Trò Chơi Tỉnh Tò

Tự nhiên tôi thấy có hứng thú với công việc, đứng đợi thang máy rồi cũng leo lên phòng làm việc thân yêu.
Cả hành lang dài, hai bên là hai hàng người, một loạt những gương mặt triển vọng. Ai ai cũng tươi tắn, tràn đầy tự tin. Chỉ trừ một người.
Tôi nhìn thấy ngay cái mũ trắng của cô ta. Mặt cúi gằm xuống, không để cho người khác thấy được bất kì biểu hiện gì trên khuôn mặt. Cứ lầm lì thế này làm sao mà xin được việc cơ chứ, cô ta không thấy ai cũng phải cố nhăn răng nhăn lợi ra cười à?
Cô ta đứng cuối hàng; nhiều người đến sau cố tình chen lên trước, cô ta cũng không ý kiến gì, đứng lui xuống. Trời ơi, đồ ngốc nhà cô, sao không lên tiếng quát ấy đứa vô kỉ luật kia một trận hả?! Tôi nhớ mặt rồi nhé, tí nữa đánh trượt thẳng cẳng luôn, mấy kẻ không có văn hóa >”<
Mà sao tôi lại thấy bức xúc nhỉ, tôi có phải người bị chiếm chỗ đâu? Tại sao lại phải lo cho người khác như vậy? Đúng là tôi bị mắc bệnh cao cả rồi; cao cả với Jane, giờ lại cao cả với cô gái mũ trắng giản dị này.
Không phải nói tôi mê cô ta đấy chứ? Ở cô ta nhìn vào không hề thấy một điểm thu hút nào luôn, chỉ là có cái gì đó…
A tôi sắp điên mất! Cô ta lại bị đẩy xuống thêm rồi. Sao lắm người đến phỏng vấn thế!
Tôi bực bội nhìn cô gái mũ trắng lần cuối, rồi mặt nặng mày nhẹ bước vào phòng. Làm mấy người đứng đầu - đang chuẩn bị tâm lí thoải mái nhất để phỏng vấn – một phen hốt hoảng lo lắng.
- Xong rồi, anh có thể về. Nếu công ty thấy OK em sẽ gọi cho anh, nhé? – Jane mỉm cười xinh đẹp với anh chàng kia. Anh ta có vẻ đẹp trai hơn cái anh khi nãy, chắc sẽ được Jane “mê zai” tuyển thôi. Chúc mừng anh.
Anh chàng mê mẩn nhìn Jane, lưu luyến mãi không rời, chỉ đến khi tôi ho hắng loạn xạ lên, anh ta mới bừng tỉnh, liếc mắt đưa chút tình ái cuối cùng gửi tới Jane, vẫy vẫy tôi ra về. Trước lúc ra còn bắt tay tôi, chúc tôi may mắn.
May mắn cái đầu nhà anh, tôi không giống cái thể loại anh đâu nhớ!
- Gì thế, đang ca của tớ cậu xông vào đây hùng hục làm gì? – Jane xếp lại xấp hồ sơ cho gọn gàng. Sau đó cô ấy rút ra ba tập hồ sơ, trải lên bàn, chỉ chỉ chỏ chỏ một hồi, miệng lẩm nhẩm gì đó, cuối cùng dừng lại ở một tập hồ sơ. Đúng là đồ Jane dở hơi.
- Cậu với tớ đổi ca đi! – Tôi bĩu môi, ngồi phịch xuống bên cạnh Jane.
Jane nhướn mày nhìn tôi, mặt vênh vênh lên giống như một cái mặt troll trên mạng:
- Gì thế này, Minh tự nhiên ham làm việc à?
Tôi biết ngay mà, kiểu gì cũng lại nói mỉa tôi. Bình thường tôi không chăm chỉ làm việc hay sao? Nói như thế khiến tôi bị tổn thương ghê gớm lắm đấy T3T.
- Cậu làm nhiều rồi, tạm nghỉ đi, để tớ làm nốt cho. Chiều cậu làm một mình, tớ nghỉ.
- À, ra là thế - Jane gật gù, phủi tay đứng dậy, bê đống hồ sơ cô ấy đã xếp ngay ngắn ở trên bàn đến trước mặt tôi, thả phịch xuống – Sáng nay dự tính phải giải quyết xong từng này người, cậu lo mà làm nốt. Bái bai!
Tôi trân trối nhìn đống hồ sơ. Bố khỉ, cô có thể là siêu nhân, nhưng tôi thì không! Giải quyết được hết đống này, có mà đến mùa quít!
- Chắc cậu nói đùa… - Tôi gượng cười, ngẩng đầu lên. Jane đã xách cái túi LV màu nâu tím ra đến cửa, lại còn vẫy vẫy tay, mặt tươi rói.
Cô ấy không nói đùa đâu _ ___!
Tôi thở dài. Bất chợt hình ảnh mũ trắng vụt qua trong đầu, khiến tôi giật mình, nhanh tay lật các tập hồ sơ ra xem. Nhưng tìm kiếm một hồi lâu, không tìm thấy kẻ khả nghi, lại bị mấy người bên ngoài sốt ruột gõ cửa liên tục. Thế là tôi đành gác lại việc tìm kiếm, gọi người vào phỏng vấn. Tôi thấy mình thật dở hơi, tự nhiên đi điều tra một người con gái mới chỉ đụng qua ở hành lang...
Cuối cùng cũng đã phỏng vấn xong từng ấy người, lưng mỏi rã rời. Thế mà Jane phỏng vấn người ta còn uốn ** mình mẩy khêu gợi, cười lả lơi tới lui, cô ấy còn phải mệt mỏi hơn tôi tỉ lần. Vặn người về phía sau, hít thở thật sâu. Cảm giác vô cùng sảng khoái. Thảo nào mà Jane thích làm việc đến vậy, hoàn thành xong được công việc tâm trạng trở nên thư thái và dễ chịu vô cùng, đến tôi còn thích làm việc rồi đây này.
Tạch.
Có tiếng bấm cửa đi vào, lại còn tiếng guốc lộc cộc nữa. Chắc là Jane rồi, đi xí xớn cho đã rồi bây giờ mới về. Hứ, chiều tha hồ mà làm việc nhé!
Tôi không thèm ngồi về ngay ngắn, vẫn ngửa người ra sau, nhắm mắt thở đều đều, tận hưởng niềm vui công việc. Tiếng guốc tiến gần hơn, nghe thật là khó chịu. Tôi hơi nhăn mặt, tập trung giữ nhịp thở đều đặn. Ngoài tiếng guốc, còn có tiếng bước chân khác, nhẹ nhàng hơn.
Bắp tay bị nhéo một cú đau đớn, tôi la lên oai oái, bật dậy khỏi ghế, suýt xoa cái tay đáng thương. Bao nhiêu công rèn luyện thể chất của tôi, véo véo cái quái gì, xẹp mất của người ta thì sao T3T!
Tôi vừa xoa xoa bắp tay, vừa dồn hết căm phẫn vào ánh mắt, quay lại nhìn trừng trừng. Jane bĩu môi, hai tay chống nạnh, ghê gớm bắn ánh lửa về phía tôi. Chúng tôi đọ mắt một lúc, sau đó tôi tạm tha cho cô ấy (bởi mắt cô ấy to như này này O.O !), khi mà tôi nhận ra đằng sau cô ấy là một người khác. Do người đó quá bé nhỏ nên đã bị Jane che khuất mất phần nào. Tôi nghiêng đầu, ngắm nhìn kĩ lưỡng. Mũ Trắng đây mà, sao cô ta lại ở đây?
Jane “hứ” lên, đập vào vai tôi rồi bước về chỗ ngồi. Cái kẻ này, suốt ngày đánh người, đồ dã man! Dù gì chúng ta cũng đã là bạn bè năm năm, vậy mà cô vẫn cứ thản nhiên đánh đập tôi trước mặt người lạ, không biết giữ cho tôi một chút xíu thể diện nào cả! Thành ra thể diện của tôi giờ chỉ còn một mẩu bé tẹo T~T.
Mũ Trắng dường như hơi giật mình trước hành động của Jane, cũng phải thôi, nhìn Jane thục nữ tràn trề như thế, có ai nghĩ cô ấy còn hơn cả lưu manh đâu. Cách giật mình của Mũ Trắng rất lạ, trước hết là vai hơi run run, cái đầu nhỏ như muốn ngẩng lên ngay tức khắc, nhưng lại phải cố kìm chế sự tò mò để giữ nguyên trạng thái cúi gằm. Hai bàn tay đang buông lỏng hai bên, khi giật mình hai bàn tay nhanh nhẹn đưa lên túm vào quai túi.
Tôi liếc mắt về phía Jane, Jane đang xem tài liệu cũng ngẩng mặt lên, liếc mắt với tôi.
Tôi hất hất cằm về phía Mũ Trắng, ý hỏi cô ta là ai.
Jane hơi dẩu môi lên, nhún vai; ý nói cô ấy không biết?
Tôi nhướn cao đôi lông mày, mắt đảo một vòng, ý hỏi tại sao cô ta lại vào đây.

Jane hơi mỉm cười, chầm chậm gật đầu; ý nói cô ấy cũng đang băn khoăn điều đó?
Tôi đang bối rối, không biết nên mở lời hỏi thăm Mũ Trắng thế nào, hay phải bắt cô ta ra ngoài ra sao, thì Jane cười phớ lớ, vỗ tay loạn xạ:
- Ngồi đi em, sao cứ đứng đấy mãi thế?
Mũ Trắng lại giật mình, nhẹ nhàng bước về phía ghế ngồi đối diện Jane. Mũ trắng bước từng bước rất từ từ, giống như kiểu cô sợ sẽ bị vấp ngã vậy. Dáng người nhỏ nhắn, tóc dài và rối chấm đuôi lưng bao bọc lấy đôi vai khiến cho Mũ Trắng càng nhỏ bé. Jane dữ dằn, cục cằn một đống như thế, chỉ sợ Mũ Trắng hiền lành sẽ bị làm cho sợ đến hết hồn.
À, không hiểu sao, tôi có cảm giác Mũ Trắng rất hiền, mặc dù cô ta đâm phải tôi mà không thèm mở lời xin lỗi. Có lẽ do ảnh hưởng từ hình ảnh giản dị bình thường đến bất thường, tôi còn thấy Mũ Trắng rất đáng thương nữa...
Rùng mình, tự nhiên lạnh ớn cả sống lưng. Quay mặt sang bên, Jane đang nhìn tôi đầy ác khí. Lại đọc ý mắt nào, cô ấy muốn hỏi tôi rằng tại sao tôi cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như thế đây mà.
- Ra ngoài đi Phó phòng – Jane giở hồ sơ ra xem, nói giọng kẻ cả. Cô ấy đã đánh một đòn mạnh vào nỗi đau của tôi. Phó phòng, phó phòng, phó phòng,... cái chức danh này càng nghe càng thấy đáng khinh >”<
Tôi đang rất tò mò về Mũ Trắng, nên đành dìm đau thương xuống cùng, mặt dày cười xu nịnh: - Tớ còn có chút việc đang làm...
