Trộm Long Tráo Phượng


Gặp lại sau thời gian xa cách, đôi phu phu nhiệt liệt triền miên đến hơn nửa đêm mới ôm nhau ngủ.

Vậy mà, hôm sau trời vừa hửng sáng, Hạ Hầu Tuyên đã thức dậy từ sớm rồi, quả là một nam nhân tràn đầy tinh lực...!Khụ, đương nhiên không chỉ vì lý do đó, chủ yếu là tình hình chiến cuộc Yến Ngụy không ngừng nghỉ, tình thế chưa xác định, hắn còn rất nhiều việc phải làm, tuyệt đối không thể tùy ý tranh thủ thời gian lười biếng được.
Ngược lại Tề Tĩnh An ngủ rất yên ổn, chắc hẳn người yêu trở về đã khiến hắn thả lỏng rất nhiều, có lẽ còn làm vài giấc mộng đẹp, ngay cả lúc ngủ say thì trên mặt vẫn còn vương nét cười, thật sự cực kỳ thơm ngọt ngon miệng, làm Hạ Hầu Tuyên nhìn lại cảm thấy đói...!Cũng may cảm giác đói chỉ là thứ yếu, Hạ Hầu Tuyên thấy Tề Tĩnh An ngủ say như vậy, trong lòng có cứng rắn thế nào cũng hóa thành một vũng nước, tuy có dục vọng, nhưng tình yêu chiếm nhiều hơn tất cả, vậy nên hắn chỉ khẽ hôn lên lúm đồng tiền nho nho trên gương mặt người yêu, lại dém chăn cho đối phương, sau đó mới rón rén ra ngoài.
Trong kế hoạch của Hạ Hầu Tuyên, hôm nay hắn phải xác định con đường truy kích Trịnh Kỳ Anh, sắp xếp điểm tiếp tế xong xuôi, chuẩn bị chiến thuật khẩn cấp, còn phải ôn chuyện với đám người quen cũ trong Vĩnh Định quan một chút, kết bằng hữu, cuối cùng là chỉnh đốn lại binh mã với Tề Tĩnh An, bàn bạc một vài chi tiết...!Tóm lại có rất nhiều chuyện, lại không ngờ hắn vừa bước ra khỏi cửa viện, đã thấy một người đang ngó dáo dác...
"Liên Hoành? Ngươi có chuyện gì tìm ta à?"
Người này, tới sớm như vậy, vốn Hạ Hầu Tuyên còn định chút nữa đi tìm hắn.
Tần Liên Hoành chợt thấy Hạ Hầu Tuyên mạnh mẽ tràn đầy sinh lực đi tới, vẻ mặt trở nên có chút vi diệu, hắn gãi đầu, sờ mũi, còn xoa cằm, rầy rà một lúc lâu, đồng thời cũng nhìn chằm chằm Hạ Hầu Tuyên nhìn một lúc lâu, sau đó mới cắn răng nói: "Điện hạ, thuộc hạ quả thật có chuyện muốn bàn bạc với ngươi, chúng ta cùng đi tâm sự một chút?"
"Được, chúng ta đến thư phòng nói đi." Hạ Hầu Tuyên bình tĩnh như thường nhấc chân bước đi, giống như không nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Tần Liên Hoành.

Tần Liên Hoành đi theo, con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của Hạ Hầu Tuyên, đợi đến khi hai người vào thư phòng, đóng cửa lại, hắn mới mở miệng hỏi: "Điện hạ, ngươi...!Ngươi thật sự là công chúa à?" Câu hỏi này rất đột ngột, nhưng hắn tin nếu sự thật đúng như hắn đang nghĩ, thì lão đại của hắn nhất định có thể hiểu hàm nghĩa chân chính của vấn đề này.
Hạ Hầu Tuyên xoay người lại, cười như không cười nhìn đối phương chăm chú, vẻ mặt có chút bí hiểm, nhưng tâm trạng hắn lại rất thoải mái.

Hạ Hầu Tuyên thấy, nếu lão Tần đã hỏi như thế rồi, hắn cũng không cần thiết phải giấu giấu diếm diếm nữa, vậy nên hắn trả lời thế này: "Đương nhiên ta là công chúa rồi, mặc dù ta vốn nên là một hoàng tử."
"Ực", Tần Liên Hoành nặng nề nuốt xuống một ngụm nước miếng, nện mạnh vào đầu mình một cái, sau đó đi lòng vòng quanh cái thư phòng không rộng cho lắm này, vừa đi qua đi lại vừa lẩm bẩm: "Thì ra là vậy, không ngờ lại thật sự có chuyện lạ như thế! Chẳng trách chẳng trách, ta nên nghĩ tới từ sớm...!Không không không, nếu không có nhắc nhở, thì cho ta ba cái đầu ta cũng không thể nào ngờ được!"
"Hử?" Hạ Hầu Tuyên cười hỏi: "Là Tĩnh An nhắc nhở ngươi à? Ta còn tưởng ngươi tự mình phân tích ra được từ dấu vết chứ...!Hắn nói với ngươi thế nào?"
Bước chân của Tần Liên Hoành thoáng dừng lại, sau đó hắn liền chân chó đi tới bên cạnh Hạ Hầu Tuyên, thuật lại toàn bộ những lời Tề Tĩnh An làm hắn cả kinh ngã quỵ xuống đất mấy ngày trước, ví dụ như "Đổi người khác ngồi lên long ỷ", hay "Điện hạ nhà ta và ca ca hắn đầu thai ngược cần phải đổi lại"...!Đủ thứ đủ loại, gần như không bỏ sót một chữ nào.
"Ha ha!" Hạ Hầu Tuyên càng nghe càng vui vẻ, cuối cùng phá lên cười, mặc dù hắn biết Tề Tĩnh An đã làm bao nhiêu chuyện cho hắn, nhưng quả thật không biết những chi tiết này, bây giờ nghe được, cảm giác rõ là mới mẻ, "Không ngờ Tĩnh An còn có một mặt như vậy, thú vị, thật sự rất thú vị."
Nào chỉ thú vị? Thật ra Hạ Hầu Tuyên cực kỳ cảm động, có một người như thế, bất kể là trí tuệ, năng lực, hay tính cách khí phách quả cảm, đều không hề thua kém hắn, nhưng lại vẫn luôn khăng khăng một mực, một lòng mưu đồ cho hắn, lót đường cho hắn, còn có thể bất giác hóa thành con cừu nhỏ ngon miệng trước mặt hắn, phu quân như hắn còn đòi hỏi gì nữa? Tuy nhiên, hiện tại hắn đang nói chuyện với tiểu đệ, dĩ nhiên không cần thổ lộ những tâm tư tình cảm này ra bên ngoài.

Tần Liên Hoành cười hề hề, nói: "Trần đại tiểu thư và Kỷ biểu ca chưa từng chứng kiến dáng vẻ cực kỳ khí phách của Phò Mã, thế nên cũng không cảm thấy tương phản quá lớn.

Nhưng ta lại khác, hôm qua lúc ta thấy dáng vẻ của hắn khi gặp lại điện hạ, đã cảm thấy vô cùng kỳ cục, rồi nhớ lại những lời trước đây, thật đúng là...!sáng tỏ thông suốt!"
Hạ Hầu Tuyên gật đầu hiểu rõ, xem ra chuyện ngày hôm qua vừa hay chính là cọng rơm cuối cùng, mà Tần Liên Hoành là người đầu tiên đoán ra được bí mật của hắn cũng hợp lý: Đừng thấy lão Tần này thường xuyên lộ vẻ khờ khạo, nhưng hắn là thủ lĩnh tình báo của Hạ Hầu Tuyên, rất thông minh nhanh trí, tin tức qua tay hắn nhiều như vậy, khẳng định có không ít dấu vết, không chừng hắn đã sớm nghi ngờ rồi, cho dù Tề Tĩnh An không nhắc nhở, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ nghĩ tới...
Vậy nên có thể thấy, Tề Tĩnh An đưa ra "Nhắc nhở", thật ra thì cũng đúng lúc.

Một mặt làm Tần Liên Hoành kinh sợ, mặt khác đặt thêm một nền móng trong lòng hắn, mơ hồ hiểu được lão đại mà hắn đang góp sức đã có ý muốn nói rõ ngọn ngành với hắn rồi, bằng không giờ phút này sao hắn lại dám hỏi thẳng Hạ Hầu Tuyên như vậy?
Chuyện Tề Tĩnh An chuyện, kín đáo ổn thỏa, gần như không lọt một giọt nước, quả nhiên là năng lực bất phàm.
"Liên Hoành à, ngươi cũng đã sáng tỏ thông suốt rồi, vậy thì kế tiếp nên làm thế nào, cũng không cần ta nhiều lời chứ?" Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt vỗ vỗ bả vai Tần Liên Hoành.
Tần Liên Hoành lập tức thu hết vẻ mặt không nghiêm túc lại, nghiêm mặt nói: "Xin Điện hạ yên tâm, cho dù liều mạng thuộc hạ cũng sẽ làm xong ba chuyện cho Điện hạ, thứ nhất để mắt tới Thái Thượng Hoàng và mẹ con Chúc quý phi, thứ hai phong tỏa tin tức của điện hạ đến vùng ven sông phong, không để đám người đang xuôi nam kia kịp thời biết được, thứ ba bắt đầu tạo thế cho Điện hạ ở Giang Bắc, ví dụ như ca dao, điềm lành gì đó, bảo đảm sẽ làm thỏa đáng!"

"Rất tốt," Hạ Hầu Tuyên cũng trịnh trọng nói: "Liên Hoành, ngoại trừ Tĩnh An, xưa nay người ta tin tưởng nhất là ngươi, hôm nay đại sự cũng đã bày ra hết, mong rằng tuyệt đối không có chút sơ hở nào."
Nghe vậy, Tần Liên Hoành "Bộp" một tiếng quỳ xuống, ngay ngắn vững vàng hành đại lễ với Hạ Hầu Tuyên, sau đó hắn không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ kiên định nhìn chằm chằm vào chủ công của hắn.
Hạ Hầu Tuyên lại vỗ vỗ bả vai Tần Liên Hoành, vẻ mặt và động tác đều mang ý trấn an, sau đó hắn đỡ đối phương dậy, mỉm cười nói: "Tốt lắm, những chuyện ngươi vừa nói, hiện tại bắt đầu làm đi, ta đi trò chuyện với Thái Thượng Hoàng, một lát nữa, ngươi trở lại gặp ta và Tề Tĩnh An, cùng nhau bàn bạc kỹ càng một phen."
Tần Liên Hoành ôm quyền đáp một tiếng, rồi hùng hùng hổ hổ đi làm việc.

Hạ Hầu Tuyên chắp tay sau lưng, đôi mắt hơi khép hờ, trong đầu lướt qua toàn bộ quá trình thổ lộ tâm tình vừa rồi của bọn họ, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, hắn mới chậm rãi rời thư phòng, đi đến viện ở tạm của Thái Thượng Hoàng.
Lại nói, vừa rồi Hạ Hầu Tuyên bày tỏ ngoại trừ Tề Tĩnh An ra, người hắn tin tưởng nhất là Tần Liên Hoành, đây thật sự không phải lời nói xuông...! Thủ lĩnh tình báo là chức vụ quan trọng cỡ nào, không phải tâm phúc thì sao có thể làm?
Ngược lại cũng không có nghĩa là Hạ Hầu Tuyên cũng không tin tưởng đám người Kỷ Ngạn Bình, Trần Thục Dao, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì có thể thấy, say lưng Kỷ Ngạn Bình có Kỷ gia, Trần Thục Dao cũng có cả người nhà, nếu để bọn họ đảm đương chức vụ thủ lĩnh tình báo, làm những công việc bây giờ của lão Tần, thì thật sự không thích hợp, lúc động phải xung đột lập trường cá nhân và gia tộc, sẽ chỉ làm bọn họ khó khăn hơn.

Còn Tần Liên Hoành lại khác, hắn không chỉ có ít ràng buộc, ngay cả hai người thân duy nhất của hắn – Tẩu tẩu và cháu gái hắn, cũng đều đang làm việc cho Hạ Hầu Tuyên, hơn nữa Tề Tĩnh An còn có thể coi là ân nhân cứu mạng của Tần Liên Hoành, vậy nên giữa đôi phu phu và lão Tần, thật ra đã sớm có ký kết ngầm.

Tới hôm nay, ngay cả lớp cửa sổ cuối cùng cũng bị chọc thủng, Tần Liên Hoành, đã hoàn toàn "Lên thuyền" rồi.
Tiếp theo, Hạ Hầu Tuyên đi gặp Thái Thượng Hoàng, lão nhân gia cực kỳ kích động, giống như không phải bọn họ mới vài tháng không gặp, mà là thất lạc nhau mấy chục năm...
Chỉ là thế sự liên tục thay đổi thật sự khiến Hạ Hầu Tuyên thổn thức, nghĩ đến trước kia, bắp đùi lão cha vẫn luôn là món hời hắn cố gắng ôm lấy, mà mặc dù tình thương của cha đối với hắn nhiều hơn các huynh đệ khác, nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu chân thành tha thiết, chủ yếu là thấy hắn hữu dụng, có năng lực.
Kết quả giờ thì tốt rồi, cơ thể lão cha tiện nghi không thể cử động, đầu óc lại sáng suốt ra, thật sự muốn làm một từ phụ...!Vừa gặp "Nữ nhi", hốc mắc Thái Thượng Hoàng lập tức đỏ lên, liên tục hỏi han ân cần với Hạ Hầu Tuyên, hỏi hắn có bị thương không, thân thể khỏe mạnh không, sau đó lại nói hắn đã cao hơn, cũng bị nắng làm đen đi, thật sự khiến Hạ Hầu Tuyên khóc cũng không được cười cũng không xong, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn nên hầu lão nhân gia chơi cờ đi, theo như thê tử hiền huệ nói, cha bọn họ giỏi nhất là món này.
Ngươi tới ta đi cầm quân chém giết trên bàn cờ, Hạ Hầu Tuyên cảm thấy hình như giữa mình và Thái Thượng Hoàng cũng có chút ăn ý, liền cười cười nói: "Phụ hoàng à, hai ngày nay, nhi thần còn phải cùng Tĩnh An dẫn quân đuổi bắt kẻ địch, tranh thủ khiến những tên giặc ngoại xâm kia phải chôn xương ở Đại Ngụy, vậy nên chỉ có thể xin lỗi không hầu ngài được.

Đợi đến khi chiến sự kết thúc, nhi thần sẽ trở lại tẫn hiếu, nhân tiện còn muốn nói vài lời trong lòng với phụ hoàng, hi vọng phụ hoàng...! Chuẩn bị trước."
Vốn tưởng Thái Thượng Hoàng sẽ giật mình ngẩn ra, ai ngờ lão nhân gia lại phản ứng khá nhanh, lập tức nói: "Biết rồi biết rồi, các ngươi đi nhanh về nhanh, nếu không chẳng có ai đánh cờ với ta, ta buồn bực lắm! Về phần lời trong lòng...!Ôi chao, sao ngươi còn không thẳng thắn bằng Tĩnh An vậy, ám ám chỉ chỉ làm gì? Cứ nói thẳng với ta xem rốt cuộc ngươi cần ta làm gì là được...!Ngươi muốn làm nữ hoàng cũng được, nhiếp chính vương phi cũng được, ta đều ủng hộ!"
"..."
Sau khi rời khỏi biệt viện của Thái Thượng Hoàng, Hạ Hầu Tuyên lập tức đi đào Tề Tĩnh An còn vùi trong chăn ngủ lên, hôn tới hôn tấp vài trăm cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận