì tới Kay?
 
Cả người Tô Trì Á run lên, ngực phập phồng mãnh liệt vì lời Lâm Hiên, trái tim như bị ai đó dùng một tảng đá to đập nát, nơi bị phá vỡ bị gió lạnh phả vào vù vù.
 
“Mẹ, con đi trước đây.” Cô nói xong thì không chờ Tô Hoãn trả lời, quay đầu đi ra khỏi biệt thự.
 
Vẫn nên không về thì hơn.
 
Bên ngoài, Trì Dã ngồi xổm ở bồn hoa cạnh lối ra đợi cô. Từ xa nhìn thấy bóng người xanh đậm xuất hiện, anh chu miệng huýt một tiếng sáo vang dội, chào hỏi đầy vẻ lưu manh: “Em gái ơi, đi một mình hả?”
 
Tô Trì Á không có tâm trạng đấu võ mồm với anh, tâm trạng tốt cả một ngày bị cha phá nát hết rồi, cô lạnh lùng nói: “Còn không lên xe đi?”
 
Vừa nãy lúc đi đến Tô Trì Á đã nói một cách đơn giản với Trì Dã về mâu thuẫn của mình và Lâm Hiên, cô đoán cha giấu mình tìm Trì Dã không đơn giản chỉ để gặp mặt cho biết như mẹ nói, quả nhiên cha cô chỉ muốn trực tiếp nhắc nhở Trì Dã không được qua lại với cô.
 
May mà cô ngăn Trì Dã không cho họ gặp nhau, nếu không...
 
Tô Trì Á mím môi, cô không muốn để Trì Dã nhìn thấy mặt cực đoan và buồn cười của gia đình mình.
 
Dù không hỏi tình hình bên trong nhưng nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Tô Trì Á, lại thêm khoảng thời gian đi vào, đi ra, Trì Dã không khó đoán ra cuộc gặp mặt lần này không vui vẻ gì mấy.
 
Trì Dã không đứng dậy, ngồi xổm trên đất như tên côn đồ lêu lổng trong thôn, nói: “Anh dẫn em đi hóng gió nha.”
 
Còn chưa chịu thôi nữa.
 
Hóng gió, anh có giấy phép lái xe chưa mà đòi đi hóng gió.
 
Tô Trì Á trực tiếp vứt chìa khóa trong túi lên người anh, nhân tiện nói luôn: “Được, anh lái đi.”
 
Trì Dã lắc chìa khóa trong tay, cười nói: “Ô tô có gì hay đâu. Về đội xe lấy moto, bây giờ anh dẫn em tiếu ngạo giang hồ*, tung hoành tứ hải.”
 
*Tiếu ngạo giang hồ: ung dung tự tại bất khuất, nói cười hành tẩu khắp bốn phương.
 
Hiếm khi Tô Trì Á không phản đối đề nghị của Trì Dã, đúng lúc cô cũng muốn tìm một chỗ phát tiết cảm xúc rối rắm phức tạp của mình.
 
Xe đua của Trì Dã đã được phun tên theo yêu cầu của anh, thân xe vốn đen bóng khiêm tốn thần bí, lúc này được phun cái tên “Trì Dã” lên đã phá vỡ sự ầm ĩ lặng lẽ, phô trương mà ngông cuồng.

 
Trì Dã đi lên trước, giơ tay vuốt ve chữ được phun vẽ ở đó từng chút một, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Nó lúc này rất vừa ý tôi.”
 
Hai chữ “Trì Dã” như sợi dây liên kết buộc chặt anh và Tô Trì Á với nhau, từ đó, chiếc xe này được trao cho một ý nghĩa khác.
 
Đầu ngón tay người đàn ông lướt khắp thân xe, rõ ràng chỉ là một động tác bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến Tô Trì Á đỏ mặt tới tận mang tai, cứ như thứ Trì Dã không chạm lúc này không phải xe mà là cô.
 
Tô Trì Á không ném suy nghĩ kiều diễm vô cớ đi được, cảm thấy lúc đầu mình không nên dung túng cho Trì Dã phun cái tên mập mờ thế này lên xe. Thấy Trì Dã vẫn đang lưu luyến, Tô Trì Á không nhịn được bước lên, thúc giục: “Không phải nói muốn phóng xe xả hơi sao, đi thôi.”
 
