Trong trí nhớ của Dung Thù, Hoắc Tiêu luôn không cho nàng sắc mặt tốt, thỉnh thoảng còn giễu cợt nàng, cho dù lời hắn nói rất có đạo lý, nhưng trong lòng Dung Thù vẫn cảm thấy không vui.
Thế nhưng khi còn bé, mỗi lần nàng gặp rắc rối, hắn luôn ở bên cạnh nàng, xử lý mọi việc và mắng mỏ nàng, Dung Thù biết hắn là người nói năng chua ngoa, nhưng tấm lòng như đậu hũ, nhưng nàng thật sự không có phúc hưởng.
"Nhiều năm như vậy, tôi đã sửa đổi.
" Hoắc Tiêu đã nói như vậy.
Hắn thật sự đã sửa đổi, tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời nhanh mồn nhanh miệng làm hại hắn mất đi tiểu cô nương hắn yêu, hôm nay hắn đương nhiên sẽ không tái phạm.
Dung Thù nhìn Hoắc Tiêu, sửng sốt một chút, cười khổ, "Nhiều năm trôi qua, muội và huynh đều đã thay đổi.
"Hai người im lặng một lúc lâu, Hoắc Tiêu mới mở miệng: "Ta đưa nàng về nhà.
" Trở về Dung gia, ngôi nhà nơi bọn họ cùng nhau lớn lên.
"Muội còn chưa sẵn sàng để trở về.
" Mặc dù lúc hòa ly tỏ ra rất tiêu sái, nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với chuyện này.
Làm mặt lạnh với nhà họ Trịnh không khó, nhưng đối mặt với sự quan tâm của người nhà mới khó.
Đối với một người kiêu ngạo như Dung Thù, thể hiện ra mặt mạnh mẽ của mình không khó, nhưng lại rất khó để lộ ra vết thương, khiến người ta thương hại, khi thực sự bị thương, nàng chỉ quen một mình liếm vết thương.
"Vậy muội định sẽ làm gì?" Hoắc Tiêu hỏi.
"A Tiêu, huynh có thể chứa chấp muội vài ngày được không?" Dung Thù lúc này vẫn chưa phát hiện ra nàng rất tin tưởng và vô cùng ỷ lại Hoắc Tiêu.
"Được, muội có thể ở bao lâu tùy thích!" Hoắc Tiêu sao có thể từ chối, hắn còn ước Dung Thù có thể trở thành nữ chủ nhân của phủ hắn nữa mà!"Cảm ơn!” Bản thân Dung Thù có không ít sản nghiệp cùng biệt trang, nhưng hôm nay lại bắt được ngoại thất của chồng mình trong thôn trang, tạm thời nàng không muốn đi biệt trang ở, ai biết giường ở biệt trang đó có những nữ nhân khác nằm lên hay không, thật sự chán ghét mà !Hơn nữa, trong lòng Dung Thù còn có một giọng nói mà nàng không muốn thừa nhận, lúc này nàng cần có người làm bạn.
"Giữa ta và muội mà còn khách khí như vậy à?" Hoắc Tiêu cười lắc đầu, Dung Thù trong ký ức của hắn không khách khí như vậy, nàng rất mạnh mẽ.
"Ôi, ta vẫn là không nhịn được muốn nói một câu.
” Câu hắn muốn nói là chó không thể thay đổi được muốn ăn cớt! Mặc dù nhịn được không có mắng Dung Thù, nhưng hắn không nhịn được có lời muốn nói.
Trước đây Dung Thù tuyệt không muốn nghe những lời hắn muốn nói kế tiếp, nhưng hôm nay nàng lại hơi nhớ cái lưỡi độc địa của Hoắc Tiêu, rất nhớ cảm giác khi được đấu võ mồm với hắn.
"Nói đi, không nói cho huynh tức chết.
""Gia Gia, quần áo của muội xấu quá.
"Dung Thù trợn to hai mắt, Hoắc Tiêu chỉ cảm thấy tiêu rồi, lại nhanh miệng, không ngờ Dung Thù không có tức giận mà lại nghiêm túc nhìn về phía làn váy của mình.
"Huynh nói đúng, muội cũng thấy chiếc váy này rất khó coi, nó khiến muội trông già hơn.
" Con gái mà, đang tuổi hoa mà lại chẳng làm hoa, lại ăn mặc mộc mạc, giống như phụ nhân ba bốn mươi tuổi, cần gì phải như vậy chứ.
"A Tiêu, đi thôi! Theo muội đi mua quần áo nào!" Nàng muốn cởi bỏ bộ quần áo lỗi thời này và khoác lên mình những bộ đồ có màu sắc tươi sáng và xinh đẹp.
Hoắc Tiêu: Thể hiện tài lực mua quần áo cho vợ tương lai, sau đó tự tay cởi chúng ra, ta có thể làm được!Oa Ngưu: Khi nói quần áo của vợ xấu, thì phải nói theo cách khác, có biết không?.