Trì dã

Tin tức Trì Dã, nhà đầu tư kiêm bạn trai tin đồn của Tô Trì Á đang trải qua một bài kiểm tra thể lực nhanh chóng lan truyền khắp MFC. Ngay khi huấn luyện xong, các đội viên nhao nhao đến đây cổ vũ cho anh. Vì nhóm người này, mà địa điểm kiểm tra bình thường đã biến thành đại hội thể thao quy mô lớn, một nhóm nhãi con hò hét huýt sáo khiến Tô Trì Á cau mày đến độ có thể kẹp chết một con muỗi.  
 
"Các cậu yên lặng cho tôi!" 
 
Một tiếng hét to vang lên, hiện trường quả nhiên yên tĩnh lại, trong phòng huấn luyện rộng lớn chỉ còn lại tiếng thở dốc của Trì Dã .  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Còn 100 mét cuối cùng, chạy đi!" Tô Trì Á cầm đồng hồ bấm giờ trong tay phải, cau mày nhìn Trì Dã đang chạy chậm hơn rùa.  
 
Nghe thấy giọng nói thúc giục của cô, Trì Dã vô thức run lên, đột nhiên nhớ đến huấn luyện viên ma quỷ trong khóa huấn luyện quân sự của mình vài năm trước.  
 
Đúng là một cô gái không có sự đồng cảm.  
 
Trì Dã chậm rì rì tiến lên vài bước, khi vừa vượt qua vạch đỏ thì nhận được những tràng vỗ tay như sấm, như thể giành được chức vô địch Thế vận hội Olympic. Kỳ Nguyên Tịch thậm chí còn ân cần chạy tới đưa nước và khăn lông, chỉ có Tô Trì Á là đang nghiêm túc nhìn thời gian trên đồng hồ bấm giờ.  
 
"13 phút 58 giây, anh chạy 1500 mét trong 14 phút." Tô Trì Á hít sâu một hơi, sải bước đi tới, giật lấy chai nước khoáng Trì Dã vừa nhận được từ Kỳ Nguyên Tịch: "Đứng lên!"
 
Trì Dã, người đã bị tê liệt trên mặt đất vừa định uống nước: "?" 
 
"Chị Trì Á, chị xem anh Trì đang rất mệt, để anh ấy nghỉ ngơi đi." Kỳ Nguyên Tịch thấy thế, lập tức vươn hai tay ra chắn trước mặt Trì Dã. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dã đột nhiên cảm thấy hơi xúc động, không ngờ giây tiếp theo lại nghe thấy Kỳ Nguyên Tịch lớn tiếng nói với Tô Trì Á: “Nghe nói các nhà văn đều yếu như con gà, anh Trì có thể đạt được kết quả này là đã nằm trong nhóm ‘gà chiến’ rồi. Chị đừng làm khó anh ấy nữa." 
 
"Đúng vậy." Thạch Đầu cũng gật đầu theo: "Anh Trì bây giờ là thần tài của câu lạc bộ chúng ta, chị tàn bạo như thế, nếu anh Trì không vui rút vốn đầu tư, ngày câu lạc bộ của chúng ta đóng cửa sẽ không xa đâu. Chị nhắm một mắt mở một mắt là được." 
 
Trì Dã: "..." Chẳng lẽ bây giờ đang lưu hành nói xấu trước mặt người ta à?  
 
"Mau câm miệng đi." Tô Trì Á dùng tay day day huyệt thái dương: "Vừa vận động mạnh xong không nên uống nước là kiến thức phổ thông, Trì Dã không biết các cậu cũng không biết sao?" 
 
Nói xong, trên mặt Tô Trì Á hiện lên một chút mất tự nhiên, quay đầu lại và thô lỗ nói với người đàn ông vẫn đang ngồi trên mặt đất: "Anh đứng lên đi lại một chút. Ngồi xuống sau khi chạy sẽ ảnh hưởng đến tuần hoàn máu và tăng gánh nặng cho cơ bắp." 
 
Vậy là cô đang quan tâm đến anh?  
 
Sự khó xử vừa rồi còn tích tụ trong lòng Trì Dã liền trở thành hư không, anh đột nhiên có ảo giác rằng mình có thể chạy thêm 1500 mét nữa.  
 
Sau khi nghe những lời của Tô Trì Á, các đồng đội ôm vai nhau, đồng thanh nói: "Ồ", Thạch Đầu che miệng hét lên "Chua muốn chết", ngay cả Hàng Lỗi đứng phía sau cũng nở nụ cười, vỗ vỗ lưng Kỳ Nguyên Tịch trêu chọc nói: "Nhóc con, mới vừa nãy còn thay Trì Dã bênh vực kẻ yếu, hiện tại bị vả mặt chưa? "
 
"Hàng Lỗi, sao đến cậu cũng hùa theo họ làm trò?" Trì Dã nghe đến cái tên này lỗ tai giật giật, ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện. Anh có biết về cái tên Hàng Lỗi này, vào thời điểm đó Kay, Hàng Lỗi và Tô Trì Á được giới truyền thông gọi là tam đại chủ lực của MFC, xưng là "Thiết tam giác".  
 
Bản thân Hàng Lỗi trông trắng hơn trên TV, cũng là tuyển thủ duy nhất mang mắt kính ở đây, nhìn qua hào hoa phong nhã, mang theo vài phần phong thái của người trí thức.  
 
Trì Dã, người đã bị ngó lơ một hồi lâu, mím môi, bất động thanh sắc mà dời đi tầm mắt, vươn tay về phía Tô Trì Á, nói: "Chân mềm nhũn rồi, tôi đứng lên không nổi." 
 
Rõ ràng là giọng nói trầm thấp, nhưng Tô Trì Á lại nghe ra vài phần làm nũng. Tô Trì Á nhìn sang, thấy Trì Dã đang chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, tràn ngập vẻ vô tội và thuần khiết. 
 
Làm sao mà Trì Dã có thể làm nũng như một đứa trẻ với cô chứ?  
 
Tô Trì Á cảm thấy mình đã bị đám người trong đội xe này đồng hoá thành si ngốc.  
 
Vừa định gọi Kỳ Nguyên Tịch bên cạnh hỗ trợ, còn chưa kịp mở miệng, tay đã bị người đàn ông trên mặt đất nắm chặt. Cánh tay Tô Trì Á theo bản năng hơi siết chặt, Trì Dã mượn lực từ dưới đất đứng lên.  
 
Bất quá, chỉ qua một cái chớp mắt, anh liền thu tay về.
 
“Anh...”
 
Do vừa mới vận động xong, lòng bàn tay Trì Dã vừa ấm áp vừa mạnh mẽ. Nơi mà người đàn ông nắm lấy nóng lên, tiếp nối sự xấu hổ khi lái xe vào buổi sáng, cô lại lần nữa hoảng loạn.  
 
"Cảm ơn." Khóe miệng Trì Dã nở nụ cười, bộ dáng này khiến Tô Trì Á lại nuốt xuống những lời sắp đến bên môi.  
 
Bình thường khi ở cùng nhóm đội viên này, cô vẫn thường xuyên đụng chạm thân thể, sao khi gặp Trì Dã cô sao lại nhạy cảm như vậy. Chẳng lẽ đơn thuần do Trì Dã có vẻ ngoài đẹp hơn sao?
 
Tô Trì Á âm thầm tự khinh bỉ chính mình, tiện đà khép lại cuốn sổ: "Kết quả kiểm tra về cơ bản tôi đã nắm được, tối nay trở về tôi sẽ nghiên cứu một chút, ngày mai chính thức bắt đầu huấn luyện." 
 
“Ngày mai? Vội như vậy sao?" 
 
Khóe miệng đang tươi cười của Trì Dã cứng lại.  
 
Tô Trì Á gõ vào bảng ghi kết quả kiểm tra thể lực, nhìn Trì Dã từ trên xuống dưới: “Thứ cho tôi nói thẳng, các chỉ số đo lường duy nhất có thể chấp nhận trên người anh là chiều cao và cân nặng, còn lại đều không đạt tiêu chuẩn. Còn có ba tháng nữa là đến kỳ tranh giải vô địch siêu mô tô CSBK Trung Quốc, tôi phải chịu trách nhiệm huấn luyện các thành viên trong đội, không có nhiều thời gian để theo sát anh tập luyện, cho nên trong thời gian này, chúng ta phải tranh thủ thời gian luyện tập để thể lực của anh tăng lên.” 
 
Sau cả một ngày, Trì Dã cảm thấy trái tim kiêu hãnh của mình bị thủng lỗ chỗ.  
 
Trì Dã nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ để từ chối, nhưng không ngờ, Tô Trì Á lại nhét tờ hồ sơ vào túi, hỏi: "Tối nay anh có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như hoan nghênh anh gia nhập đội." 
 
Người đã từ chối anh ngày hôm qua, hôm nay lại chủ động mời anh đi ăn tối?  
 
Trì Dã lập tức quên đi lời than thở về ngày mai sắp có buổi huấn luyện thể lực, đứng thẳng người tạo cái dáng anh cho là soái khí nhất, ra vẻ mà nói: “Thật ra lúc đó cũng không rảnh lắm, nhưng giai nhân đã mời, tôi phải nể mặt cô thôi.”
 
“Thật tốt quá!” Tô Trì Á còn chưa đáp thành tiếng, Kỳ Nguyên Tịch giả làm bích hoạ nửa ngày cùng Thạch Đầu đập tay nhau: “Chúng ta hiện tại liền đi thay quần áo!”
 
Nói xong, mấy tên gia hỏa giống như gió xoáy nhảy nhót rời đi, phòng huấn luyện lại rơi vào yên tĩnh.  
 
Một lúc lâu sau, Trì Dã tiêu hóa xong tin tức mới chậm rãi hỏi: "Cùng nhau?"
 
“Đúng vậy.” Tô Trì Á nhìn bóng lưng của một đám nhãi con, trên môi mang theo nụ cười: “Mấy người này nghe nói anh gia nhập, ồn ào muốn mời anh ăn một bữa cơm, Quý Phi Na nói anh không muốn tham gia vào các hoạt động liên hoan, vì vậy ban đầu tôi đã từ chối. Nhưng không thể chịu đựng được việc họ quấy rầy, muốn nhờ tôi giúp họ mời anh, không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy." 
 
“Hóa ra là thế à.”
 
Đôi mắt Trì Dã rũ xuống, anh thật sự không thích những dịp quá ồn ào. Nếu biết đây là tiệc chào mừng do đội tổ chức cho anh, anh nhất định sẽ từ chối ngay. Nụ cười trên miệng Tô Trì Á khiến anh nuốt lại những lời muốn nói, anh mím môi: "Vậy tôi đi thay quần áo trước." 
 
Giọng Trì Dã có chút trầm, ngay cả Tô Trì Á, người có dây thần kinh thô với các mối quan hệ, đều cảm nhận được đối phương tựa hồ có điều gì đó không ổn. Hiểu nhầm rằng anh đã quá mệt mỏi sau bài kiểm tra thể lực liên tục trong một tiếng đồng hồ, Tô Trì Á do dự một lúc rồi đi theo Trì Dã vào phòng thay đồ.  
 
“Lại đây.” 
 
Trì Dã đang cởi áo nửa chừng, bị giọng nữ phía sau làm cho giật mình, vội vàng đem áo xốc phẳng, hai tay che ngực, trong mắt tràn đầy kinh hãi: “Đây là phòng thay đồ nam."
 
“Tôi biết.” Tô Trì Á không kiên nhẫn vỗ vỗ vào ghế tựa: “Nằm ở chỗ này đi.” 
 
“Nằm…… Nằm ở chỗ kia?” Không nghĩ tới Tô Trì Á lại táo bạo như vậy, Trì Dã hiếm khi nói năng vụng về: “Phòng thay quần áo người đến người đi, cô như vậy có thể bị ảnh hưởng không tốt lắm không ……” 
 
Tô Trì Á cau mày và kéo Trì Dã lên ghế tựa: "Nằm xuống." 
 
"Đừng như vậy ..." Trì Dã vùng vẫy giãy dụa vài lần, vài giây sau: "Này, a, ừm ..." 
 
Tay Tô Trì Á ngừng động tác xoa bóp, tai cô bị tiếng kêu của người đàn ông làm cho đỏ bừng: "Anh có thể đừng phát ra âm thanh như vậy không?" 
 
Trì Dã gian nan vùi đầu vào giữa hai cánh tay, khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt sũng, giọng nói yếu ớt, còn có chút ủy khuất: “Kỹ thuật của cô tốt như vậy, tôi không nhịn được.”
 
Đã xoa bóp cho rất nhiều đội viên, Trì Dã là người duy nhất khiến Tô Trì Á  cảm thấy ngượng ngùng, như thể hai người họ đã làm điều gì đó đáng xấu hổ.  
 
Cô âm thầm tăng thêm sức lực và tần suất của đôi tay.  
 
Giữa lúc Trì Dã rên rỉ ngày càng cuồng nhiệt, Tô Trì Á đã kết thúc động tác.  
 
Trì Dã chậm rãi đứng dậy, cảm thấy có chút không đã thèm: “Kết thúc rồi sao?” 
 
Giống như người vừa rồi bẽn lẽn ngượng ngùng không phải là anh.  
 
Tô Trì Á mặt không đổi sắc đứng dậy: "Vận động xong cơ bắp nhất định sẽ đau nhức, thả lỏng xong sẽ tốt hơn một chút. Nếu anh còn cảm thấy thân thể không thoải mái, tôi sẽ nói với bọn họ, buổi tối anh không cần đi cũng được." 
 
Nghe vậy, Trì Dã liền phản ứng lại, có lẽ Tô Trì Á đã hiểu lầm, thì ra cô ấy vẫn luôn âm thầm để ý đến mình.
 
Hành vi này của Tô Trì Á khiến người đàn ông rất hài lòng, Trì Dã vốn ban đầu đối với việc liên hoan buổi tối rất miễn cưỡng lập tức giống như một con mèo ngoan ngoãn, đầu lắc như trống bỏi: "Tôi là nhân vật chính, đương nhiên là muốn đi rồi." 
 
“Vậy thì tốt." Tô Trì Á vừa đi tới cửa như nghĩ tới điều gì, hơi quay đầu lại: “Cảm ơn anh vì đã tới đây tập luyện." 
 
"Cô nói cái gì?" Tâm trạng của Trì Dã có chút hỗn loạn, không nghe rõ những lời của Tô Trì Á.  
 
"Không có gì, tôi nói anh tiếp tục thay đồ đi." 
 
Tô Trì Á mím môi, bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ.  
 
Điều mà Trì Dã không biết chính là kể từ khi MFC xảy ra chuyện, đã rất lâu rồi bọn trẻ mới được vui vẻ như ngày hôm nay.  
 
Vẫn còn vài giọt sương sớm đọng trên lá cây ven đường, làn gió nhẹ do xe cộ lướt qua thổi tan sương sớm, vừa vặn nhỏ giọt trên cánh tay Trì Dã lúc chạy bộ.  
 
Trì Dã, người chỉ ngủ được ba tiếng sau khi hoàn thành bản thảo, đã bị Tô Trì Á lôi dậy vào sáng sớm. Cơn buồn ngủ và thân thể đau nhức sau vận động ngày hôm qua khiến đôi chân của anh như bị đeo đầy chì, đầu lại càng nặng tựa ngàn cân.
 
“Mưa rồi!” Trì Dã đột nhiên dừng bước, giơ cao cánh tay trái, chỉ vào giọt nước  trong suốt chưa kịp khô kia, kêu to: “Cô xem, trời mưa rồi, chúng ta trở về đi, nếu bị cảm lạnh thì không hay." 
 
Tô Trì Á chạy phía trước bị vẻ mặt nghiêm túc của Trì Dã chọc cười: "Trời mưa, trong khi mặt trời đang lên cao sao?" 
 
"Cô chưa bao giờ nghe nói về mưa bóng mây sao?" Trì Dã quơ quơ cánh tay của anh: “Nhìn xem, bằng chứng vẫn còn ở đây.” 
 
Tô Trì Á duỗi tay vỗ vỗ lên cánh tay của đối phương: "Đừng có lười biếng. Hôm qua tôi đã nói rồi, thể lực của anh quá kém, yêu cầu tăng mạnh cường độ rèn luyện, tập thể dục buổi sáng 5km, một centimet cũng không thể thiếu.”
 
"Chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua chuyện xưa dục tốc bất đạt hay sao?” Trì Dã cảm thấy quầng thâm của mình sắp rủ xuống lòng bàn chân đến nơi, tinh thần uể oải mà lắc đầu: “Tôi cảm thấy phương pháp huấn luyện hiện tại của cô có vấn đề lớn, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.”
 
"Không thành vấn đề." 
 
Tô Trì Á rất vui vẻ đáp lại, ngay lúc Trì Dã cho rằng đối phương sắp bị mình thuyết phục, cô đột nhiên cười ranh mãnh: "Chờ khi nào anh có thể đuổi kịp tôi, chúng ta sẽ bàn bạc lại điều kiện." 
 
Những lời nói mơ hồ, hơi mang nghĩa khác khiến trái tim Trì Dã đập lệch một nhịp, sau đó anh mới nhận ra rằng cô đang ám chỉ việc bắt kịp tốc độ chạy của cô.  
 
Mặt trời vừa vặn ló đầu ra khỏi những đám mây, một tầng ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt tươi cười của cô, đôi mắt cô tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.  
 
Trì Dã như bị thiêu đốt, vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt vốn trắng nõn không biết vì chạy bộ hay vì hồi hộp mà đỏ bừng. Anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Không phải hiện tại tôi đang theo đuổi cô sao."
 
“Cái gì?” 
 
“Không có gì, tôi nói là tôi hiểu rồi.” Trì Dã khịt mũi: “Vậy thì tôi… tôi tiếp tục chạy.” Nói xong, anh lê bước bằng đôi chân dài nặng trĩu của mình.  
 
Cứ ngoan ngoãn như vậy mà chạy sao?  

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui