Nàng đốt một ngọn đèn lưu ly, lấy ba nén nhang ghé vào trên đèn thắp, trong miệng mặc niệm, thành kính cầu nguyện.
Trần lão bản thở hồng hộc đem cái rương thứ nhất chuyển vào, nhìn thấy linh bài trên hương án viết "Linh hồn vong phu Uông Nhị Lang".
Lúc Trần lão bản cáo từ, Ngụy Thái Vi mở rương, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ: "Đây là thuốc giải nhiệt ta tự làm, thời tiết dần nóng, hoà vào nước trà rồi uống, có thể giải nhiệt.
”
Trần lão bản cầm hộp gỗ gấp gáp cảm ơn.
Tiễn lão bản đi rồi, Ngụy Thải Vi mở rương lấy ra một cái túi vải hai vai đeo lên lưng, hai bên túi vải cắm hai lá cờ nhỏ, mỗi bên viết "Thánh thủ phụ khoa" và "Diệu thủ hồi xuân".
Nàng đội một cái nón lên, rủ lụa đen xuống che đậy ánh mặt trời và tơ liễu bay đầy trời.
Lấy ra một cái vòng sắt như bánh nướng rỗng ruột, trung tâm vòng sắt có thể cầm bằng ba ngón tay, bên trong vòng có ba hạt châu sắt.
Nàng rung lắc cái vòng, hạt châu trong vòng va chạm, tiếng hạt châu nhất thời vang vọng ngõ Điềm Thủy.
Chiếc vòng sắt này gọi là hổ căng, là một loại nhạc cụ độc đáo của các du y.
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tám nghề y, bán than, bán dầu vừng, thầy bói không được cao giọng ồn ào mời chào làm ăn, chỉ có thể lắc lư tiếng vang độc hữu buôn bán, có danh xưng "Bát bất ngữ".
Bán than là trống bỏi; thầy bói là gậy gỗ, báo quận tri thì gõ chiêng đồng, Bán dầu vừng chính là mõ, làm nghề y thì dùng hổ căng.
Ngụy Thái Vi chuyển động hổ căng, bước ra từ ngõ Điềm Thuỷ vào buổi sáng đầu hạ đầy liễu tung bay.
Một ngày rất nhanh trôi qua, tơ liễu từng tầng từng tầng phủ trên mặt đường, tựa như tuyết rơi.
Gần hoàng hôn, vó ngựa bước vào ngõ Điềm Thủy, tuấn mã lao nhanh, kích khởi ngàn đống tơ liễu như tuyết trên mặt đất.
Một thiếu niên cưỡi ngựa chạy như bay, trên lưng ngựa còn có một nam tử nằm ngang, hắn mặt hướng xuống đất, hai chân rủ xuống bên kia lưng ngựa, thân thể tựa như một miếng vải rách phập phồng theo lưng ngựa, nhiều lần suýt chút nữa bị rơi xuống, thiếu niên đang cưỡi ngựa phải đưa tay ra để giữ chặt hắn.