Một bên là cánh đồng lúa mì giữa núi, một bên là trời biển xanh trong, con đường xe chạy như nấc thang đi về phía chân trời, không nhìn thấy điểm cuối. Xe phân khối lớn tham gia thi đấu đua xe không thể đi trên đường, bọn họ cố ý lôi cái xe moto phân khối 250cc trong đội xe ra, tốc độ lái xe không nhanh, không khí vương vẩn vị mặn của sóng biển, gió mát vuốt ve sợi tóc tuột ra khỏi mũ bảo hiểm.
 
Mấy tháng trước, cô và Trì Dã gặp nhau ở con đường hơi vắng vẻ này, anh ngồi phía sau cô, cắn răng bảo cô lái xe chậm một chút, lúc đó cô không nghĩ tới việc mình lại dây dưa sâu với anh.
 
Trì Dã ở phía sau ra dấu tay với cô gái lúc xe rẽ, ra hiệu quẹo phải rồi dừng lại. Tô Trì Á giảm tốc độ để Trì Dã dẫn đường, không biết chạy lung tung không mục đích bao lâu, cuối cùng hai chiếc xe cũng dừng lại.
 
Trì Dã cởi mũ bảo hiểm xuống, lắc mái tóc bị mũ ép xẹp xuống, nhe hàm răng trắng ra: “Đây là lần đầu tiên tôi lái moto đi hóng gió.”
 
“Cảm thấy thế nào?” Không biết vì có Trì Dã bầu bạn hay vì phong cảnh hôm nay quá đẹp, cảm xúc tiêu cực của Tô Trì Á tiêu tan rất nhanh, thấy Trì Dã giơ ngón tay cái với mình, ý cười nơi đáy mắt sâu thêm mấy phần.
 
Tô Trì Á luôn không quan tâm tới quan điểm của người khác về đua xe, dẫu sao không cần biết vì giới tính hay vì lựa chọn nghề nghiệp, suốt cả một đường cô phải chịu rất nhiều chất vấn và không thấu hiểu. Nhưng cô hi vọng Trì Dã sẽ thích, tâm trạng này như thứ mà bản thân mình luôn theo đuổi cuối cùng cũng được công nhận.
 
Nhưng tại sao lại để ý tới cảm nhận của Trì Dã như thế, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
 
“Ngồi xuống nghỉ một lát.”
 
Trì Dã dừng xe ven đường, xoay người nhảy qua lan can đi về phía biển.
 
Mặt đất toàn đá vụn hình tròn, chân giẫm lên đó phát ra tiếng “cộp cộp”, đi một đoạn, Trì Dã quay đầu lại, thấy Tô Trì Á vẫn ngồi trên xe lại vòng trở về tự bắt chuyện.
 
Tô Trì Á lắc đầu nói: “Lãng phí thời gian, đi về luôn đi.”
 
Tốn tâm tư gọi người ra đây, Trì Dã chỉ chờ lúc này, đâu thể để người đi về được.
 
Trì Dã chỉ lên bầu trời, nói: “Có những thời điểm đáng để lãng phí.”
 
Là người địa phương, Tô Trì Á không xa lạ gì với con đường ven biển này. Nhưng con đường này cách nội thành khá xa, chỉ nối liền mấy thôn ở vùng ngoại ô, lưu lượng khách không lớn.

 
Đường có đẹp đến đâu, cùng lắm cũng chỉ được gọi là con đường đẹp. Tô Trì Á một trăm phần trăm là một người theo chủ nghĩa thực dụng, chưa từng nghĩ tới việc cố ý lái xe vòng vèo tới đây thưởng thức phong cảnh.
 
Không cưỡng lại được sự kiên trì của Trì Dã, Tô Trì Á và người đàn ông ấy sóng vai ngồi cạnh bờ biển, bóng lưng hai người bắt đầu hiện ra vài phần lãng mạn.
 
Mặt trời phía chân trời chậm rãi lặn xuống, ánh sáng xuyên qua những khoảng trống giữa đám mây soi chiếu mặt biển yên ả khiến sóng nước lấp lánh, toàn bộ thế giới chìm vào sự dịu dàng mềm mại. Cuộc sống tuy khó khăn nhưng món quà mà thiên nhiên ban tặng cho nhân loại vẫn biến động lên xuống, ánh mặt trời ban mai dần ngả về phía tây, bản thân nó là hi vọng sống lớn nhất.
 
Cô gái vốn viết đầy “miễn cưỡng” trên mặt bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, ánh chiều tà phác họa góc nghiêng của cô gái càng thêm phần góc cạnh, cô ngắm nhìn mặt trời tản ra ánh sáng nóng cuối cùng, đáy mắt lấp lánh ánh sáng của hi vọng.
 
Cô gái ngắm cảnh đẹp, còn chàng trai nghiêng đầu ngắm cô gái.
 
Thật ra ngũ quan của Tô Trì Á rất mềm mại, cô yên lặng ngồi bên cạnh xinh đẹp như em gái nhà hàng xóm. Nhưng tính cách thẳng thắn và tác phong mạnh mẽ che giấu vẻ ngoài dịu dàng, ánh mắt toát ra vẻ kiên nghị càng khiến người ta nhìn vào cô sẽ liên tưởng tới chữ “khí khái anh hùng” đầu tiên.
 
Nhưng chung quy lại, cô vẫn dịu dàng.
 
Trái tim Trì Dã hơi rung động, liệu có phải chỉ có mình anh mới nhìn thấy nét dịu dàng bị Tô Trì Á cẩn thận gói kín lại hay không?
 
Cho dù cố gắng hết sức không nhìn sang nhưng ánh mắt như laser bắn phá phía bên phải khiến Tô Trì Á cảm thấy vô cùng khó chịu, cô cau mày hỏi: “Cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì thế?”
 
“Thưởng thức cảnh đẹp.”
 
Dễ thấy rằng Trì Dã lúc này nói lời trêu chọc đã như hạ bút thành văn, không hề ngượng ngùng chút nào. Nhưng Tô Trì Á không mặt dày như thế, cô muốn đứng dậy nhưng bị Trì Dã giữ lại: “Đừng nhúc nhích, trên mặt cô có gì đó.”
 
Tô Trì Á tưởng thật, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.
 
Trì Dã không ngừng áp sáp lại gần cô gái, duỗi ngón tay cái ra chạm vào gò má cô gái, lòng bàn tay mềm mại cọ qua khóe miệng, lông tơ trên khắp người Tô Trì Á dựng hết cả lên.
 
Hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng nắm tay, Tô Trì Á như bị dính bùa đứng im tại chỗ, lông mi rung động không ngừng, đôi mắt ngôi sao sáng bị ép nhìn thẳng vào Trì Dã.
 
Cuối cùng không chống đỡ được sức quyến rũ mà Trì Dã dồn hết sức tỏa ra, cô nghiêng đầu đi, phá vỡ sợ mập mờ trong nháy mắt, hỏi: “Cái gì thế?”
 
Trì Dã xòe năm ngón tay ra, khớp xương tay rõ ràng, ngón tay thon dài như cây hành. Sau đó người đàn ông xoay bàn tay sạch sẽ của mình, khá là văn vẻ nói: “Bụi.”
 
Tô Trì Á: “...”
 
Lần đầu tiên gặp phải người chiếm hời mà nói ra lời đàng hoàng không thô thiển như thế.
 
Có lẽ Trì Dã cũng cảm thấy chiêu này quá tệ, mất tự nhiên ho hai tiếng: “Nghe nói viết nguyện vọng, vùi vào trong đất trước khi mặt trời lặn thì nó sẽ thành hiện thực.”
 
Anh nói xong thì móc bút và giấy trong túi ra, nói: “Có muốn thử không?”
 
“Lúc tôi đi học mẫu giáo đã không tin cái này rồi.” Tô Trì Á không ngờ người này lớn đầu rồi mà còn ngây thơ trẻ con như thế.
 