- Ra ngoài đi Phó phòng – Jane ngắt lời tôi, ngữ điệu trầm thấp hơn vừa nãy, ánh mắt vẫn đang thăm dò trên trang hồ sơ không rời. Chị Trưởng phòng à, có nhất thiết đuổi tôi ra khỏi phòng không, tôi là Phó phòng cơ mà =.=
Phòng này có mỗi hai người, Trưởng với Phó, hãnh diện ghê chưa _ ___!
Nhưng dù gì thì gì tôi vẫn có quyền ở lại đây chứ! Hai người con gái này ở trong phòng có thể nói chuyện gì hả... Nếu là chuyện của công ty, tôi càng phải biết, tôi là cháu của Chủ tịch đấy. Nếu không phải chuyện của công ty, thì người phải ra ngoài là các người mới đúng, công ty không phải là chỗ để các người bàn bạc chuyện ngoài đường.
Jane liếc mắt nhìn tôi, tôi vẫn kiên cường đứng vững tại chỗ. Bàn tay xinh đẹp của Jane hơi nắm lại.
- Phó phòng... – Cô ấy nhếch mép nhìn tôi.
Nguy hiểm cực độ o.O! Tôi giơ giơ hai tay lên, làm điệu bộ đầu hàng, lầm lũi bước ra khỏi phòng. Từ ngoài cũng có thể trông được vào trong, thôi thì phán đoán câu chuyện của họ qua khẩu hình miệng vậy.
Tôi kê ghế, ngồi nhìn chằm chằm vào Mũ Trắng. Ban nãy khi cô ta bước qua chỗ Jane, tôi lại ngửi thấy cái mùi đó. Không rõ rệt lắm, nhưng đúng là cái mùi đó!
Jane bực bội, quắc mắt về phía tôi, khiến tôi té ghế. Sau đó, cô ấy tiến đến, kéo rèm lại, kín mít. Thế là hết phim.
Jane, cậu là cái đồ phá đám, hứ!
Jane, cậu là cái đồ phá đám, hứ!
Đến nửa tiếng sau, Mũ Trắng mới bước ra, cúi đầu chào Jane, rồi cúi đầu chào tôi. Tôi đang ngơ ngác, cúi cúi đầu chào. Sau đó Mũ Trắng bước thẳng về phía trước, còn Jane thì kéo tôi vào phòng.
- Này cậu có ý với cô gái đấy hả? – Jane dúi tôi ngồi xuống ghế, làm mặt nghiêm nghị. Tôi thấy giống như đang bị thẩm vấn vậy.
- Có ý gì chứ? – Tôi đẩy cô ấy ra, phủi thẳng quần áo, lấy lại chút phong độ.
- Làm trò! – Jane bĩu môi. Tôi ghét cái bản mặt của cô ấy lắm rồi đấy! Jane thối!
Tôi cũng không biết tôi có “ý gì” với Mũ Trắng không nữa, chỉ cảm thấy rất có hứng thú soi mói thân phận của cô ta, dù cho cô ta chẳng có một điểm đáng chú ý. Tới giờ tôi vẫn chưa nghiệm ra được tại sao một cô gái hiện đại lại ăn vận bình thường và hành động kì quặc như thế.
Jane đá vào chân tôi: - Rõ ràng là có ý với người ta nhé! – Cô ấy chớp chớp mắt, chống cằm nhìn mơ màng lên trần nhà – Có muốn thăm dò chút không, tớ có hồ sơ của cô bé đây. Chỉ cần đút lót một chút thôi...
Nhìn kìa, trong sáng chưa, thánh thiện chưa, con trai nhìn vào mê chưa... Đồ lưu manh, chưa gì đã định ăn đút lót của nhân viên rồi, tương lai không thể trở thành một lãnh đạo ưu tú đâu mà! Jane à, cậu nghĩ tớ sẽ hạ mình “đút lót” cậu để có được hồ sơ của một cô gái qua đường ư? Cậu khinh thường tớ quá rồi đấy!
Thực ra, cô ấy khinh thường tôi là đúng. Bởi vì, bây giờ đây, tôi đang “đút lót” cô ấy một suất Combo kem ly hạng Một tại WowIce, trước sự ngưỡng mộ của bao chàng trai ngồi xung quanh. Họ nói tôi quả là ga-lăng với bạn gái, ặc ặc, thật là tự hào biết bao khi có được một người bạn gái cơ hội thế này =.=”. Thảo nào cô ấy ế.
- Cô bé ấy có gì mà cậu lại thích? – Jane vừa xúc kem vừa hỏi.
Tôi có nói là tôi thích Mũ Trắng à? Tôi là người lãng mạn thật đấy, nhưng không kinh dị đến mức gặp cái thích luôn, tiếng sét ái tình đâu. Vả lại, mặt còn chưa nhìn thấy, thích làm sao được.
- Tò mò chút thôi. Đó là ai vậy? – Tôi gẩy gẩy thìa kem. Jane ăn nhiều như heo ý, tốn bao nhiêu tiền rồi; sốt hết cả ruột, tôi chẳng có tâm trí mà ăn kem nữa, cứ ngồi khuấy khuấy, thành ra bây giờ ly kem nhìn như bãi..., rất mất thẩm mĩ.
Từ lúc vào cái quán WowIce này, tôi đã thấy có cái gì đó là lạ, thiếu tự nhiên. Hình như chúng tôi đang bị bám đuôi, hoặc là có ai đó theo dõi chúng tôi. Vệ tinh của Jane chăng, hay vệ tinh của tôi =.=. Cũng có thể là ảnh hưởng nặng nề từ bộ phim về gián điệp tối hôm qua chiếu trên StarMovie mà chúng tôi đã xem.
Jane vẫn cắm cúi ăn, cô ấy đang vét nốt ly kem. Sau đó ngẩng lên, gọi thêm một suất nữa. Kinh hoàng, tôi đã bao giờ nói với các bạn chưa nhỉ, cô ấy là siêu nhân, mà không, khủng khiếp hơn cả siêu nhân >””<
Cật lực lắm mới bê được chỗ hành lí khủng bố của Hoàng Quân vào nhà, chưa kịp thở thì đã lại bị hắn sai đi lấy nước “mời khách”. Khách khứa quái gì, biến khỏi nhà tôi, tôi không có cái thể loại khách hách dịch như ông!
Cái hay ở con người tôi là suy nghĩ trong đầu rất “máu lửa”, rất đanh thép; nhưng lúc hành động thì lại không bao giờ ăn khớp với những cái ý nghĩ ấy. Cụ thể là bây giờ tôi đang ngoan ngoãn đi rót nước cho tên béo kia, hắn thì khanh khách nói cười. Tôi chẳng thèm để ý, những lời hắn nói coi như là gió thổi qua tai.
Đứng nhìn hắn thưởng thức cốc nước, chờ đợi xem hắn còn có chỉ thị nào nữa không. Tôi thấy thân phận mình bị hạ giá ghê gớm.

Jane từ trên gác bước xuống, vừa đi vừa ngáp, vừa vươn vai. Cô ấy vẫn mặc nguyên pijama màu vàng hình gấu Pooh. Tóc rối thành một mớ, mặt mũi tèm nhem, ngáp không che miệng, bước đi khệnh khạng,... Ui chà, thì ra đây là dáng vẻ buổi sáng ban mai của thiếu nữ nhà ta. Cuối cùng tôi cũng tìm ra được một điểm nữa không hoàn hảo của Jane.
Hoàng Quân đang ngửa cổ lên uống những giọt nước cuối cùng, bỗng khựng lại nhìn Jane. Có thể thấy ban đầu mắt hắn ti hí như con lươn, sau đó to dần, long lanh, căng tròn, rồi trố lồi như mắt ếch. Cuối cùng, nhìn chán chê, hắn sặc, nước ộc ra ngoài qua đường mũi, vô cùng mất vệ sinh ạ.
Jane đang ngáp cũng cứng đơ. Chắc cô ấy không ngờ hôm nay tôi lại dậy sớm thế này, lại còn có lão béo Hoàng Quân ở đây nữa, cả hai cùng chứng kiến bộ dạng bê bối của “cháu gái cưng của ông”. Miệng cô ấy cứ há hốc ra như thế, trông ngơ ngơ. Đừng sốc quá, tôi nhanh tay lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi ^^~.
- Quân, anh làm gì ở đây? – Jane chỉnh lại quần áo cho phẳng phiu, hắng giọng hỏi; hứ, khỏi đi, áo ngủ phẳng phiu chỉnh tề bằng niềm tin.
- Jane, em làm gì ở đây? – Cùng lúc, tên béo cũng nói một câu tương tự.
- Quân, anh làm gì ở đây? – Jane chỉnh lại quần áo cho phẳng phiu, hắng giọng hỏi; hứ, khỏi đi, áo ngủ phẳng phiu chỉnh tề bằng niềm tin.
- Jane, em làm gì ở đây? – Cùng lúc, tên béo cũng nói một câu tương tự.
Chà, hai người này, như là đang đóng phim vậy. Chẳng nhẽ bây giờ tôi lại hỏi “Mấy người làm gì ở đây?” cho nó phù hợp với kịch bản? Tôi vui tính quá ^o^!
Mấy tay phòng Kế hoạch hôm nay rất lạ, ai cũng sơ mi cà vạt chỉnh chu, đầu tóc vuốt keo chải chuốt gọn gàng, bộ dạng hớn hở như địa chủ được mùa bắp cải. Lại còn sịt nước hoa, sực nức cả tầng sáu. Không lẽ mấy lão già này biết hôm nay có minh tinh Hoàng Quân ghé thăm nên mới cố gắng xây dựng hình tượng cho công ty?
Cái tầng sáu như bị điên, tiếng chân người chạy qua lại uỳnh uỵch, lớn và mạnh đến nỗi tưởng như cả tòa nhà đang bị rung chuyển do một cơn địa chấn bất thường. Kẻ bê hoa, kẻ kệ nệ mấy gói quà màu hồng to đùng trên tay, kẻ bắc ghế đính những sợi dây kim tuyến đủ mày sắc lên điều hòa. Hội gà trống phòng Kế hoạch bị trúng gió đồng loạt à?
Tôi đứng quan sát các động thái của nhân viên phòng Kế hoạch được một lúc thì Jane và Hoàng Quân mới leo lên đến nơi, vô cùng lề mề. Nhờ thang máy hỏng mới biết thanh niên thời nay leo cầu thang thôi cũng kém, chẳng làm được gì nên hồn. Hai người kia vừa leo vừa hạnh họe nhau, mặt nặng mày nhẹ. Sáng ra đã dính phải cái loại không khí này...
- Tại sao anh không đi cái cầu thang phía bên kia? – Jane quăng quật cái túi xách hàng hiệu.
- Thế sao em không đi cái đấy? – Hoàng Quân vênh cái mặt béo của hắn lên, trông rất xấu xí.
- Anh đi theo em làm cái gì? Lên trước đi! – Jane dậm chân, khoanh tay trước ngực.
Hoàng Quân dùng đôi mắt một mí của hắn, liếc Jane đúng hai giây, liền bị Jane trừng to con mắt tròn xoe của cô ấy lên. Tôi biết thừa, cái trò đọ mắt thế này, Jane luôn là vô địch, loại ti hí mắt lươn như lão Quân làm sao mà đấu lại được. Thế là hắn bước lên trước, cho tay vào túi quần, điệu bộ rất giống cái lão F4 gì gì đó, mỗi tội Hoàng Quân “bị béo” ^^. Hắn đi được một đoạn rồi Jane cũng lại lên theo, nhìn thấy tôi thì hất hàm, chắc muốn bảo tôi đi lên cùng để làm việc đây. Chị Trưởng phòng ạ, tôi đang quan sát nhân viên đấy! Tôi xua tay, “xùy xùy” mấy tiếng. Jane chép miệng (cứ như bà cụ non ý), quay gót bước lên từng bậc cầu thang, còn tỏ ra khá mệt nhọc. Tôi chưa kịp tiếp tục công việc quan sát của mình, đã lại nghe tiếng chói tay của Hoàng Quân và Jane.
- Em bám theo anh đấy hả Jane!? – Cái lão này, hát thì cũng khá hay mà sao giọng nói lại khó nghe thế chứ.
- Anh bị điên à? – Jane cũng không kém cạnh. Bình thường cô nàng nói năng với người khác nhỏ nhẹ tâm tình, không hiểu lí gì cứ gặp lão Quân là đốp lại chan chát như vậy...
Hàiz, cùng là cháu được ông lượm lặt trên đường, sao họ không chịu yêu thương nhau nhi?
Khâu trang hoàng đại khái đã xong, mấy con gà trống này nhìn lơ ngơ vậy mà cũng có óc thẩm mĩ ra phết đấy! Tinh thần hăng say, trang trí trẻ trung, phối màu tốt, hợp thời nữa. Trước khi lên làm việc, tôi đã kịp tóm được lão Trường để hỏi han. Hóa ra chẳng phải chào đón minh tinh, cũng chẳng phải xây dựng hình ảnh gì cho cam, chỉ là phòng Kế hoạch hôm nay đón về một bạn nhân viên mới. Quái lạ, tôi là Phó phòng Nhân sự đây, sao tôi không biết tí tẹo thông tin nào về việc này?
Về phòng, thấy Hoàng Quân và Jane đang ngồi chơi X-O cùng nhau, mặt đôi bên hằm hằm, đánh xong một nước là lại liếc xéo đối phương, không khí căng thẳng. Biết việc làm phiền Jane lúc này không khác gì dại dột “thọc lét” hổ dữ, thế là tôi ngồi im, lật lật tài liệu ra để xem xét. Jane chơi ba ván thua cả ba, thật lạ, có thể hôm nay cô ấy đen? Thua, cay cú, cứ đòi chơi tiếp để gỡ gạc. Tôi muốn chen vào hỏi vụ nhân viên mới cũng không được.
Là người ham vận động, mà ngồi một chỗ như này rất chán, vậy nên tôi đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng, loanh quanh ngoài hành lang, loanh quanh ở cầu thang rồi không hiểu thế nào lại loanh quanh dưới tầng sáu. Thôi thì, đã lỡ xuống đây rồi, cứ nán lại hóng nhân viên mới xem mặt mũi ra sao.
Mấy lão phòng Kế hoạch sau hồi lao nhao, chạy ngược chạy xuôi tìm khăn trải bàn, cuối cùng cũng hoàn tất mọi việc, chỉnh đốn quần áo gọn gàng, xếp thành hai hàng đứng nghiêm chỉnh. Khiếp, làm như tiếp đón Chủ tịch nước không bằng. Cái anh bạn nhân viên mới chắc phải là VIP, siêu VIP nên mới được đón chào nồng hậu thế này.
Đúng 7 giờ 59 phút, con người vĩ đại ấy mới xuất hiện. Từ trên xuống dưới: mũ vành trắng, áo thun trắng, quần jean đơn giản, giày bệt. Mũ Trắng? Hôm qua mới phỏng vấn, hôm nay đến làm việc luôn à?
Mấy tay đứng hàng trước “ồ” lên vài tiếng khe khẽ, hàng dưới xì xà xì xồ, truyền tai nhau “Đúng là hàng độc”. Ra thế. Đây rõ là lí do khiến hội ế vợ này háo hức mà. Háo sắc!
Mũ Trắng hoàn thành bậc thang cuối cùng, ngẩng mặt lên. Hai mắt cô ấy to ra, kính mắt hơi trượt xuống theo sống mũi. Là ngạc nhiên. Mặt cô ấy ngơ ngác, nhìn rất ngố, lại có nét gì đó... đáng yêu. Lão Trường nhanh nhẹn bước tới, tóm lấy tay cô, bắt lấy bắt để, miệng cười giả lả, ánh mắt trìu mến đưa tình:
- Chào mừng em đến với phòng Kế hoạch bọn anh!
Mũ Trắng hốt hoảng rụt tay lại, một hành động khá bất ngờ, nhưng lại làm tôi thấy có chút... hài lòng ^^. Cô ấy trông như một con cừu non rơi vào hang sói, hai tay túm chặt lấy quai túi, vai nhỏ run nhẹ, thật tội nghiệp. Cái lão Trường này đúng là vô duyên, vô duyên không thể nào ngửi được, mới lần đầu gặp mặt mà đã sấn sổ tới con gái nhà người ta, khiến Mũ Trắng đáng thương sợ hãi. Tiếp đó vài giây, nụ cười trên môi lão ta đông cứng, hai hàng nhân viên đứng sau im lặng như tờ, bầu không khí trở nên nặng nề, tưởng như nghẹt thở. Mũ Trắng hít một hơi sâu, thả lỏng cơ thể, rồi cô cũng cong môi lên, bỏ mũ ra, cúi thấp đầu:
- Chào các anh, em mới đến làm việc. Mong các anh chỉ bảo ạ! – Từng chữ nói ra đều mạch lạc, rõ ràng, tuy nhiên giọng lại rất yếu, như đang nói bằng hơi vậy.
Lũ con trai thở phào nhẹ nhõm, mở cờ trong bụng, mặt mày hớn hở, kéo đến vây quanh Mũ Trắng. Nào là đừng lo anh sẽ quan tâm em cẩn thận, rồi thì nhất định anh sẽ dạy dỗ em tới bến =”=, lại còn anh nguyện cả đời này chỉ bảo cho em. Háo sắc, háo sắc, n lần háo sắc!
Mười một giờ trưa, vừa đúng giờ nghỉ, tôi chân sáo chạy ra khỏi phòng, trong khi Jane – kẻ lười biếng bỏ công bỏ việc để chơi cờ XO – vẫn đang bắt Hoàng Quân chơi tiếp. Tự dưng hôm nay tôi muốn mời mấy người ở phòng Kế hoạch đi ăn trưa, có lẽ bởi vì các lão già ấy đã tranh trí cho công ty khá đẹp mắt ^v^.
Hứng khởi đứng trước phòng Kế hoạch, ngó vào trong. Mấy lão đang lục tục thu dọn tài liệu. Không thấy Mũ Trắng đâu cả. Ặc ặc, đừng bảo đã bị những tên man rợ này ăn thịt mất tiêu rồi nhé? o.0
Lão Trường cùng đồng bọn kéo ra, đập vào vai tôi hỏi: - Hóng gì thế anh bạn trẻ?

- Cả phòng đi ăn à? – Tôi cố nhấn giọng vào từ “cả phòng”. Lão ta, may mà hiểu được ý của tôi, đáp:
- Không, bé Tú Anh đi trước rồi.
“Bé Tú Anh”, hừ, xưng hô thân mật đến thế rồi à? Tình cảm phát triển nhanh ghê >oo””””< Cô ấy bảo cô ấy với nó không có gì, chỉ là chị em bình thường, nhưng ánh mắt của cô ấy lại như phủ định điều ấy, rằng cô ấy với thằng nhóc “có gì đó”. Cách xưng hô giữa họ cũng rất mờ ám, nó thì gọi tên, còn cô ấy thì xưng “tôi-cậu”. Mỗi lần nó cười, cô ấy cũng hơi cong vành môi lên, trông rất tình ý.
Nhưng mà, cô ấy không thể yêu thằng nhóc ấy được! Nó... còn quá trẻ!
- Anh không phải cũng thích chị Tú Anh đấy chứ? – Nó huých tay tôi.
- Hả? Không... – Tôi giật mình, lắc đầu nhìn Mũ Trắng. Cô ấy đã có thành kiến với tôi từ trước rồi, bây giờ mà nói tôi thích cô ấy chắc cô ấy sẽ miệt thị tôi đến hết đời mất.
Cơ mà, tôi có thích cô ấy đâu!
Mũ Trắng thở hắt ra, rồi đeo túi vào, đứng lên: - Đi về thôi nào, muộn rồi!
Hai mắt thằng nhóc sáng lên, nó đứng bật dậy, cúi chào tôi, sau đó khoác vai Mũ Trắng đi ra ngoài. Để lại tôi bơ vơ ngồi đây, bên bàn thức ăn hầu như nguyên vẹn.
Tôi kể chuyện Mũ Trắng có bạn trai cho Jane nghe, Jane lại tỏ ra sung sướng, rất khó hiểu. Vì sao bọn trẻ cứ phải yêu đương với nhau?
Giờ nghỉ trưa là thời gian tuyệt nhất để không phải nhìn thấy mặt Jane – cái người suốt ngày bỏ công bỏ việc để đi cãi vã với lão Hoàng Quân. Cũng là thời gian tuyệt nhất để gặp Mũ Trắng. Tôi có cảm giác như là tôi có biệt tài đánh hơi thấy vị trí của cô ấy vậy.
Cô ấy đang ngồi trên ghế đá ở khuôn viên phía sau công ty. Hôm nay mặc một chiếc sơ mi trắng, ra dáng nhân viên văn phòng lắm rồi đấy! Tôi giả vờ rằng mình tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy cô ấy thì đành ngồi xuống nói chuyện chung cho vui.
- Ừm... Cậu nhóc đó thích em thật nhỉ? – Tôi hắng giọng, gợi chuyện.
Hôm nay ông trời thương tôi, cho cô ấy đáp lời tôi: - Nó rất đáng thương.
Nét mặt cô ấy buồn buồn. Đáng thương à... Không lẽ lí do là tôi, vì tôi đã làm gãy tay thằng nhóc? Chỉ có gãy một cái tay mà cô ấy cũng thương sao?
- Tại sao? – Tôi hơi thấy uất ức, buột miệng hỏi.
Đạt là một thằng nhóc lanh lợi và thông minh. Nó cũng khá bảnh trai, lại cao ráo nữa chứ. Vậy mà, thật là đáng thương, nó bị mắc phải một căn bệnh quái ác, tính tới thời điểm này chỉ còn sống được ba tuần nữa. Nó đã gồng mình chống chịu bệnh tật, không cho ai biết tình trạng của nó, chỉ mỉm cười cho qua tất cả. Mũ Trắng có lần được nghe cuộc hội thoại giữa nó với bác sĩ, mới cảm thấy thương xót nó, đồng ý đi chơi với nó, cho nó những khoảnh khắc cuối đời tuyệt vời nhất... Cô ấy tốt thật.
Còn tôi, kỉ niệm cuối đời mà tôi dành cho thằng bé, là cái tay bị bó thành một cục =.=.
- Hay là thế này, anh sẽ book một chuyến du lịch, chúng ta cùng đi?
- Hả? – Mũ Trắng há hốc mồm, trông thật ngố.
- Để anh bù đắp cho thằng nhóc một chút thôi! – Tôi mỉm cười, hít một hơi sâu. Tôi thật thông minh, vừa xin lỗi được Đạt, vừa được đi chơi với Mũ Trắng.
Mũ Trắng nghe tôi giải thích thì gật gù, rồi hớn hở chạy đi, nói là đi gọi điện cho Đạt. Cảm giác sau khi làm được việc tốt, thích quá!
Tuy nhiên, việc này phải được sự đồng ý của chị Trưởng phòng.
- Được! Tớ sẽ đi!
- Không – Tôi xua xua tay – Ý tớ là chỉ có tớ, Mũ Trắng và thằng nhóc đó đi thôi.
- Cậu muốn tớ chi tiền mà không muốn tớ đi à? – Jane vênh mặt – Nằm mơ nhé!
Thế đấy, chuyến đi được chấp thuận, với điều kiện là phải cho cả Jane đi. Không sao, chắc cô ấy sẽ không phá phách gì đâu. Có khi nhóc Đạt lại thích Jane...
Chúng tôi đi đến một khu nghỉ dưỡng ở Thái Nguyên. Tiện nghi tốt, không khí thoáng đãng, cái gì cũng có, rất là thích hợp ục đích của chuyến đi.
Đạt lúc nào cũng bám theo Mũ Trắng, không rời nửa bước, không bị động lòng trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Jane. Mà cái bạn Jane này cũng không chịu ngồi yên một chỗ cho người ta kịp “động lòng” cơ, vừa xuống xe đã tia ngay thấy trai đẹp xóm núi, tớn tác chạy đi thay một bộ đồ mát mẻ để cua trai. Hết nói =.=!
Tôi nhắn tin vào máy của Mũ Trắng, bảo cô ấy hãy để cho tôi và nó – hai thằng đàn ông – có không gian riêng để nói chuyện. Tôi thấy, thà để tôi với nó, còn hơn là cô ấy với nó. Cô ấy rất biết hợp tác, dặn Đạt ở lại với tôi, còn mình về phòng ngủ một giấc.
Đạt rủ tôi đi bar. Cái thằng nhóc này...
Tôi không biết uống rượu.
Tôi đã chỉ định theo nó vào đây, ngồi nhìn nó uống, đợi nó say rồi tìm kiếm ít thông tin về nhân viên Mũ Trắng. Nhưng nó không phải là tay vừa, cứ ép tôi uống cho bằng được, gạ tôi rằng uống rượu xong cảm giác rất sảng khoái. Tôi cũng đã từ chối, nó lại dúi ly rượu vào tay tôi, đẩy ra, lại dúi vào. Bực mình ghê, uống một ngụm thôi!
Đầu óc thấy lâng lâng. Lưỡi tuy cảm nhận được vị cay, nhưng không hề thấy ngán, trái lại còn rất mê hoặc. Hồi trước, lần duy nhất uống phải rượu rắn của ông ngoại, nôn thốc nôn tháo, khiến tôi không bao giờ dám uống rượu nữa. Thật là sai lầm, rượu ngon thế này cơ mà...
- Em biết là anh thích chị Tú Anh nhé. – Thằng nhóc nhìn tôi dò xét, kiểu như là “biết tỏng rồi” ý.
Mọi thứ trước mắt tôi bắt đầu không rõ ràng. Mới uống có hai ly nhỏ thôi, tôi vẫn còn uống được tiếp, ngon quá!
- Sao em lại biết Tú Anh? – Tôi trả lời, có thể tự nghe thấy giọng mình đang có sự thay đổi, cứ lè nhè không rõ ràng.
-... – Thằng nhóc còn nói gì đó, nhiều lắm, nhưng tai tôi ù đi, tôi chẳng còn nghe được gì, hai mắt cứ díp lại, toàn thân mệt mỏi. Môi vừa rời ly rượu thứ ba.
Sáng tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trong phòng. Lạ ghê, rõ ràng tôi đang ở quán bar, bên cạnh là...

Á? Jane?
Jane đang ngủ ngon lành bên cạnh. Tôi và Jane đang nằm chung một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn! Chuyện này là sao?
Tôi giật mình nhìn vào trong chăn. Vẫn còn nguyên xi. Chẳng hiểu gì cả, chỉ có chân cô ấy gác lên chân tôi, chấm hết.
- Jane ơi Jane – Tôi khẽ khẽ nhấc chân cô ấy ra, ngồi dậy. Tự nhiên thấy đầu đau như búa bổ, hai mắt lại hoa hết, trong người nôn nao khó tả. Trời ơi, chẳng nhẽ là tôi say rượu, rồi Jane giở tính mê trai ra...
Jane mở mắt, chau mày khó chịu. Cô ấy bật dậy, vươn vai, vặn vẹo một lúc, sau đó nhìn tôi phán xét: - Lần sau không biết uống thì đừng uống. Hại tớ...
Há, “hại” cái gì? Tôi là người bị hại mới đúng chứ? Biết ngay là cho Jane đi cùng sẽ xảy ra chuyện mà! Bây giờ biết ăn nói sao với ông, với bố, với mẹ đây hả trời!
- Này, làm gì mà hốt hoảng thế? – Jane đá vào chân tôi.
- Cậu không thấy gì à?
- Không, cậu đi đánh răng đi, rồi tớ sẽ cho cậu một trận. – Jane cười cười, ánh mắt lại chứa đầy tà khí.
- Là sao?
- Lại còn giả vờ không hiểu. – Jane bẻ đốt ngón tay, xoay cổ tay cổ chân, động tác giống như là chuẩn bị đi đánh nhau vậy – Hôm qua đã hại tớ phải cõng cậu về đến tận phòng, lại còn dám tát tớ. – Jane nhếch môi, khuôn mặt hệt nhân vật phản diện – May mà tớ thông minh, nằm đây tập kích, đợi cậu tỉnh lại còn xử luôn. Cậu không có đường trốn đâu!
Khiếp quá, làm gì mà ghi thù sâu vậy, thảo nào ế chổng mông lên... May quá, chưa có gì xảy ra, chưa có gì.
Tôi xin lỗi cô ấy một cách chân thành, song vẫn bị Jane đấm hai phát vào bụng và lấy gối đập túi bụi vào lưng tôi. Lúc chúng tôi ra khỏi phòng, cô ấy còn định đánh lén từ phía sau, nhưng lại vấp chân vào bậc cửa, thế là nhào vào người tôi. May mà tôi đứng vững, không thì cả hai đã lăn kềnh ra ngã rồi. Cái con người này...
- Tớ xin lỗi rồi mà! – Tôi hơi gắt lên, lấy tay phủi phủi chỗ áo đương nhăn nhúm – Thôi ngay nhé. Giờ đi rủ hai người kia ăn sáng. Cậu đừng phá đấy!
Jane chép miệng lườm tôi, rồi gật đầu bước về căn phòng cuối dãy.
Từ trong phòng của Mũ Trắng, Đạt xông ra, khuôn mặt hốt hoảng, chạy rất nhanh tới chỗ tôi. Nó hổn hển nói, giọng đứt quãng:
- Không... không thấy Tú Anh...
Cái gì? Rõ ràng là tối qua vẫn còn gặp, cô ấy còn nói là về phòng để ngủ cơ mà? Thế thì biến mất là thế quái nào chứ?
- Chắc nó đi ăn sáng thôi – Jane suy nghĩ.
- Không phải, tối qua lúc về em thấy cửa phòng cô ấy mở, cô ấy không có ở trong, em còn ngồi đợi cô ấy suốt mà! – Đạt lắc đầu – Gọi cả đêm cũng không bắt máy. Em sợ lắm... – Giọng thằng bé yếu dần đi, tay nắm chặt chiếc điện thoại.
- Hay là lạc đường – Jane bắt đầu lo lắng – Đã gọi cảnh sát chưa?
- Họ bảo không giải quyết trong vòng 24 giờ...
- Vậy chia nhau ra tìm đi! – Jane ra lệnh, quay người chạy đi. Nhóc Đạt cũng đút điện thoại vào túi, nhanh chóng di chuyển về hướng còn lại.
Còn tôi, vẫn đứng chôn chân ở đây. Bị lạc ư, Mũ Trắng là một đứa con gái rất cẩn thận mà, chắc chắn không dám dạo chơi hay la cà ở nơi xa lạ này. Bị lạc á, Mũ Trắng chẳng lẽ không đủ thông minh để nhớ được cái tên khách sạn này,nhờ người dân địa phương chỉ đường sao? Cái việc Mũ Trắng bị lạc là điều không thể.
Tôi bắt đầu nghĩ đến những bối cảnh tồi tệ hơn. Cô ấy thật hậu đậu, đi đứng cũng lóng ngóng, có khi đã bị ngã xuống hố sâu, xuống vực thẳm nào đó rồi cũng nên. Giết người cướp của, báo chí bây giờ đăng đầy ra đó, cũng là một khả năng. Hay biết đâu được, ngoài kia có một tên “yêu râu xanh” đáng ghét, và Mũ Trắng...
Tôi ớn lạnh. Rất lo lắng, rất sợ hãi, nhưng cơ thể cứ đờ ra, bộ não cũng ì ạch không chịu suy nghĩ cách giải quyết mà cứ mông lung tưởng tượng. Đã biết rằng Mũ Trắng không bị lạc, nên đi tìm như hai người kia chỉ là vô ích. Báo cảnh sát cũng không xong, chẳng nhẽ lại ngồi đợi cô ấy tự trở về? Trong lòng thì cứ rạo rực không yên, phải làm sao bây giờ?
“Tách!”. Một thằng nhóc vừa giơ cái máy ảnh của nó lên để chụp tôi, sau đó cười hì hì và chạy mất. Nhóc à, anh đang rất rối ren đây, chụp ảnh...
Camera... Khách sạn này cũng đã đạt bốn sao, vậy thì phải có camera theo dõi rồi nhỉ?
***
- Cậu muốn bật ở khu vực nào? Thời gian? – Anh bảo vệ ngáp dài một hơi sau khi bị tôi đạp cửa xông và và phá vỡ giấc mộng đẹp của anh ta. Giọng điệu mang vẻ khó chịu.
- Hành lang tầng hai, gần phòng C201 – Tôi nói gấp gáp – Khoảng 9 giờ 30 tối, khẩn trương lên ạ!
Anh bảo vệ thao tác máy tính khá chuyên nghiệp, đăng nhập vào thư viện và rất nhanh chóng bật băng lưu trữ lên.
Mũ Trắng đi qua đi lại trước cửa phòng, có một người mặc đồ bảo hộ đi ngang qua, trên tay bê một đống thùng lớn thùng nhỏ. Người đó dừng lại, trò chuyện với Mũ Trắng một lúc, rồi Mũ Trắng bê đỡ hai chiếc thùng ở trên, cùng người đó đi về phía cầu thang.
- Anh có nhận ra nhân viên đó không ạ? – Tôi chỉ vào màn hình.
- Đội mũ với khẩu trang kín mít thế kia thì bố ai nhận ra được – Anh bảo vệ ngả người ra ghế, thọc tay vào ngoáy mũi – Nhưng mà, khách sạn chúng tôi không có bộ phận nào mặc loại đồng phục này hết.
Tôi vội vàng chạy khỏi phòng bảo vệ, rút điện thoại ra gọi cho Jane, cần phải bảo họ thôi ngay cái việc tìm kiếm vô ích đi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “Minh, đừng tìm nữa, Tú Anh bị bắt cóc rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận