“À, còn một việc nữa, vợ cháu làm việc ở đội, mong đại đội trưởng quan tâm giúp đỡ.
Cô ấy sức khỏe yếu, cần được chăm sóc thêm.”
Cố Tấn Hoài đã đồng ý chung sống với Ôn Hòa, anh không muốn cô phải sống khổ cực như trước nữa.
“Được, giữ cho vợ cậu một xuất chăn bò vậy.” Vương Hữu Thắng đáp.
Ban đầu, vị trí đó đã được sắp xếp cho một ông lão, nhưng người đó, nhờ sự giúp đỡ của Cố Tấn Hoài, đã quay trở lại thành phố làm việc.
Bây giờ tất cả công việc đều do Cố Tấn Hoài đảm nhận, có Ôn Hòa thì họ có thể chia sẻ trách nhiệm cùng nhau.
“Cảm ơn đại đội trưởng." Cố Tấn Hoài nói rồi lấy ra một bao thuốc Đại Tiền Môn đưa cho Vương Hữu Thắng.
Vương Hữu Thắng cũng không từ chối, ông ta biết Cố Tấn Hoài không thiếu tiền.
Cố Tấn Hoài được sắp xếp ở đây, nhưng ông ta chưa bao giờ làm khó dễ anh.
Về đến nhà, Cố Tấn Hoài thấy Ôn Hòa đã thay đồ, nằm ngủ vô tư trên chiếc giường nhỏ rộng 1,2 mét.
Nghe tiếng động, cô mở cửa ra.
Nhìn anh ôm hai tấm ván gỗ lớn, cô liền hiểu anh định làm thêm ván giường.
Sau khi đặt tấm ván gỗ xuống, anh lại đi ra ngoài mang về mấy viên gạch xanh.
Chưa đầy nửa giờ, anh đã làm xong.
Không biết Cố Tấn Hoài lấy đâu ra một chiếc chiếu rộng vừa đúng 1 mét, đặt lên trên.
Dù có phần đơn sơ, nhưng ngủ tạm vẫn được.
Phòng vốn đã nhỏ, giờ càng thêm chật chội.
Chăn mà Ôn Hòa mang đến, anh không dùng, mà lấy từ chiếc tủ cũ duy nhất trong nhà ra một bộ chăn.
Màu sắc trông có vẻ cũ, nhưng thực ra bên trong vẫn còn rất mới.
Hiện tại là tháng năm, một chiếc chăn và một chiếc chiếu, như vậy là đủ ấm áp.
Thôn Tú Thủy thuộc là một ngôn làng nhỏ ở miền Nam, một năm có hai vụ lúa nước, mùa đông thì trồng cải dầu và lúa mì.
Lúc này, ngoài đồng có nhiều việc phải làm như nhổ cỏ, bón phân, phun thuốc trừ sâu.
Công việc ngoài đồng khá nặng nhọc, hơn nữa hiện giờ tính công điểm nên nhiều người hay kéo dài thời gian làm việc.
Nghĩ đến lời mình nói với đại đội trưởng, Cố Tấn Hoài quay sang nhìn cô: “Từ giờ tôi sẽ gọi cô là Mầm mạ.”
Anh không giải thích tại sao lại gọi như vậy, chỉ cảm thấy cái tên này nghe thân thiết.
Ôn Hòa thấy tên chỉ là một danh xưng, không để tâm lắm.
“Nếu vậy, tôi cũng nên đặt cho anh một biệt danh chứ nhỉ.
Gọi là A Tấn nhé, phát âm y như tên con chó trong thôn.
Thôi, cứ gọi anh là Tấn Hoài vậy!” Ôn Hòa cười đùa.
Cố Tấn Hoài không khỏi nghĩ thầm, có phải cô đang cố ý mắng anh không đây?