Trưa hôm nay, bụng Tô Yên đã bắt đầu đau.
Vào lúc này cô còn đang lướt Weibo, mấy ngày trước cô vẫn luôn chú ý đến một chủ blog vì để chúc mừng có hai triệu người hâm mộ mà cố ý tổ chức bốc thăm trúng thưởng, phần thưởng là một thỏi son kem có thể hạ gục cánh đàn ông của một nhãn hiệu nào đó, không khoa trương chút nào, cô đều đã mua đầy đủ hết son lì lẫn son kem của nhãn hiệu này, chỉ là khi nhìn thấy một bài đăng trên weibo như vậy, cô vẫn không nhịn được lại chia sẻ về, tuyệt đối không nghĩ rằng cô lại là người gặp may trúng được giải thưởng này.
Cô rất vui mừng nhưng không phải là vì trúng được một thỏi son kem mà cao hứng vì thấy mình trúng giải, cho dù phần thưởng là gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ thật sự vui mừng nên cảm xúc của cô không khỏi có chút kích động, sau đó cô cũng cảm giác được Tiểu Bảo trong bụng bắt đầu không ổn định.
Lúc này trong phòng ngủ cũng chỉ có Đại Bảo Nhị Bảo, Tô Yên cân nhắc một phen, hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, cho dù cô có hét to thế nào thì Giang Cảnh Xuyên ở trong thư phòng cũng không chắc có thể nghe được, hành động lần này của cô kinh động đến Đại Bảo đang chơi đồ chơi ở một bên, bây giờ Đại Bảo có thể phân biệt được cảm xúc trên mặt người lớn có nghĩa là gì rồi, giờ phút này mẹ đang không thoải mái.
Đại Bảo đẩy Nhị Bảo ở bên cạnh ra, giọng cậu cũng không phải rất lớn nhưng đã có chút kiên định không được phép nghi ngờ, "Em đi tìm ba đi."
Nhị Bảo cũng không hiểu rõ cho lắm, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ đang nằm trên giường, hai tay ôm bụng lớn, cậu cũng hơi hoảng hốt, một tay cậu chống đất nhanh chóng bò dậy, trên người chỉ mặc một cái quần lót đã chạy ra ngoài cửa.
Đại Bảo rất nhanh đã đi tới mép giường, động tác của cậu nhanh chóng mà thành thạo bò lên giường, cậu ngồi bên cạnh Tô Yên, bàn tay nhỏ bé vụng về vỗ lưng của cô, học theo giọng điệu mà trước đó Tô Yên dỗ dành hai cậu nói: "Ba sẽ lập tức tới ngay, sẽ lập tức tới ngay thôi."
Thật ra cũng không phải rất đau, cũng không khoa trương như mấy nhân vật trên TV, ít nhất là lúc mới bắt đầu.
Tô Yên thấy chân mày của Đại Bảo cũng nhíu chặt, cô không nhịn được buồn cười, sau khi hít sâu một hơi thì cô nhẹ giọng an ủi: "Mẹ không có sao đâu, mẹ không có sao đâu. Bảo bối thật giỏi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa rồi cô đều đã nhìn thấy cảnh Đại Bảo Nhị Bảo cùng phối hợp, thân là mẹ, thật sự vô cùng kiêu ngạo.
Mặc dù các con của cô còn nhỏ nhưng đã biết đau lòng mẹ, tạm thời không bàn đến những chuyện khác, riêng điểm này, trong mắt cô, hai bảo bối đã rất rất tuyệt vời rồi.
Lần này được nghe mẹ khen ngợi, Đại Bảo có chút ngượng ngùng, tay nhỏ tiếp tục vỗ vai Tô Yên, cậu nhìn thấy lông mày của mẹ lại giãn ra một lần nữa, cậu cũng thở phào một hơi.
Nhị Bảo chạy như bay đến thư phòng của Giang Cảnh Xuyên, cậu nắm chặt nắm tay nhỏ, ra sức gõ cửa, bất đắc dĩ là tiếng vẫn hơi nhỏ, cậu không khỏi có hơi gấp gáp mà trực tiếp dùng chân đạp, giòn tan gọi: "Ba ơi! Ba ơi!"
Giang Cảnh Xuyên đang nói chuyện với trợ lý, anh nghe được động tĩnh, vội vàng đi tới, mở cửa.
Trợ lý còn có một số giám đốc điều hành ở Giang thị thấy được nửa người trên của bá đạo tổng tài tương lai.
Bên trên Nhị Bảo không mặc gì, phía dưới chỉ mặc một cái quần lót màu vàng, bụng nhỏ hơi phình ra, tóc cũng rối bời, thật sự cực kỳ đáng yêu.
Giang Cảnh Xuyên còn chưa mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra thì Nhị Bảo đã gấp đến độ oa oa kêu to, lượng từ vựng của trẻ con ba tuổi còn chưa phải quá phong phú, lúc này lại sốt ruột nên càng không nói nên lời.
Cậu dứt khoát cố ý dừng lại mà nâng cao bụng của mình, sau đó hai tay chỉ vào bụng nhỏ, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn theo, "Mẹ, đau, đau."
Giang Cảnh Xuyên vừa nghe thì nóng vội, người ở đây nhìn thấy động tác tay chân và lời nói của Nhị Bảo thì đều hiểu, cách ngày dự sinh của bà chủ cũng chỉ có hai ngày, chẳng lẽ bọn họ gặp được ngày lành, vốn đang ngoan ngoãn chuẩn bị bị dạy dỗ, bây giờ bà chủ muốn sinh con, ông chủ đâu còn để ý tới bọn họ.
Ngay sau đó những nhân viên trong Giang thị này rốt cuộc đã thấy được sự thất thố của ông chủ luôn anh minh bình tĩnh của bọn họ ——
Giang Cảnh Xuyên chạy như điên đi ra ngoài, anh vấp phải chiếc ghế thiếu chút nữa thì ngã.
Nhị Bảo cũng bước chân nhỏ chạy lạch bạch phía sau Giang Cảnh Xuyên, mông nhỏ mập mạp lắc lư.
Giang Cảnh Xuyên đi tới phòng ngủ, anh lảo đảo nghiêng ngã đi vào bên giường, giọng không ngừng run rẩy: "V, vợ..."
Mặc dù đã từng trải qua một lần nhưng gặp phải một cảnh tượng giống vậy, cảm giác khủng hoảng sợ hãi từ trong xương vẫn mãnh liệt tràn đến.
Tô Yên nhìn thấy bộ dạng thất thố của Giang Cảnh Xuyên, cô không nhịn được mà cười lên, dịu dàng nói: "Em không sao đâu, bây giờ anh đi gọi tài xế, sau đó gọi điện cho bệnh viện, bây giờ chúng ta sẽ đi đến."
Lần mang thai này thoải mái hơn lần mang thai Đại Bảo Nhị Bảo rất nhiều cho nên cô cũng bình tĩnh hơn trước đó một chút.
Trái lại Tô Yên còn có một cảm giác muốn giải thoát, mặc dù người mẹ rất vĩ đại, mặc dù cô cũng vô cùng yêu thương các con của cô nhưng mang thai thật sự quá cực khổ, đợi đến khi bé con sinh ra là tốt rồi, dù sao đây cũng là một lần cuối cùng, nghĩ tới đây, toàn thân cô đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi Giang Cảnh Xuyên ôm Tô Yên muốn lên xe, Đại Bảo Nhị Bảo cũng theo sau.
Sau khi Giang Cảnh Xuyên thu xếp ổn thỏa cho Tô Yên xong, anh đang chuẩn bị đóng cửa xe lại thấy hai đứa bé không mặc quần áo, trực tiếp chạy chân trần ra ngoài, anh không nhịn được mà nhíu mày, cũng may các dì đều rất chú ý nên đã nhanh chóng cầm theo giày và áo lót nhỏ theo sau.
Đại Bảo mấp máy môi nói: "Ba, con muốn đi."
Nhị Bảo đạp lên hòn đá, cậu cảm thấy có chút không thoải mái mà hơi dịch chân, cậu cũng nói theo: "Em gái muốn ra ngoài, con muốn đi."