“Thử thôi có mất gì đâu.” Trì Dã cười đưa giấy bút cho Tô Trì Á.
 
Tô Trì Á mím môi, cầm bút viết mấy chữ rồng bay phượng múa lên giấy, gấp giấy lại rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
 
“Chôn xuống.” Trì Dã quơ tờ giấy vừa viết xong của mình: "Có muốn biết nguyện vọng của tôi là gì không?”
 
Tô Trì Á lạnh lùng: “Không muốn.”
 
Chắc chắn không phải nguyện vọng đàng hoàng gì.
 
Nước biển nuốt trọn ánh chiều tà, ráng đỏ phía chân trời cũng mang tia sáng cuối cùng đi mất, thuyền đánh cá bập bềnh trên biển phát ra từng điểm sáng, như hòa lẫn vào những vì sao giữa trời đêm.
 
Hai người đào hố ở bờ biển như trẻ con, trước khi mặt trời biến mất, giấu hai tờ giấy xuống. Làm xong hết một lượt, tâm trạng Tô Trì Á có sự thoải mái trước nay chưa từng có, duỗi dài chân ra ngắm nhìn bầu trời mênh mông.
 
Trì Dã nói không sai, có những khoảng thời gian đáng để lãng phí.
 
Ban đêm lạnh, Trì Dã khoác áo khoác để ở xe máy lên vai cô gái, Tô Trì Á muốn tránh ra, Trì Dã lại nói: “Hiếm khi tôi mới ga lăng một lần.”
 
Tô Trì Á nghe vậy không nhịn được bật cười, siết chặt cổ áo, nói: “Cảm ơn.”
 
Màn đêm buông xuống nhưng hai người đều không muốn lên tiếng nói đi về, tựa như vô số cặp đôi ở bờ biển, không ai nói gì nhưng kỳ lạ là thời khắc này, trái tim tới gần nhau chưa từng có: “Sau này tôi sẽ không dạy anh nữa, tôi muốn rời khỏi MFC hoàn toàn.”
 
Tô Trì Á cố gắng hết sức để giọng nói của mình ung dung một chút.
 
“Ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, trường hợp của tôi khá đặc thù, chờ MFC vượt qua thời điểm khó khăn nhất, tôi sẽ rời khỏi đó. Nếu anh vẫn muốn ở lại MFC, tôi sẽ giới thiệu cho anh huấn luyện viên chuyên nghiệp hơn, nếu anh không muốn ở lại MFC, bao nhiêu năm qua tôi ở trong giới có mấy người bạn, có thể...”
 
“Cô thì sao?” Trì Dã ngắt lời Tô Trì Á: "Lo liệu cho tôi đâu vào đấy, vậy còn cô?”
 
Giấc mơ được đánh đổi bằng việc từ bỏ hầu hết tất cả mọi thứ, lại phải kết thúc dễ dàng thế này.
 
Tô Trì Á nhặt một hòn đá ném vào biển rộng, không nói gì.
 
“Không còn sớm nữa, trở về thôi.” Một lúc lâu sau, Tô Trì Á chỉ nói ra câu này.
 
Trì Dã rất muốn ôm cô gái bề ngoài kiên cường nhưng thực chất yếu đuối hơn bất cứ người nào vào lòng. Thực tế, anh làm vậy thật.
 
Trong khoảnh khắc Tô Trì Á xoay người đi, tay phải bị người nào đó kéo lại từ phía sau, hơi dùng sức một chút, Trì Dã siết cô gái nhỏ vào lòng, giọng anh khản đặc: “Đừng động đậy, chỉ một phút thôi.”
 
Cơ thể Tô Trì Á cứng ngắc như cọc gỗ vì hành động đột ngột của đối phương, bên tai là nhịp tim như trống nổi, chóp mũi là mùi hương thoang thoảng, rõ ràng không phải người thân nhưng Trì Dã lúc này lại mang đến cho cô cảm giác yên bình thân thiết hơn cả người thân của cô. Cuối cùng, cô nghe theo lòng mình, nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực Trì Dã.
 
Kẻ theo đuổi ánh sáng vẫn sẽ bị bóng tối nuốt trọn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận