Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

Căn nhà bỏ hoang đứng một mình giữa một khoảng đất trống, xung quanh có khoảng hơn 10 người đứng canh gác nghiêm ngặt. Người nào người nấy khoác trên mình một bộ đồ đen, gần như hòa mình trong bóng tối, chân thẳng, lưng thẳng, đầu ngẩng cao đúng tiêu chuẩn quân đội. Tất cả đều giữ vẻ mặt không cảm xúc, mặc cho gió đông lạnh lùng quật vào mặt từng hồi, đau rát.
Chợt, một cơn gió bùng lên, thổi qua sau lưng họ, tất cả trong lòng dấy lên một hồi chuông cảnh giác. Sát khí, là sát khí nồng đậm. Họ cảm nhận được sát khí hòa trong làn gió. Miệng họ đột nhiên bị bịt chặt từ phía sau, một mảnh dao mảnh nhẹ xẹt qua vòm họng, nhanh chóng, nhẹ nhàng nhưng lại giống như lưỡi hái đoạt mạng của tử thần. Không phải là họ không muốn phản kháng, chỉ là họ thật sự không kịp phản kháng; thứ duy nhất mà họ có thể làm chính là trợn to con mắt, cảm nhận sự sống đang dần dần lìa xa.
Ken xử lí xong vòng bảo vệ phía ngoài liền ra hiệu cho đám người Nhan Thất. Ken cũng là một người được huấn luyện từ nhỏ, nhưng thứ mà anh học không phải là súng ống, đạn dược mà là thuật "nhẫn giả" cổ xưa, được huấn luyện để trở thành một shinobi chính thống( Nhẫn giả- shinobi: ninja). Thứ mà một nhẫn giả giỏi nhất chính là thuật ẩn thân và ám sát, nhất là trong bóng đêm. Thật ra nhiều người vẫn luôn cho rằng ninja là những con người thần thánh với nhiều phép siêu nhiên, nhưng thực tế họ cũng chỉ là những chiến binh thông thường được đào tạo các kĩ năng chiến đấu, thuật ẩn thân,ám sát cao hơn hẳn người thường. Họ có khả năng hòa mình vào môi trường xung quanh, vận dụng linh hoạt các loại vũ khí nhưng điều đáng nói ở đây là để trở thành một nhẫn giả giỏi, họ đã phải đổ không biết bao nhiêu mồ hôi và xương máu. Ken luôn mang trên mình một bộ kimono màu trắng nho nhã và một gương mặt tuấn tú, ôn hòa; chỉ là có bao nhiêu người hiểu được dưới lớp vỏ bọc ấy là bao nhiêu vết sẹo ngang dọc, là kết quả của những cuộc huấn luyện khốc liệt đến nhường nào.
Nhan Thất và mấy người nhận được tín hiệu từ Ken, liền ra hiệu để anh tiếp tục đúng kế hoạch. Đám người anh Bảo đang ở trong căn nhà không hề phát hiện ra hơn 10 thuộc hạ mà mình cử ra canh giữ đã bị người ta ám sát. Lạch cạch. Lạch cạch. Đột nhiên họ nghe thấy tiếng động gì đó, giống như là một vật gì lăn trên nền đất. Rồi một trong đám người mặt tái mét, hét lên một tiếng
_ Bom. Có bom.
Tiếng hét khiến cho tất cả xôn xao,hoảng loạn. Đúng vậy. Lúc này dưới chân bọn họ là vô số những trái cầu nhỏ có hình dạng giống với lựu đạn, chả trách họ lại hoảng sợ như thế. Anh Bảo tái mặt mày, nhanh chóng hô một tiếng"Mau ra ngoài" rồi chạy thật nhanh ra phía cửa. Tất cả những người còn lại cũng nhanh chóng đổ xô ra phía cửa, trong mắt họ lúc này cái gọi là tôn kính, thứ bậc, địa vị đều là rác rưởi. Đùa sao. Cái mạng nhỏ đối với bọn họ vẫn quan trọng hơn. Nhưng càng khiến cho bọn họ hoảng hốt là căn phòng có 3 cửa ra thì cả 3 đều bị khóa chốt từ bên ngoài, dù họ đẩy thế nào cũng không được. Tâm nhân rối loạn, anh Bảo tức tối rút một khẩu súng lục, nhả đạn liên hồi vào cánh cửa; những tên khác thấy thế cũng vội vàng làm theo. Cánh cửa của ngôi nhà vốn làm bằng loại gỗ thường đơn giản, lại để lâu năm không được tu sửa, chẳng mấy chốc đã bị đạn làm nứt một mảng lớn, mấy người thi nhau xô đẩy cũng nhanh chóng sụp xuống. Người từ bên trong sợ hãi chạy ra ngoài, nhưng họ lại không biết nguy hiểm thực sự đang ở phía ngoài chờ họ....
Chíu. Chíu. Chíu.
Một người, hai người, rồi ba người ngã xuống. Đạn dường như bay đến từ trong bóng đêm, cướp đi sinh mạng họ. Một nửa số người vì không kịp phản ứng nên đã chết, một nửa số còn lại nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp.
" Khốn khiếp, dính bẫy rồi" .
Anh Bảo không nén được tiếng chửi thề. Bọn chúng lại sử dụng súng ngắm từ xa. Anh Bảo và đám thuộc hạ cũng vội vàng rút súng nhả đạn vào những hướng khác nhau, nhưng dường như điều đó không giúp ích gì cho bọn họ. Chíu. Chíu. Tiếng đạn vang lên không ngừng, sắc bén đến mức như cứa vào trái tim bọn họ. Cả đám giống như bị bóng tối vây quanh, sợ hãi khi cảm nhận đươc viên đạn cướp đi tính mạng họ có thể đến từ bất cứ đâu, trong bất cứ giây phút nào mà họ không ngờ tới.
Anh Bảo nhìn từ xa thấy chiếc xe của mình, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ kế thoát thân. Hắn ta vươn người túm một tên thuộc hạ ngay bên cạnh làm lá chắn, một mình chạy về phía chiếc xe mặc cho tên thuộc hạ xấu số đã trúng một vài đường đạn mà chết. Bước chân vội vã gần như chạy, chẳng mấy chốc đã tiến gần đến chỗ chiếc xe. Anh Bảo sắc mặt cực kì hung tợn, lạnh lùng vứt tên thuộc hạ đang chắn trước mặt mình như vứt một thứ rác rưởi.
Chíu. Chíu.
"Mẹ kiếp!!!"
Nhìn thấy cẳng chân vì trúng đạn mà chảy máu, anh Bảo hung hăng mắng một tiếng nhưng cũng không quên mở cửa, chui vào xe. Căm chia khóa vào ổ, anh ta nhanh chóng phi vội đi, không quan tâm gần một trăm thuộc hạ của mình có bị chôn vùi trong mưa đạn hay không.
Nhan Thất cùng với đám người Lãnh gia, Mộ Dung gia, Thiên Phi,Thiên Vũ đang nằm trên một sườn dốc gần đó. Trước mặt mỗi người đều là một khẩu súng băn tỉa Chaytac M200 tiên tiến nhất
_ Dừng lại đi.
Nhan Thất nói nhanh vào thiết bị truyền tin. Mục đích của họ đá đạt được, bọn người còn lại cũng không cần thiết phải giết.
Tên Anh Bảo kia hả hê vì chạy thoát được nhưng lại không biết rằng để cho hắn chạy thoát mới chính là mục đích của họ. Ngày hôm trước,khi thảo luận kế hoạch tác chiến,ban đầu họ định bắt sống tên Anh Bảo đó đưa về thẩm tra. Nhưng cho đến phút cuối, Nhan Thất lại nghĩ ra một cách khác, chính là " Thả con săn sắt,bắt con cá rô". Cho nên hôm nay họ mới dùng lựu đạn giả để đánh vào sự sợ hãi của đám người, rồi cố tình mà dường như vô tình để tên Anh Bảo chạy trốn. Tên Anh Bảo kia không biết rằng phát đạn cuối cùng mà Nhan Thất nhắm thẳng vào chân hắn chính là để cài vào người hắn thiết bị theo dõi mới nhất của Lãnh gia. Thiết bị này là thiết bị mới nhất vừa được cải tiến của Lãnh gia, chưa được tung ra thị trường. Điểm đặc biệt của nó chính là được cài vào trong cơ thể của người bị theo dõi, đúng vậy, bên trong cơ thể của con người chứ không giống như thiết bị thông thường. Chỉ là sau một tuần nó sẽ tự động hủy đi, hòa lẫn vào trong máu. Cũng vì thế, để kích thích tên A Bảo kia đi gặp chủ nhân của mình để báo cáo tình hình, Nhan Thất đặc biệt tặng thêm một phần hậu lễ nữa ở phía sau chiếc xe, không phải thứ gì khác mà chính là xác của tên số 8 tưởng như đang mất tích, dù cái xác đó không được toàn vẹn cho lắm.
Dù sao đi chăng nữa mục đích cùa ngày hôm nay đã đạt được,bây giờ chỉ còn chờ kết quả nữa thôi...
Quả nhiên hai ngày sau đó tên A Bảo kia ở nguyên một chỗ không đi đâu,có lẽ là dưỡng thương, hoặc cũng có thể là sợ bị người ta theo dõi. Nhưng đến ngày thứ 3 thì hắn ta bắt đầu di chuyển, lén lén lút lút đi đến một nơi mà Nhan Thất chưa bao giờ ngờ tới, Nam Cung gia. Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều liên quan đến Nam Cung gia hay sao ???!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui