_Anh nhớ ra điều gì sao, Ken??
Nhan Thất hỏi trong sự vồn vã, tất cả mọi người cũng hướng ánh mắt tò mò đến Ken
_ Chuyện này....
Ken có vẻ do dự, không quyết đoán giống như thường ngày. Nhan Thất cũng là người tinh ý, thấy sự ngập ngừng của anh liền hỏi lại:
_ Anh... có chuyện gì khó nói sao.
Ken lắc lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi bắt đầu mở miệng.
_Chuyện này đúng là có chút khó nói. Nhưng mà, mọi chuyện đã đi đến nước này rồi, có lẽ em cũng có quyền được biết, tiểu Thất.
Ken thở dài trong lòng một hơi. Đúng vậy,anh còn đắn đo cái gì nữa chứ. Tiểu Thất bây giờ ngày ngày phải sống trong nguy hiểm, anh cũng không thể vì lợi ích của gia tộc mà giấu cô.
_ Tiểu Thất, Thật ra thì chuyện này có liên quan đến Nhan Thúc.
Ken nhìn thẳng vào mắt Nhan Thất, từ từ mở miệng.
_ Liên quan đến ba ba??
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc pha chút ngạc nhiên của cô, anh gật gật đầu.
_ Chuyện này vốn là một chuyện tối kị của gia đình tôi, thật ra là một vết nhơ khó bỏ mà tôi cũng không muốn nhắc lại. Nhưng mà.. hiện tại tiểu Thất đang gặp chuyện như vậy, tôi cũng không thể biết mà không nói.
_ Tiểu Thất.. em còn nhớ ngày trước anh đã từng nói với em,ba mẹ anh mất sớm, nhưng anh còn có một người cô không?
_Ừm. Em vẫn nhớ. Là lần đầu tiên em gặp anh, anh đã nói cho em biết.
Nhan Thất vẫn còn nhớ Ken đã nói với cô như vậy. Chỉ là bây giờ nghĩ lại cũng thật kì lạ, khi cô đến gặp ông nội lần đầu tiên cũng không hề gặp người cô đó. Chẳng... chẳng lẽ..???
_ Đúng vậy. Anh hiện tại cũng đang nghi ngờ người phụ nữ trong cuộc đối thoại vừa rồi là cô của anh.
_Cái gì. Ken. Tại sao lại có thể như vậy được. Tại sao cô của anh lại muốn giết em chứ.
_ Thật ra cũng chẳng có gì kì lạ. Cô ấy đã từng giết em một lần rồi.
Ken cười khổ, ông nội đã từng cấm anh không được nhắc tới điều này, nhưng hiện tại, anh không thể không nói.
_ Cậu nói cái gì. Tiểu Thất từng bị người ta hại, lại còn là cô của cậu hại.
Daniel hướng đôi mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng vào Ken, đôi mắt còn thoáng qua chút sát khí. Nếu đúng như lời cậu ta nói thì người đàn bà đó đã đánh chủ ý lên tiểu Thất từ khi còn rất nhỏ. Tất cả những người khác khuôn mặt đều lạnh xuống, nhưng nà hơn hết vẫn là nghi hoặc chờ đợi Ken nói tiếp. Nhan Thất cũng hết sức ngạc nhiên, cô không hề có một chút ấn tượng gì cả.
_ Đúng vậy. Thật ra mọi chuyện là thế này. Tôi nói có một người cô, nhưng mà thật ra cũng không phải hoàn toàn là như vậy. Ông nội tôi chỉ có độc nhất một người con trai là ba tôi, nhưng mà thật không may ba mẹ tôi lại qua đời trong một trận tai nạn. Bà ngoại vốn rất là đau lòng, lại trong lúc đó gặp một cô gái bị người ta bỏ rơi nên liền mang về nuôi, đặt tên là Amy. Cô ta lúc đấy cũng đã 20 tuổi rồi, vì đói quá mà ngất ngoài đường, được bà ngoại cưu mang. Từ đó, tôi gọi Amy là cô.
_ Lúc đầu, Amy vì biết ơn bà ngoại nên rất ngoan ngoãn, lúc nào cũng đi theo bên cạnh bà, chăm sóc bà,làm bà vui nên ông nội cũng mắt nhắm mắt mở mà chấp nhận cô, mặc dù ông cho rằng cô gái này bộ dáng hiền lành nhưng tâm cơ lại quá sâu. Nhưng mà ông đã trót hứa với bà bội nên cho đến khi bà nội mất đi ông vẫn chon phép Amy ở lại...Mãi cho đến khi ông nội nhận nuôi Nhan Thúc, cũng là ba của tiểu Thất,mọi chuyện dần thay đổi. Nhan Thúc cùng với Y cô cô chuyển đến ở trong viện riêng, hai người tình cảm mặn nồng khiến ọi người ngưỡng mộ. Chỉ là.... ông nội trăm ngàn lần cũng không thể ngờ, Amy thế nhưng lại phải lòng Nhan Thúc, một người đàn ông đã có vợ. Kể ra thì cũng chẳng có gì lạ, một người đàn ông thành thục tài giỏi như thúc ấy, lại tuấn lãng phi phàm, một cô gái mới đôi mươi làm sao có thể không xiêu lòng...Nhưng mà Nhan Thúc, một người coi vợ hơn mạng, sao có thể bỏ vợ mà chấp nhận tình cảm của Amy chứ. Thâm chí thúc ấy còn thẳng thừng từ chối, không ngừng giứ khoảng cách với cô ta
_ Chỉ là.. trăm tính, ngàn tính lại không thể ngờ rằng Amy vì tình yêu mù quáng mà hạ độc thủ với Y cô cô... Lúc Y cô cô mang thai tiểu Thất được mấy tháng, Amy lại hạ độc vào bát thuốc an thai của Y cô cô, có ý định khiến cô cô sảy thai. Cũng may.. may mắn là Nhan Thúc biết được... nếu không thì.
Đến khi Ken kể đến đây, không khí xung quanh như hạ xuống âm độ, rét lạnh thấu xương. Cho đến kẻ ngu cũng nhận ra trong không khí là sát khí nồng đậm, không một ai không bất bình giận dữ. Thật sự quá âm hiểm. Vì tình yêu mà sẵn sàng hạ độc thủ với người phụ nữ có thai, lại còn định giết chết một đứa bé vô tội. Nếu như không phải ba của tiểu Thất phát hiện ra... vậy thì tiểu Thất của bọn họ.
Bọn họ thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
Ken mặc kệ sự tức giận của mọi người, tiếp tục nói.
_Cũng may Nhan Thúc phát hiện ra, nhưng mà thúc ấy rất tức giận,còn định giết Amy. Ông nội cũng rất ngạc nhiên, tức giận đến mức thổ huyết. Chỉ là nhớ lại người vợ quá cố của mình,ông lại mềm lòng mà tha cho cô ta một mạng, đuổi cô ta ra khỏi nhà mà không ột đồng xu nào..
_ Cái gì. Thả cô ta đi. Tại sao lại thả cô ta đi chứ.
Lâm Phong vốn là người dễ nổi nóng,nghe thế không thể kìm được sự tức giận. Cô ta phạm tội tày trời như thế mà lại thả cho cô ta đi, thật sự là quá dễ dãi cho cô ta rồi.
_ Đúng vậy. Là thả cô ta đi. Nhan Thúc lúc đầu không đồng ý nhưng Y cô cô lại là người hiền lành, xin tha cho cô ta một mạng. Nực cười là, lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ con không hiểu chuyện,còn xin tha cho cô ta một mạng. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là đã thả hổ về rừng.
Ken cười khổ. Nếu như người đàn bà mà bọn họ đang tìm quả thực là Amy, như vậy thì quả thực là đã tha cho cô ta quá dễ dàng. Anh thật không ngờ, một lần mềm lòng như thế lại dẫn đến hậu họa khôn lường.
Nhan Thất vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô hiện tại đang rất ngạc nhiên, không ngờ rằng mẹ lại từng bị người ta hạ độc một lần. Nếu như người muốn giết cô là Amy thì mọi khúc mắc lúc trước đều đã có lời giải thích hợp lý. Bà ta đã từng hận cô như vậy, lại bị đuổi ra khỏi nhà, hận thù càng sâu. Nhưng mà..
_ Đó chỉ là suy đoán mà thôi. Chắc gì đó đã là Amy chứ.
_ Tiểu Thất, đúng vậy, tất cả chỉ là suy đoán. Nhưng tình cờ là nếu như anh nhớ không nhầm..Amy cũng có một nốt ruồi phía trên mắt trái. Nếu như không phải em nhắc nhở, anh cũng không nhớ tới chuyện này. Chuyện đã xảy ra từ bao nhiêu năm về trước, kí ức cũng dần trở nên mơ hồ.