Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Lúc Thạch Hâm trở lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Ngu Dao cùng Diệp Tử Mặc cũng vừa trở lại không lâu, bọn họ đã đi hết những khách sạn xung quanh Cám Dỗ, bao gồm cả những khách sạn nhỏ không thu hút cũng đi, đáng tiếc không có bất kỳ tin tức nào.

Sau đó, vừa đến khách sạn năm sao ở thành phố Bạch Sa, Ngu Dao vốn cảm giác chuyện này thoát không khỏi quan hệ với Từ Khiêm. Nếu cùng Từ Khiêm có quan hệ, như vậy Thạch Hâm sẽ không có khả năng xuất hiện tại những khách sạn tầm thường này, khách sạn năm sao cao cấp không chỉ giá tiền không rẻ, ngay cả bí mật khách hàng cũng đều giữ rất tốt.

Bất luận Ngu Dao có cầu xin như thế nào, nhân viên tiếp tân vĩnh viễn luôn giữ nụ cười tiêu chuẩn trả lời cô: "Điều này không tốt lắm, chúng tôi không thể tùy ý tiết lộ thông tin khách hàng."

Cuối cùng vẫn là Diệp Tử Mặc nhìn không được nữa, lôi Ngu Dao đi, hai người đứng ở lối đi bộ, Ngu Dao ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời, cảm giác như trở lại khi cô còn bé tìm không được đường về nhà, vừa bất lực vừa đáng buồn.

Nghe được âm thanh chìa khóa mở cửa, Ngu Dao là người thứ nhất kịp phản ứng.

"Nhất định là Thạch Hâm." Cô vội vàng chạy tới mở cửa.

Quả nhiên liền nhìn thấy, người đang chuẩn mở khóa.

"Dao Dao? Cậu còn chưa ngủ?" Thạch Hâm có chút kỳ quái, lúc này còn chưa đến bảy giờ, Ngu Dao không thể nào dậy sớm như vậy, huống chi, Diệp Tử Mặc cũng ở trong nhà.

"Cậu đi đâu?" Ngu Dao kéo cô vào nhà, rất lo lắng hỏi.

Thạch Hâm có chút hữu khí vô lực nói: "Không có chuyện gì, tớ đây không phải đã trở lại sao?"

Tựa hồ không muốn nhắc đến chuyện tối qua.

Ngu Dao liếc mắt với Diệp Tử Mặc, Diệp Tử Mặc lập tức hiểu , anh đứng lên nói: "Thạch Hâm, cậu đã trở lại, tôi liền đi về trước đây. Ngu Dao tìm cậu cả đêm, cậu sau này cũng đừng làm cô ấy lo lắng."

"Ừ. Sẽ không." Thạch Hâm nghe Ngu Dao tìm cô cả đêm, hốc mắt lập tức đỏ, cô không muốn Ngu Dao nhìn thấy, cho nên lập tức cúi đầu, thanh âm có chút khàn khàn.

Ngu Dao đưa Diệp Tử Mặc ra cửa, xoay người thấy Thạch Hâm ngồi ở trên ghế sa lon.

"Thạch Hâm?" Ngu Dao đi tới, lấy tay quơ quơ trước mắt cô.

"Thạch Đầu? Cậu không sao chứ?"

"Không có chuyện gì. Tớ đi tắm trước đây." Thạch Hâm phục hồi tinh thần, đứng dậy trở lại gian phòng tìm đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh.

Thạch Hâm mở vòi sen, cô cầm quần áo đặt trên kệ phòng tắm, lúc này, cô mới đứng ở trên mặt đất, cũng không đè nén nữa mà khóc lên.

Một lúc lâu, Thạch Hâm khóc đủ rồi, mới ở dưới vòi sen, chuẩn bị tắm. Cô cảm giác trên người mình rất dơ, thật giống như từng bộ phận đều mang theo hơi thở của người đàn ông kia. Trước ngực, sau lưng, trên bả vai, khắp nơi đều là dấu vết do người đàn ông đó hôn qua, nhất là trên bả vai, còn có mấy dấu răng.

Tối hôm qua, lúc Từ Khiêm còn chưa rời đi, Thạch Hâm cũng đã say không còn cảm giác, nằm trên ghế sa lon, Cảnh Húc Nghiêu khi đó hình như muốn mang Thạch Hâm đi, nhưng ngại Từ Khiêm vẫn còn ở đây, Cảnh Húc Nghiêu vẫn không nói gì.

Sau đó, khi Từ Khiêm rời đi, Cảnh Húc Nghiêu liền mang Thạch Hâm đi.

Bọn họ đến khách sạn lúc trước, nhưng tên dùng để mướn phòng lại là tên một cấp dưới của anh ta.

Từ lần trước, Cảnh Húc Nghiêu và Thạch Hâm ở cùng phòng tối muộn cũng không có phát sinh cái gì, lúc sau không chú ý, anh thuê phòng này dài hạn. Cũng mượn tên Lý Tiêu, thuê cho Cảnh Húc Nghiêu. Chú ý sẽ thấy, Cảnh Húc Nghiêu vốn đã có ý tứ với Thạch Hâm, cho nên bỏ ra chút tiền thuê một căn phòng dài hạn, cũng không có gì.

Nếu như sau này Thạch Hâm đi theo Cảnh Húc Nghiêu, riêng danh sách của Cảnh Thị, cũng đủ nhận thấy ở thành phố Bạch Sa anh đã mở mấy khách sạn quốc tế rồi.

Quả nhiên, tối hôm qua đã bị Cảnh Húc Nghiêu "dùng" tới.

Cảnh Húc Nghiêu dẫn Thạch Hâm đến một khách sạn, sau đó ôm người trong ngực nhẹ nhàng đặt trên giường, nhìn mặt Thạch Hâm ửng hồng, anh khó có thể kiên nhẫn.

Anh khom lưng cúi xuống đôi môi đỏ mọng của Thạch Hâm, hôn một cái, sau đó phải đi phòng tắm tắm một lần.

Đi ra phòng tắm, anh liền thấy Thạch Hâm đem áo của mình mở lên, mơ hồ có thể thấy màu sắc áo lót, bụng dưới của người đàn ông trong nháy mắt liền vọt lên như có ngọn lửa thiêu đốt.

Anh thật muốn ngay lập tức ăn sạch sẽ người phụ nữ này.

Nhưng hành động khẩn cấp như vậy không giống tác phong của anh, cho nên anh tính toán từ từ thưởng thức tư vị của người phụ nữ này.

Đem mặc đai lưng áo tắm mặc trên người kéo chặc, anh đi tới bên giường, nhìn người phụ nữ ngủ ở trên giường thật giống như ngủ rất say sưa. Không biết cô mơ thấy cái gì, cô khẽ giương cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi liếm một vòng, động tác này tác động đến dục vọng của Cảnh Húc Nghiêu, anh cũng kìm nén không được nữa, tiếp tục tiến tới.

Thạch Hâm cảm giác được một trọng lượng lớn ngã xuống trên người của mình, cô muốn đem vật nặng này đẩy ra, nhưng mình tại sao đẩy hoài không ra.

Cô muốn bỏ cuộc.

Nụ hôn của Cảnh Húc Nghiêu, từ trán rơi xuống trước ngực, một tay anh cởi bỏ nút áo Thạch Hâm.

Thời điểm Thạch Hâm mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng rồi, cô cảm giác được có một đôi tay đặt ngang hông mình, cô vừa nhìn lập tức kinh hãi ngồi dậy, tiếp theo lay tỉnh người đàn ông kia.

"Tỉnh rồi?" Cảnh húc Nghiêu mơ hồ mở mắt ra.

Thạch Hâm cúi đầu nhìn thoáng qua mình, người đầy dấu hôn, giữa hai chân đau nhức nhắc nhở cô tối hôm qua xảy ra chuyện gì?

"Thân thể còn đau?"

Cảnh Húc Nghiêu thấy sắc mặt Thạch Hâm tái nhợt, lập tức hỏi.

Cho đến một khắc kia, anh mới phát hiện đây này là lần đầu tiên của cô. Anh muốn dịu dàng, nhưng lại không làm được, không thể làm gì khác hơn là liều mạng.

Thạch Hâm cúi đầu không nói lời nào, cô biết dù cho nói gì cũng đã muộn.

"Tôi muốn về nhà." Đây là câu nói đầu tiên của Thạch Hâm.

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, dùng nước nóng tắm qua một lần, đi ra ngoài liền nói với người đàn ông như vậy.

Cảnh Húc Nghiêu cũng không nói gì, chẳng qua là gọi một cú điện thoại, sai người mang một bộ quàn áo tới đây. Quần áo ngày hôm qua của Thạch Hâm đã không thể mặc được nữa.

Quần áo rất nhanh được đưa tới, Thạch Hâm đổi quần áo, liền định rời đi.

"Cứ như vậy đi?" Cảnh Húc Nghiêu còn tưởng rằng Thạch Hâm sẽ khóc rống với anh, không nghĩ tới cô bình tĩnh như vậy, thật giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, làm trong lòng người đàn ông có chút khó chịu.

Thạch Hâm quay đầu lại, một đôi mắt to nhìn anh, thật giống như không rõ lời anh nói có ý gì.

"Tôi đưa em về." Cảnh Húc Nghiêu cầm lấy chìa khóa xe đặt ở trên bàn, liền nắm tay Thạch Hâm, đi ra ngoài.

Thạch Hâm cũng không giãy dụa, chính là tùy ý để anh nắm.

Ngu Dao thấy hồi lâu mà Thạch Hâm vẫn chưa đi ra ngoài, có chút bận tâm, cô dùng sức gõ cửa phòng tắm.

"Thạch Hâm? Cậu không sao chứ?"

Qua một lúc lâu, Thạch Hâm mới mở cửa. "Không có chuyện gì."

"Tối hôm qua. . ." Ngu Dao muốn nói lại thôi.

Thạch Hâm trở về phòng, nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

"Dao Dao, không có chuyện gì, tớ chính là mệt mỏi, ngủ trước."

Hiện tại cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, cái gì cũng không nghĩ, tất cả cũng không muốn nghĩ.

Ngu Dao đứng ở cửa, một tay đặt trên tay nắm cửa, cô nhìn thấy Thạch Hâm, có chút đau lòng, cuối cùng cái gì cũng không nói, chẳng qua giúp cô ấy khép cửa phòng lại lui ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui