Trinh Tiết Liệt Phu


Chương 41: Miệng của một nam nhân

Khác với bầu không khí giương cung bạt kiếm trong đại sảnh, ba nữ nhân trong phòng khách có thể gọi là hòa bình, phủ đệ này của Hoắc Tiêu là tòa nhà của Hữu Phó xạ hai mươi năm trước bị chém đầu lưu lại, trong kinh thành có vô số quyền quý nhìn chằm chằm vào, nhưng thánh nhân lại vung tay lên thưởng trạch viện này cho Hoắc Tiêu. Ở trong các quan viên trẻ tuổi, Hoắc Tiêu có thể nói là rồng giữa loài người*.

*Rồng giữa loài người: ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Vì quan niệm ngày xưa cho rồng là loài cao quý, linh diệu.

 

Hữu Phó Xạ kia rất biết cách hưởng thụ, cả tòa nhà đẹp lộng lẫy, một viên gạch một mái ngói đều tinh xảo, trong nhà tham quan có vô số kiều thê mỹ tỳ, phòng khách này chính là phòng khách của kiều thiếp được Hữu Phó Xạ sủng ái nhất dùng để tiếp đãi khách, nội thất bên trong làm bằng gỗ tử đàn, cùng với vô số tranh chữ sơn thủy, trên giá bác cổ đặt vài viên đá quý, mỗi cái đều lớn hơn nắm tay.

 

Dung Xu và Cung Thiệu Tuyết đều là tướng môn hổ nữ, không hiểu vẻ đẹp của những bức tranh thủy mặc kia, nên thưởng thức bảo thạch, ngọc bội trên giá cổ. Trong khi Nguyên Duyệt thì đặt ánh mắt ở trên thư pháp của tiền triều.

 

Sau khi Thu Phong đun nước sôi, pha trà xong, Vân Lạc và Vân Khởi đã đến phòng bếp nhỏ bưng điểm tâm tới, Vân Lạc Vân Khởi là tỳ tử Dung gia mang đến, người Dung gia đều biết trên Hoắc Tiêu phủ không có thị nữ, cho nên nếu cần bái phỏng Hoắc phủ, tất yếu phải mang theo tỳ tử được việc đi cùng.

 

Ba cô tẩu cũng vui vẻ hòa thuận, điều hiếm thấy trong một gia đình giàu có.

"Đại tẩu, sao đại ca lại không tới?" Sau khi ngồi xuống, Dung Xu nhìn như tùy ý hỏi một câu.

Nguyên Duyệt nhấm một ngụm trà, nói: "Đại ca muội lĩnh hoàng mệnh, đến Thành huyện làm việc, nếu nhanh thì mười ngày sau sẽ trở về Trường An.”

 

Biết Dung Xu đang lo lắng cho nàng, trên mặt Nguyên Duyệt xuất hiện một nụ cười thuần khiết: "Muội yên tâm, đại ca muội gần đây cư rất xử tốt, cũng không gây sự.”

 

"Đừng lúc nào cũng lo lắng cho tẩu và đại ca muội, còn tẩu thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với Trịnh Đình vậy?" Nguyên Duyệt khó nén được sự quan tâm.

 

Dung Xu cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của người nhà đồng thời trong lòng cũng sinh ra một chút khó xử, năm đó khi thành thân nàng nhất quyết đi theo con đường mình chọn, hiện giờ đối mặt với những người quan tâm đến mình, nàng khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.

 

Nguyên Duyệt rất rõ tâm tình của Dung Xu, năm đó tất cả mọi người khuyên nàng từ bỏ việc thành thân với Dung Tễ, nhưng nàng vẫn kiên quyết đòi gả, lúc hôn nhân với Dung Tễ sinh biến, nàng không dám nhờ ai giúp đỡ, âm thầm giữ trong đáy lòng, cuối cùng suýt chút nữa dẫn đến hối hận.

 

Cũng may người Dung gia đều là người hiểu đạo lý, sau khi xảy ra sự việc thì hoàn toàn ủng hộ Nguyên Duyệt, không thiên vị Dung Tễ phạm sai lầm.

"Xu nhi, muội muốn thì nói, không muốn thì thôi, muội chỉ cần biết, tất cả chúng ta sẽ ủng hộ muội là tốt rồi." Nguyên Duyệt vẫn nhớ rõ năm đó người Dung gia luôn ủng hộ nàng, hiện giờ nàng cũng muốn trở thành trụ cột của Dung Xu.

 

"Đại tẩu nói phải, chỉ cần muội cần, chúng ta đều đứng về phía muội." Thiệu Tuyết và Dung Xu có mối quan hệ yếu nhất trong tất cả mọi người, sau khi Dung Xu xuất giá nàng mới gả vào Dung gia, tuy rằng là tẩu tử của Dung Xu nhưng lại nhỏ hơn Dung Xu một tuổi.

 

Thiệu Tuyết là một người thẳng thắn, làm người đặc biệt ý thức về chính nghĩa, Dung Xu luôn cảm thấy đặc biệt thân thiết với Thiệu Tuyết, bởi vì Thiệu Tuyết rất giống Dung Xu trong nhà lúc còn chưa sinh biến.

 

Trong lòng bị xúc động, những lời không muốn nói lúc đầu giờ lại nói ra rất trôi chảy, đợi Dung Xu giải thích về khói đen của Trịnh gia được bảy tám phần, Thiệu Tuyết đã tức giận từ trên ghế nhảy dựng lên, vung nắm đấm trắng nõn mềm mại, hét lớn muốn tới cửa đòi công đạo cho Dung Xu.

 

“Khinh người quá đáng!” Thiệu Tuyết nổi giận đùng đùng gầm lên một tiếng.

Sắc mặt Nguyên Duyệt trắng bệch, trong mắt hiện lên vài phần đau lòng: "Cũng may còn chưa có hài tử, còn kịp.”

"Sẽ không sao, chúng ta sau này đều sẽ tốt thôi." Nhìn thấy nỗi đau bị khơi lên trong lòng Nguyên Duyệt, Dung Xu vội vàng cầm tay Nguyên Duyệt.

 

Nguyên Duyệt rất gầy, nhung Dung Xu cũng không quá nhượng bộ: "Đừng lo lắng cho muội, muội đã nhìn thấu cả rồi, nghĩ đến hướng tốt thì sau này Xu Nhi có thể về nhà làm tiểu thư, không cần phải chịu đựng tức giận ở Trịnh gia nữa.”

"Xu Nhi gầy đi không ít, để về nhà tẩu bồi bổ cho muội."

"Đại tẩu, vậy ta có thể dính ánh sáng của A Xu không, cùng nhau bổ sung!" Tài nấu nướng của Nguyên Duyệt rất tốt nhưng sức khỏe thì không ổn lắm, cho nên tương đối ít xuống bếp, vừa nghe thấy Nguyên Duyệt muốn xuống bếp, con ngươi Thiệu Tuyết cũng sáng lên.

"Đúng là mèo nhỏ tham lam, đương nhiên không thể thiếu muội rồi." Nguyên Duyệt nở nụ cười.

 

Ba cô tẩu Dung gia đều xinh đẹp nhưng mỗi người một vẻ, Dung Xu xinh đẹp tựa như mẫu đơn, Nguyên Duyệt thì thanh lệ tao nhã giống hoa lan, mà Thiệu Tuyết hoạt bát khỏe mạnh giống như bách hợp nơi rừng núi.

 

Dung Xu véo mặt Thiệu Tuyết một cái: "Tẩu còn cần bồi bồ gì chứ!”

“A Lâm luôn nói ta quá gầy!” Thiệu Tuyết rất giỏi pha trò, lập tức khiến hai nữ nhân bị thương trong lòng cùng cười.

"Ôi chao, miệng của nam nhân gạt người gạt quỷ, cái miệng nhị ca cũng rất biết ăn nói đấy!" Thiệu Tuyết không thể nói là đẫy đà, nhưng với quan điểm thẩm mỹ hiện tại thì thật sự không thể nói là quá gầy.

"Nhưng mà cái miệng biết gạt người của tiểu thúc đúng là lại làm cho người ta thư thái, nếu Dung Tễ có một nửa của hắn, ta cũng thỏa mãn."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui