Đợi bóng người cao gầy thon gầy hòa vào đường phố, Lương Hạnh mới xoay người, thấy Triệu Mịch Thanh đang ở trong đám người bị hai cô gái vừa rồi chặn đường, một người trong đó đã lấy điện thoại ra: “Nếu tiện, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc nhé.
”
Sắc mặt Triệu Mịch Thanh xuống đài có mấy phần phiền muộn, lời từ chối còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì có một đạo lực lượng từ trong đám người vây quanh tới, kéo tay anh muốn đi ra ngoài.
Anh ngước mắt, theo đốt ngón tay trắng nhìn sang, vừa đối với ánh mắt không rõ ràng của Lương Hạnh.
“Vợ…” Khóe miệng thuận thế nâng lên, đáy mắt lộ ra nồng nặc tình cảm, anh giống như đứa bé lạc đường đột nhiên tìm được đường về, đối với hành động Lương Hạnh bỗng nhiên kéo tay cảm thấy hết sức an tâm.
“Vợ?” Hai cô gái nhỏ trước sau sửng sốt một chút, nháy mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Lương Hạnh.
Lương Hạnh so với các cô ta, luôn muốn hiện ra mấy phần tuổi tác.
Một tay thuận thế vững vàng khoác lên cánh tay người đàn ông, cô cười yếu ớt, đưa tay đeo chiếc nhẫn kim cương ra: “Xin lỗi, chồng tôi tương đối xấu hổ, nếu muốn phương thức liên lạc không bằng trực tiếp lấy của tôi.
”
Lời tuyên bố chủ quyền bá đạo rõ ràng như vậy, hai người nghe đều sửng sốt, thu điện thoại vào trong ngực, vội vàng chạy đi.
Đợi đám người tản ra, Lương Hạnh vẫn tâm khí không thuận, kéo Triệu Mịch Thanh rảo bước đi vào trong trung tâm.
Lòng bàn chân cô như có gió, không để ý Triệu Mịch Thanh ở sau lưng giơ phiếu trong tay: “Vợ, máy rửa bát sẽ giao hàng đến nhà nha.
”
Trong đầu Lương Hạnh nghĩ, Triệu Mịch Thanh lên đầu ngọn gió, giờ phút này nhất định là đắc ý.
Thật ra thì cô cũng không tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác muốn giả bộ sắc mặt không tốt, kéo người thẳng lên cửa hàng trang sức ở tầng hai.
Đối mặt từng hàng nhẫn kết hôn trong quầy, tròng mắt Triệu Mịch Thanh nhìn người phụ nữ nghiêm túc chọn lựa, không cách nào che giấu nụ cười ở đáy mắt được nữa.
Lương Hạnh bừng tỉnh không cảm giác, cầm tay Triệu Mịch Thanh, đeo chiếc nhẫn cô chọn được vào ngón áp út của anh, biểu tình vẫn ngưng trọng lúc này mới hoãn hòa một chút.
“Thế nào?” Cô quơ quơ ngón tay anh, nụ cười yêu kiều hỏi.
“Không tồi.
” Triệu Mịch Thanh cúi đầu liếc một cái: “Nếu em thích, chúng ta có thể tìm chút thời gian mời người đặt làm, hôm nay cũng không phải tới mua nhẫn.
”
Lương Hạnh lại không nghe anh, tự quyết định, hỏi nhân viên bán hàng: “Một đôi này bao nhiêu tiền?”
Không nhiều không ít, vừa vặn là giá một máy rửa bát.
Quẹt thẻ xong, Lương Hạnh cũng đổi chiếc nhẫn kim cương của mình thành chiếc nhẫn này, quay đầu nhìn về Triệu Mịch Thanh mở lòng bàn tay: “Anh Triệu, chúng ta đi thôi.
”
Bàn tay người đàn ông bao trùm lên, hai người mười ngón tay đan vào nhau, cùng ra khỏi cửa hàng.
Trên đường ra ngoài, Triệu Mịch Thanh vẫn không biết, sao Lương Hạnh đột nhiên tâm huyết dâng trào mua một đôi nhẫn, anh có lòng đi hỏi, có được câu trả lời cũng chỉ nói là khẳng định và khích lệ khi anh vừa thắng được máy rửa bát.
Lương Hạnh mím môi, tự nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận chút tâm tư nhỏ của cô.
“Tống Nhiễm tới Nam thành rồi, nãy khi anh đang tranh tài, em gặp cô ta dưới sân khấu.
” Cô dắt tay người đàn ông vừa đi lên lầu mua đồ mong muốn, vừa tỉnh rụi dời đi đề tài.
Nghe được tin tức này, Triệu Mịch Thanh không có phản ứng gì.
Lương Hạnh nhíu mày: “Cô ta nói cô ta đi nhà họ Tề rồi, trước nghe nói Thượng Điền cũng đi, bọn họ lúc nào có giao tình với nhà họ Tề?”
Biểu cảm của Triệu Mịch Thanh vẫn lạnh nhạt, ở khu quần áo trẻ em chọn lựa một áo bông nhỏ màu đỏ sậm, đưa đến trước mặt Lương Hạnh quơ quơ, ý tứ rất rõ ràng.
Lương Hạnh đưa tay nhận lấy, nhìn một cái, lại thả về: “Xấu.
”
Cô nhàn nhạt đánh giá.
“Tiểu Khê của chúng ta mặc thì chắc chắn đẹp.
” Người nghe chân mày căng thẳng, cố chấp vừa quay đầu nhìn mấy cái, cuối cùng vẫn là không nỡ, cầm vào trong tay, đeo ở sau lưng muốn thừa dịp Lương Hạnh không chú ý lại mua.
Lúc cô bán hàng đang nhận lấy sắp đóng gói, Lương Hạnh lại tới cản: “Kích cỡ cũng không thích hợp, Triệu Mịch Thanh, có phải anh tới quấy rối không?”
Giằng co nhỏ trong không khí, động tác trong tay nhân viên bán hàng cứng đờ, có chút khó xử nhìn hai người, nhưng sau mấy phen tỷ thí, vẫn buông quần áo xuống: “Nếu như vậy, nếu không hai vị nhìn thêm chút nữa những thứ khác?”
Khi tiếp tục chọn lựa, Triệu Mịch Thanh đi theo sau lưng Lương Hạnh, linh quang vừa hiện: “Biết Tống Nhiễm tại sao phải đi nhà họ Tề không?”