Trẻ con không phải cái gì cũng không hiểu, xem xét tình huống này, lại thấy người giúp việc trong nhà gần như đều chuẩn bị xong thì cũng biết là em gái muốn ra ngoài, hai cậu đương nhiên cũng muốn đi theo xem.
Giang Cảnh Xuyên không muốn đưa hai đứa theo bởi vì đi theo cũng thêm phiền, khi anh đang chuẩn bị trầm giọng từ chối thì Tô Yên gọi anh một tiếng, cô nói: "Để cho các con cùng đi đi."
"Nhưng mà... "
"Không nhưng gì hết, là em sinh con hay là anh sinh con, chẳng lẽ không phải là do em quyết định à?"
Cô cũng đã nói như vậy, Giang Cảnh Xuyên cũng chỉ có thể ôm lấy hai cục cưng lên xe, ngồi trên ghế cho trẻ em, Đại Bảo Nhị Bảo vẫn luôn không ngừng quay đầu nhìn về phía Tô Yên đang dựa vào trong ngực Giang Cảnh Xuyên.
"Mẹ ơi... " Đại Bảo không thể chịu được, cậu nghe tiếng hít thở của mẹ ngày càng dồn dập mà gọi.
Lúc này đau theo từng cơn, Tô Yên còn có sức để ứng phó với hai bảo bối, "Bảo bối, con sao vậy?"
Trong tay Nhị Bảo ôm lấy tượng con thỏ mà cậu yêu thích nhất, cậu đặt con thỏ lên tay Tô Yên, không nói gì.
Tô Yên không biết hai bảo bối rốt cuộc có hiểu sinh con là gì không, mấy ngày trước Nhị Bảo còn từng hỏi cô, rõ ràng dưa hấu đã chín, tại sao em gái còn không ra, cậu còn hỏi cô, có phải là vào buổi sáng khi cậu tỉnh dậy thì em gái sẽ ra không.
Có thể thật có chuyện mẹ con liền tâm, cô cảm thấy không được thoải mái, hai bảo bối của cô cũng biết cô không thoải mái, thậm chí cũng dùng phương thức của mình mà an ủi cô.
Giang Cảnh Xuyên luôn không nói quá nhiều với Đại Bảo Nhị Bảo lại đột nhiên lên tiếng, "Đại Bảo Nhị Bảo, các con có muốn đi công viên trò chơi không."
Về chủ đề này bình thường đều là Nhị Bảo phản ứng đầu tiên, cậu giơ tay nhỏ mập mạp lên thật cao, "Muốn đi! Muốn đi!"
Ngay cả Đại Bảo cũng bị hấp dẫn, cậu không tỏ vẻ kích động hưng phấn như Nhị Bảo nhưng vẫn gật đầu, "Đi ạ."
"Tốt lắm, sau một thời gian ngắn nữa ba sẽ đưa các con đi." Giang Cảnh Xuyên vươn tay ra, anh sờ Đại Bảo rồi lại sờ sờ Nhị Bảo.
Đại Bảo Nhị Bảo bị điều kinh hỉ bất ngờ làm cho mơ hồ, hễ là trẻ con đều muốn đi công viên trò chơi, có bạn nhỏ của Đại Bảo Nhị Bảo đã đi, khi đi nhà trẻ thì rất đắc ý với hai cậu, Đại Bảo Nhị Bảo thân thiết với Tô Yên hơn một chút, ngày đó đi học từ nhà trẻ về đã nói với Tô Yên, chỉ là khi đó bụng của cô đã rất lớn, cô cũng không chịu được giày vò, tuyệt đối không nghĩ tới rằng ba lại chủ động nói rằng sẽ dẫn hai cậu đi công viên trò chơi.
Giang Cảnh Xuyên nhắc tới đề tài này, bầu không khí giữa ba cha con đã tốt hơn nhiều, Giang Cảnh Xuyên bắt đầu hỏi hai cậu về tình huống ở nhà trẻ, lực chú ý của Đại Bảo Nhị Bảo cứ như vậy mà bị dời đi.
Tô Yên ở một bên nhìn cảnh này, thật ra cô cũng hiểu được dụng ý của Giang Cảnh Xuyên.
Lúc này Giang Cảnh Xuyên cũng rất khẩn trương nhưng anh biết, nếu như hai đứa bé vẫn luôn không ngừng hỏi thăm về chuyện em gái thì Tô Yên mà muốn duy trì tinh thần để trả lời hai đứa là rất lãng phí sức lực và tinh thần, hơn nữa, nhận ra mẹ đang đau đớn, Đại Bảo Nhị Bảo cũng sẽ biết sợ, hiện tại thân là ba, anh phải bình tĩnh trấn an vợ và các con.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, bên phía bệnh viện đều đã chuẩn bị xong, đến khi Tô Yên chuẩn bị được đẩy vào phòng chờ sinh, Tô gia và Giang gia có thể đến đều đến hết, ngay cả Tùy Thịnh cũng chạy tới, anh ta nói rằng muốn nhìn thấy cô công chúa nhỏ đáng yêu đầu tiên.
Thật ra vào lúc này, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy sinh trai sinh gái đều như nhau, chỉ cần Tô Yên bình an là được.
Nhưng mà Đại Bảo Nhị Bảo lại không nghĩ như vậy.
Ba Giang trêu đùa Đại Bảo Nhị Bảo, "Có phải hai cháu đã chuẩn bị quà gặp mặt cho em trai hoặc em gái rồi không?"
Đại Bảo vô cùng nghiêm túc nói: "Em gái, không có em trai đâu ạ."
Nhị Bảo trực tiếp nhếch miệng lên hôn mấy cái, "Cháu chuẩn bị cho em gái cái này, moa moa moa."
Ba Giang và mẹ Giang hai mắt nhìn nhau, hóa ra là thế, nếu như lần này con dâu sinh là một bé trai, vậy thì làm sao bây giờ?
Tùy Thịnh cũng chà chà tay, anh ta vui mừng hớn hở nói: "Chuẩn bị cho công chúa nhỏ một lâu đài."
Nói là lâu đài thì có hơi khoa trương, đó là một phòng Tùy Thịnh cố ý thiết kế cho cô công chúa, hơi có cảm giác của thế giới cổ tích, Tô Yên đi xem mấy lần, cô còn chưa đọc đồng thoại của Andersen và truyện cổ tích của Grimm đâu mà cũng cảm thấy nếu ở trong căn phòng này, cô sẽ là nàng công chúa duy nhất của thế giới này.
Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, dường như anh muốn dùng mắt khoét ra một lỗ để anh có thể nhìn thấy được tình huống bên trong.
Thật ra trước khi sinh, Giang Cảnh Xuyên cũng từng đề xuất yêu cầu muốn vào phòng sinh cùng Tô Yên, chỉ là bị Tô Yên từ chối.
Tô Yên cảm thấy với bộ dạng sợ hãi của Giang Cảnh Xuyên lúc cô sinh con, có lẽ cô chưa bắt đầu sinh mà anh đã bị dọa đến bất tỉnh rồi, đến lúc đó cô còn phải phân tâm lo lắng cho anh, vậy thật sự rất mệt mỏi.
Sự thật chứng minh, Tô Yên vẫn là người nhìn xa trông rộng.
Hiện tại Giang Cảnh Xuyên cảm thấy chân đều mềm nhũn rồi.
Người đông sức lớn.
Điều này có lẽ đúng, lần trước khi Tô Yên mang thai sinh con, chỉ có hai người mang chấp niệm rất sâu với một cô công chúa, chính là Giang Cảnh Xuyên và Tùy Thịnh.
Lần này lại thêm người, đó chính là Đại Bảo Nhị Bảo, bốn người đàn ông, tạm thời xem như là đàn ông vậy, cùng nhau đứng ngoài cửa phòng sinh, chấp niệm của bọn họ cộng lại thật đáng kinh ngạc.
Thời gian dài chờ đợi, ngay khi Đại Bảo Nhị Bảo cũng không nhịn được mà muốn ngủ thì rốt cuộc cửa phòng sinh được mở ra, tiếng trẻ sơ sinh truyền ra.
Lúc y tá đi ra, tất cả mọi người trong hành lang đều đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
Cô ấy cũng cảm thấy áp lực như núi nhưng mà nụ cười trên mặt vẫn ngọt ngào.
"Chúc mừng Giang tiên sinh, là con gái ạ."