Trò Chơi Sát Nhân




52.

AK nghẹn họng.

"Ở trong gương là những hình tượng có ý thức ở thời điểm trước khi chết, không phải kẻ ác, nhưng tình cảm, cảm xúc sẽ được phát huy đến mức tối đa. Có lẽ em cũng cảm nhận được, Riki vốn là người không có quá nhiều cảm xúc, dần trở nên vô cùng kiểm soát người mà cậu ấy muốn bảo vệ, bao gồm cả em, bao gồm cả Santa. Thậm chí đến mức từ bỏ những kế hoạch an toàn khác. Có nghĩa là, ở trong trạng thái này cảm xúc sẽ vô cùng cực đoan. Anh ấy có thể đang muốn bảo vệ lý trí của chính mình, để không cho cảm xúc trong tấm gương kia thoát ra chơi trò chơi này."

"..."

Bá Viễn đếm ngón tay, "Em có bao giờ tính đến kết quả của trò chơi chưa? Nếu giữ nguyên các điều kiện ban đầu, nhiều nhất là hai người, hoặc ít nhất là một người, sẽ sống sót đến cuối cùng."

"Không đúng." AK nhíu mày, "Nhiều nhất là một người, hoặc là không có ai. Em vừa nói rồi, kẻ sát nhân tiếp theo động thủ, kẻ sát nhân trước đó sẽ chết."

"Đó là góc nhìn của em. Góc nhìn của Riki chỉ cho cậu ấy biết cậu ấy có thể dùng cách của mình giữ lại hai người. Một người là em, một người nữa là Santa."

AK hít một hơi, khí lạnh rót vào lồng ngực, làm cậu nghẹn lại. Bá Viễn nhẹ nhàng vuốt lưng thuận khí, rũ mắt nhìn cậu.

"Cảm xúc trở nên cực đoan...Ngay cả bản thân cũng...Riki anh ấy sẽ không thực sự định..."

Bá Viễn gật đầu, "Cậu ấy sẽ. Trong trường hợp này, đừng dùng những lẽ thường đánh giá cậu ấy."

"Nhưng, Santa đã được định sẵn sẽ phải chết...Người Riki muốn bảo vệ, cũng không có cơ hội sống đến cuối cùng.."

"Anh ấy không biết." Bá Viễn lắc đầu, "Trong trò chơi này, cho dù sống đến cuối cùng, cũng không được coi là người chiến thắng."

AK im lặng, đưa tay lên xoa huyệt thái dương đau nhức, đột nhiên không thể tiếp lời. Bá Viễn nhìn cậu, nhìn người mình chưa từng luyến tiếc, anh vươn tay xoa tóc AK, cho đến khi cậu giương mắt lên.


"Vậy còn anh?" AK nhìn thẳng vào mắt Bá Viễn, "Tình cảm của anh so với trước kia trở nên lạnh nhạt hơn, anh còn để Patrick ít tiếp xúc với mình. Đây là chủ ý của anh sao?"

Vẻ mặt Bá Viễn mờ đi. Anh thu lại bàn tay đặt trên đầu AK, tóc xẹt qua kẽ hỡ ngón tay không chút lưu tình.

"Có lẽ, anh chính là như vậy. Em biết cảm giác giết một người bằng chính tay mình không?"

Anh đã nhìn người một giây trước vui vẻ, dậy sớm vì lời hẹn với anh, bị chiếc khăn mặt trùm lên, chậm rãi đổ gục xuống, đồng tử mở to, tứ chi liều mạng giãy dụa buông tha. Vì muốn đảm bảo chắc chắn tử vong, anh dùng hết sức lực của bản thân giữ chặt lấy chiếc khăn mặt, không để cho người kia một chút khe hở để hô hấp, đem lời cầu cứu cùng hi vọng sống sót từng chút từng chút một bóp nát, từng chút từng chút một.

Thậm chí, toàn bộ quá trình anh đã nhìn chằm chằm mắt đối phương.

Khi kết thúc, tay anh run rẩy đến mức không thể nhấc lên. Không phải vì anh không còn sức, mà thậm chí thuốc đã giúp anh rất nhiều.

Để tránh đổ máu, anh đã chọn một phương thức anh cho là nhẹ nhàng nhất, Nhưng mỗi đêm nửa mơ nửa tỉnh, anh sẽ thấy màu sắc anh sợ nhất chảy trong lòng bàn tay, dù ở dưới vòi nước chà xát thế nào, cũng không thể rửa sạch.

"Lần đầu tiên anh giết người, thuần thục giống như là bản năng."

"Sau này nghĩ lại, trong suốt quá trình làm điều đó, anh dường như không có bất luận suy nghĩ nào rằng anh phải bảo vệ người anh yêu. Không hề có. Thế nhưng, ý định ban đầu của anh đâu phải như thế."

"Anh muốn bảo vệ các em."

"...Ban đầu."

Khi AK mở miệng, rất nhiều lời muốn nói lưu lại trên môi, nhưng cuối cùng khi nói ra, anh chỉ có thể nhu nhược nói ba chữ.

"...Anh xin lỗi."


Bá Viễn nhìn cậu cười, trong mắt AK không có bóng anh, nhưng cậu nhìn thấy, còn lại đây là sự ôn nhu tàn nhẫn nhất.

"Không phải anh muốn được thông cảm. Chỉ là một chút, cảm tưởng. Chắc là vậy. Nếu như câu trả lời cho việc yêu một người thế nào, là nhân danh tình yêu để giết chóc, thì anh không muốn được yêu. Anh không muốn nghe điều đó một lần nữa, thà chết đi còn hơn."

Đừng nói những lời này với một nụ cười như thế.

AK cảm giác như cổ họng bị dao cứa, muốn nói nhưng không thể nói nên lời, cậu cắn chặt đôi môi run rẩy, lần đầu cảm thấy bản thân là người bắt đầu trò chơi này, thật quá ra vẻ.

"Em biết điều kiện tiên quyết để vượt qua gương là gì không?"

Bá Viễn đưa mắt nhìn vào gương, thong thả mà nghiêm túc nói: "Anh nghĩ, chỉ khi người trong gương có ý nguyện mãnh liệt, mới có thể vượt gương...Thực ra, Riki ở trong gương, càng có ưu thế."

"...?"

"Chiến thắng trò chơi là điều kiện tiên quyết, và những người thiếu ham muốn tấn công sẽ rất dễ trở thành con mồi. Riki nguyên bản không thích hợp với hoàn cảnh này. Đương nhiên, những người khác cũng vậy, khẳng định là bọn họ, những người trong gương cũng hi vọng có thể vượt qua kiểm soát tình hình. Bao gồm cả Lâm Mặc, hay Kha Vũ..."


"..." 

"Vô hình trung thì đã giải quyết được rất nhiều vụ án tự giết nhau. Em là người tất cả mọi người đều đặt niềm hi vọng." Bá Viễn cười nhẹ, vỗ vai AK, ánh mắt nhìn về phía sau cậu. "Chỉ cần đừng dao động nữa..."

Khi AK nhận ra điều khác thường, một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ cậu, lôi về sau. AK theo phản xạ muốn giãy dụa, Bá Viễn lẳng lặng đứng đó dõi theo, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng. 

Cảm giác linh hồn bị kéo ra khỏi thể xác ập đến.

Cảm giác hít thở không thông khiến cậu không còn bao nhiêu ý chí cầu cứu, AK không nghe được Bá Viễn nói gì, chỉ cảm thấy nhịp tim dồn dập co rút, cơ thể như bị thái ra thành từng mảnh nhỏ, giống như có người cầm lấy nội tạng, trong cơ thể như bị xé nát, linh hồn bị rút ra ngoài, xuyên qua tấm gương.





53.

Khi anh mở mắt ra, Lâm Mặc đang dựa vào tường dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, chỉ thiếu điều muốn chảy dọc theo vách tường.

Trong chốc lát, anh không phản ứng kịp. Tay theo bản năng vươn ra vỗ bả vai Lâm Mặc, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay khiến anh hoàn hồn, Lâm Mặc vẫn buồn ngủ mở mắt ra.

"Em không nghe lén đấy chứ? Mệt hả?"

"Nói nhảm..."

"Vậy thì đi dạo?"

"...Thiếu ngủ có thể dẫn đến đoản mệnh đấy anh biết không?"

AK tự nhiên mà máy móc lặp lại những gì anh từng làm, giống như tất cả mới phát sinh ngày hôm nay. Tư thế Lâm Mặc không ra thể thống gì, cùng anh đi ra ngoài sẽ thỉnh thoảng đụng vào người anh, vai bị va đến đau làm không gian xung quanh có cảm giác như thêm chân thực.

Giống như câu hỏi ma xui quỷ khiến này cũng giống y như đúc.

"Này Lâm Mặc."

"...Đây."

"Em có muốn sống không?"

"Ừm...em không biết." Câu trả lời lúc đó của Lâm Mặc khác. "Nếu như sống sót, em không biết sẽ đi về đâu. Có người luôn luôn thích hợp để sống sót hơn em."

"Ai?"


Lâm Mặc dang hai tay đi về phía trước, mỉm cười không đáp, thay vào đó là hỏi.

"AK, nếu có một hệ thống nói với anh rằng phá hủy cuộc sống của người khác, đổi lấy người mình yêu, anh có đồng ý không?"

"..."

"Không biết?" Lâm Mặc quay đầu nhìn anh, không để dư thừa thời gian suy nghĩ, "Trực giác là được."

"...Câu hỏi này, anh đã từng trả lời."

"Trả lời lại."




Lời tác giả: Ngoài đời, thật ra không có ai có cơ hội "trả lời lại".







Lời editor: Rào trước khi hoàn edit fic này.

Mình sẽ up cả bản edit một review của độc giả, bản được tác giả repost lại. 

Có thể thấy fic này mang chiều hướng hơi khó hiểu một chút, dân tình cũng chỉ có thể ngẫm nghĩ chán chê thôi, vì cơ bản fic này không tồn tại đúng sai hay đâu là chân tướng thật sự, kiểu thế ^^ Nên là có thể sau khi đọc xong fic bạn sẽ vẫn thấy khúc mắc chỗ này, khó hiểu chỗ nọ, bạn nào không chịu được cảnh dở dang thì nên cân nhắc nhé. 

Haha rào trước thế thôi.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận