Bây giờ anh đã hiểu, trước kia bạn gái cũ vẫn luôn cảm thấy anh không lãng mạn, nói chuyện cứng nhắc. Khi đó anh không cảm thấy mình sai, bởi vì cách nói chuyện của anh vẫn luôn như vậy. Hiện tại anh hiểu rồi, một người có chỉ số thông minh không thấp, vào lúc gặp được người mình thật sự thích, mỗi giây mỗi phút đều nói ra những lời sến súa.
Không có chuyện EQ thấp hay không, chỉ có có thích hay không mà thôi.
Lần này Tô Yên rep tin nhắn chậm hơn rất nhiều: “Đồ lừa đảo, nhớ em thì sao không gọi điện mà lại nhắn tin?”
Ôi.
Người bị bệnh rất đáng yêu nhưng đồng thời cũng khó hầu hạ hơn rất nhiều.
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy cho dù là hạng mục khó giải quyết cũng không khó hiểu bằng cửa ải siêu hình này của vợ. Anh suy nghĩ rồi nhắn lại: “Đồ lừa đảo sợ quấy rầy em nghỉ ngơi, dù sao cơn giận lúc rời giường của Giang phu nhân không phải người bình thường có thể chịu được.”
Tô Yên nằm ở trên giường, cô thấy tin nhắn này thì phụt cười.
Sau khi lấy hình thức WeChat cãi nhau với Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên ngay lập tức lại cảm thấy cả người mềm nhũn, cô buông điện thoại xuống lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Bình thường uống loại thuốc trị cảm này đều rất dễ mệt rã rời.
Ngay lúc Giang Cảnh Xuyên chuẩn bị về sớm, một vị khách không mời khác lại tới.
Trợ lý tiến vào, vừa thấy Giang Cảnh Xuyên đang thu dọn đồ đạc thì do dự mở miệng: “Giang tổng, có người tìm ngài, xưng là thân thích của ngài, có gặp không ạ?”
Thân thích? Ai nhỉ?
“Anh ta nói là họ Vương, là anh rể của ngài.”
Một câu này của trợ lý đúng là làm Giang Cảnh Xuyên ghê tởm chết rồi, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là tên chồng cặn bã kia của Tô Vân, còn anh rể cái gì chứ?
Giang Cảnh Xuyên đương nhiên là không muốn nói chuyện với tên cặn bã đó nhưng lúc này người đã chặn ở dưới, nếu anh không gặp không biết chừng hắn ta sẽ làm loạn.
Không biết trên tay Tô Vân có chứng cứ cụ thể chứng minh nhà trai ngoại tình hay không, đến lúc đó nếu thật sự phải ra tòa án vì phân chia tài sản, Tô Vân không có chứng cứ xác thực cũng sẽ bất lợi. Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cho người kia đi lên, trợ lý vừa mới ra khỏi văn phòng, Giang Cảnh Xuyên đã mở điện thoại đặt ở một bên bắt đầu ghi âm.
Lo trước khỏi hoạ, cái tên họ Vương kia chắc chắn không thể ngờ anh sẽ ghi âm.
Vương Vĩnh Thịnh cũng là tới thử vận may, hắn ta không ngờ Giang Cảnh Xuyên thật sự bằng lòng gặp mình. Ngay khi trợ lý dẫn Vương Vĩnh Thịnh đi vào, Giang Cảnh Xuyên lại một lần tin vào bài học kinh nghiệm của tổ tiên —— không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Quả thật, làm một giáo sư đại học, cho dù đến lúc này trên mặt Vương Vĩnh Thịnh vẫn là nụ cười ôn hòa như gió xuân phơi phới, mặc sơ mi trắng cùng với cặp kính gọng vàng, trông cũng khá tuấn tú lịch sự.
Giang Cảnh Xuyên không quá hiểu dụng ý Vương Vĩnh Thịnh tới đây, chẳng lẽ hắn ta cho rằng anh sẽ giúp sao? Vương Vĩnh Thịnh chắc là không ngu ngốc như vậy.
“Tiểu Giang à.” Vương Vĩnh Thịnh ngồi xuống, hắn ta nhìn sắc mặt Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cũng có chút hốt hoảng, chẳng qua toàn bộ Tô gia hắn ta không sợ ai, chỉ sợ Giang Cảnh Xuyên. Người Tô gia chỉ có chỗ dựa là Giang gia cho nên mới dám không kiêng nể gì như thế, mặc dù biết lần này tới đây có thể sẽ phí công nhưng nếu không làm cái gì thì trong lòng hắn ta sẽ càng hụt hẫng.
Giang Cảnh Xuyên chỉ gật đầu, anh nghiêm chỉnh mà ung dung nhìn hắn ta.
“Mấy hôm trước chị em nói em cùng Tiểu Yên đi ra ngoài chơi, sao lại về sớm thế?” Vương Vĩnh Thịnh cũng không ngốc, sẽ không chủ động dẫn đề tài lên người Tô Vân, không đợi Giang Cảnh Xuyên trả lời, hắn ta đã cảm khái nói: “Anh thật là hâm mộ em, tuy rằng bình thường Tiểu Yên không thích nói chuyện nhưng tính tình cũng không tệ, đôi khi anh thực sự nghi ngờ Tiểu Yên và Tiểu Vân có phải hai chị em không, sao lại thua kém nhiều như thế chứ?”
Làm anh rể, đánh giá vợ và em vợ thế này có phù hợp không?
Giang Cảnh Xuyên cũng không nói lời nào.
Cũng may chỉ số thông minh của Vương Vĩnh Thịnh còn đó, biết rằng ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên đánh giá Tô Yên như vậy là không tốt, rất nhanh hắn ta liền dừng lại, bắt đầu tố khổ: “Anh biết ngày hôm qua các em chắc chắn đến bệnh viện, không cần phải nói, chắc chắn đều là anh không đúng. Anh và Tiểu Vân là bạn cùng trường, cũng từng yêu đương mấy năm, nếu anh không quý trọng thì có thể kết hôn với cô ấy sao? Chỉ là em không biết, chị của em trước và sau khi kết hôn là hai người hoàn toàn khác khau, cô ấy ở nhà cũng không làm cái gì, ngày nào anh cũng lên lớp mệt muốn chết, về nhà chỉ muốn ăn bát cơm nóng cũng không quá đáng chứ, kết quả anh về đến nhà, cô ấy chẳng làm gì, chỉ nằm chơi trên sô pha.”
“Chưa kết hôn còn làm dáng một chút, kết hôn rồi liền không làm gì cả, trách anh được sao, một cây làm chẳng nên non!” Thấy Vương Vĩnh Thịnh chuẩn bị mở đại hội bóc phốt, Giang Cảnh Xuyên kịp thời nói sang chuyện khác, hỏi: “Vậy anh và cô học sinh kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải là thật không?”
Vương Vĩnh Thịnh nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, biết chuyện này không thể giấu được đành phải căng da đầu gật đầu: “Không thể trách anh đâu, là cô học sinh kia quấn lấy anh, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho anh. Tiểu Giang, em cũng là đàn ông, hiện tại có cô gái trẻ trung xinh đẹp lại còn hiểu chuyện xuất hiện, em có thể đảm bảo chắc chắn mình không động tâm một chút nào sao? Anh thật sự không muốn ly hôn với chị em, dù sao anh với chị em vẫn còn tình cảm sâu đậm nhưng ngược lại cô ấy thì sao, trực tiếp ầm ĩ đến tận trường học, có để cho anh đối nhân xử thế không chứ?”
“Anh muốn ly hôn sao?” Giang Cảnh Xuyên biết, nếu Vương Vĩnh Thịnh không muốn ly hôn thì tội gì phải nói với anh mấy lời này.
Vương Vĩnh Thịnh cố ý thở dài một hơi, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc và tiếc nuối nói: “Tới bước này rồi thì không thể không ly hôn. Đứa trẻ kia còn nhỏ tuổi, hôm qua anh đã nói chuyện với ba mẹ cô ấy, so với Tiểu Vân, cô ấy gần như vẫn chỉ là đứa nhỏ, dù sao anh vẫn phải chịu trách nhiệm.”
Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên cũng hiểu. Vương Vĩnh Thịnh muốn ly hôn với Tô Vân, ngược lại muốn ở bên cô gái kia, như vậy người nhà cô ta mới không tố cáo hắn, trên cơ bản là giảm tổn thất đến mức tốt nhất. Không chừng hiện tại Vương Vĩnh Thịnh đã có tình cảm với cô gái kia, hắn đã sớm phiền chán Tô Vân, hiển nhiên hắn ta càng thích cô gái xinh đẹp trẻ tuổi hiểu chuyện kia hơn.
“Ừ, sau đó thì sao?” Vương Vĩnh Thịnh vẫn chưa nói rõ mục đích hắn ta đến đây.
“Tiểu Giang, trước kia anh và em cũng xem như là sống chung vui vẻ, đều là đàn ông anh nghĩ em cũng có thể hiểu được nỗi khổ và thân bất do kỷ của anh. Anh không tới đây để xin em chuyện gì khác, chuyện công việc ở trường anh không làm khó em, anh không tham lam như thế, anh chỉ hy vọng em có thể đứng ở vị trí trung lập là được rồi. Hôn nhân của anh và Tiểu Vân thành ra nông nỗi này, hai người bọn anh đều có lỗi, chắc chắn không phải vấn đề ở một người. Em nói đúng không, có thể ly hôn trong hòa bình là tốt nhất, dù sao cũng từng làm vợ chồng, anh sẽ không trách cô ấy gây chuyện ầm ĩ.”
Việc này nếu đặt vào người khác, có lẽ anh sẽ không quan tâm. Ngay từ đầu Giang Cảnh Xuyên cũng nghĩ chỉ cần giới thiệu một luật sư là được rồi nhưng nghe xong những lời này của Vương Vĩnh Thịnh anh liền thay đổi chủ ý, ông Tô nói rất đúng, tất nhiên có thể ly hôn nhưng hắn ta nhất định không được lấy tài sản chung.
Xem như anh đã hiểu ra, hiện tại người sốt ruột ly hôn nhất là Vương Vĩnh Thịnh, một ngày hắn ta không ly hôn thì một ngày người nhà cô gái kia sẽ làm loạn tới hắn. Nếu bọn họ không đợi được tố cáo hắn ta, trên cơ bản tiền đồ của Vương Vĩnh Thịnh sẽ bị hủy.
Chuyện ly hôn vì ngoại tình là bình thường nhưng dan díu với học sinh, lại bị người nhà học sinh tố cáo hắn ta dụ dỗ gian dâm, Vương Vĩnh Thịnh sẽ toang.
Chắc chắn Vương Vĩnh Thịnh cũng cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định này.
“Vương tiên sinh, tôi hỏi anh một vấn đề.” Giang Cảnh Xuyên đột nhiên nghiêm túc, Vương Vĩnh Thịnh cũng không tự giác mà khẩn trương.
“Chị họ có việc làm không?”
“Có.”
“Việc gì?”
“À, nhân viên tài vụ, làm sao vậy?”
Giang Cảnh Xuyên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Vương Vĩnh Thịnh: “Theo tôi được biết, công việc của chị họ cũng không nhàn rỗi, đương nhiên đãi ngộ tiền lương cũng rất khả quan, căn hộ của hai người cũng là nhà chị họ trả trước, thậm chí hiện tại khoản vay mua nhà cũng là chị họ gánh. Dưới tình huống như vậy, anh còn hy vọng sau khi chị họ tan tầm sẽ chạy đến siêu thị hoặc là chợ bán mua đồ ăn nấu cơm cho anh sao? Vương tiên sinh, anh bận công việc, chị họ làm việc cũng không dễ dàng.”
Tức khắc mặt Vương Vĩnh Thịnh trắng bệch, khó coi cực kỳ.
“Vương tiên sinh, tôi biết anh hy vọng tôi không ra tay nhưng anh cũng biết đấy, Tô Vân là chị họ của vợ tôi, hiện tại cũng là chị họ tôi. Anh nói xem, chị họ nhà mình gặp phải chuyện như này, tôi thân là em rể có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
Vương Vĩnh Thịnh cũng chỉ là đến thử vận, thấy Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, tuy rằng trong lòng tức giận nhưng hắn vẫn kiêng kị thân phận đối phương. Hắn ta chỉ có thể đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi xin phép đi trước.”
Hắn ta không tin pháp luật thật sự có thể khiến hắn ta trắng tay ra khỏi nhà, ít nhất tài sản cũng phải chia đều hai bên.
Giang Cảnh Xuyên rất là cảm động, vận khí Tô Vân không tốt nhưng cũng không coi là kém, ít nhất hiện tại còn có cơ hội thoát khỏi hố lửa.
Có người từng nói đàn ông ngoại tình là thiên tính*, Giang Cảnh Xuyên không đồng tình cũng không phủ nhận câu nói này, bởi vì người nào cũng theo đuổi điều mới mẻ, anh cũng không ngoại lệ, chỉ là đạo đức ý thức trách nhiệm vẫn phải đặt trên thiên tính.
*Thiên tính: bản tính trời cho, bẩm sinh.
Giống như trên đời này có một vài người phụ nữ mặt đẹp dáng chuẩn, rất nhiều đàn ông xem như nhìn thêm một chút thì đó cũng là xuất phát từ thưởng thức và theo đuổi cái đẹp. Nhưng cũng có bộ phận sinh ra tà niệm, chẳng lẽ chỉ vì một bộ phận đàn ông có tư tưởng xấu xa thì kết luận đó là thiên tính của đàn ông sao?
Một người không thể khống chế hành vi của mình thì có khác gì súc sinh không chứ?
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy Tô gia thật sự phải là nên ăn mừng một chút, con gái nhà mình thoát khỏi hố lửa quả thật nên cao hứng. Nhưng thật ra ba mẹ cô gái kia lại trơ mắt nhìn con gái nhảy vào hố lửa.
Trên đường trở về, Giang Cảnh Xuyên gọi điện thoại cho bác trai Tô, nói rõ ý đồ: “Con đã nhờ bạn tìm liên hệ với luật sư, là nhân tài kiệt xuất trong giới. Hôm nay Vương tiên sinh đến đây tìm con, con cũng đã ghi âm cuộc nói chuyện. Chỉ là bác cả, con nghĩ mọi người nên thu thập thêm một ít chứng cứ ngoại tình của Vương tiên sinh, đến lúc đó sẽ rất có lợi cho chúng ta.”
Bác trai Tô vội vàng cảm ơn không ngớt, thở dài: “Sau này còn không biết phải làm sao đây.”
Quả thật, không cần biết trong chuyện này người Tô gia trong sạch thế nào nhưng ở trong hoàn cảnh chung này, tuy rằng ly hôn là chuyện bình thường nhưng cũng không chịu nổi bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Giang Cảnh Xuyên an ủi bác trai Tô một chút, hơn nữa cũng muốn khích lệ ông, ly hôn không phải chuyện gì ghê gớm. Cả đời sống với một người làm bản thân mình ghê tởm còn không bằng ở một mình. Nhưng anh lại cảm thấy, lấy thân phận của anh nói những lời này thật sự không thích hợp, chỉ có thể khuyên giải an ủi vài câu rồi cúp điện thoại.
Khi Giang Cảnh Xuyên về đến nhà chuẩn bị nói chuyện này với Tô Yên thì phát hiện bệnh của Tô Yên có vẻ càng nghiêm trọng, dì Vương ở một bên gấp đến độ mồ hôi đầy đầu: “Buổi chiều phu nhân uống một chén cháo, lúc đó còn đỡ đỡ, vừa rồi nôn hết ra!”
Giang Cảnh Xuyên vội vàng ngồi ở mép giường, thật sự nhìn sắc mặt Tô Yên còn kém hơn hồi sáng, lúc này cũng không tiện đưa đến bệnh viện, bác sĩ gia đình cũng vừa đến.
Sau khi kiểm tra một hồi, không phát hiện cần phải truyền dịch hoặc là đi bệnh viện, bác sĩ nói đây là hiện tượng đường tiêu hóa khó chịu sinh ra phản ứng, tình huống không quá nghiêm trọng. Nghe bác sĩ đảm bảo nhiều lần, lúc này Giang Cảnh Xuyên mới yên tâm.
Mặc dù biết bệnh của Tô Yên không có một chút quan hệ nào với chuyện của Vương Vĩnh Thịnh và Tô Vân nhưng anh vẫn là giận chó đánh mèo.
Anh cảm thấy nếu không phải việc này thì bây giờ bọn họ còn đang ở trên đảo, có lẽ Tô Yên cũng sẽ không sinh bệnh.
Giang tiên sinh tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Cho dù người làm bằng sắt thì sinh bệnh cũng sẽ yếu ớt, huống chi là Tô Yên, cô cực kỳ khó chịu. Chờ bác sĩ đi rồi, trong phòng cũng chỉ con lại dì Vương và Giang Cảnh Xuyên.
Cô mếu máo, vô cùng tủi thân nói với Giang Cảnh Xuyên: “Em khó chịu quá.”
Giang Cảnh Xuyên thấy vành mắt cô đỏ thì lập tức đau lòng không chịu được, anh cũng không thèm để ý dì Vương còn ở đây ôm cô nằm vào trong ngực, giọng nói dịu dàng chưa từng có: “Chỗ nào của em khó chịu?”
“Chỗ này.” Tô Yên chỉ chỉ ngực mình.
Thật sự rất khó chịu, chỉ có người bị cảm nặng mới có thể hiểu được.
Cả người khó chịu, không có một chút khẩu vị nào, còn đau đầu hết cơn này đến cơn khác.
Nếu bất hạnh nghẹt mũi thì thật muốn một giây hủy cả thế giới.
“Em có muốn ăn gì không?” Không biết có phải ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy Tô Yên gầy đi thật nhiều, ôm vào trong ngực không còn mềm mại như trước nữa. Lửa giận trong lòng Giang Cảnh Xuyên càng thêm bùng phát.
Anh mặc kệ, bệnh tình của Tô Yên liên quan trực tiếp đến tên cặn bã Vương Vĩnh Thịnh kia.
Nếu không phải hắn ta ngoại tình, Tô Vân sẽ không phát hiện, cũng sẽ không làm loạn đến trường học. Nếu không phải hắn ta đánh người, Tô Vân sẽ không tự sát, nếu Tô Vân không tự sát, hiện tại bọn họ cũng sẽ không trở về, như vậy Tô Yên cũng sẽ không sinh bệnh.
Không thể không nói, ở phương diện nào đó Giang Cảnh Xuyên cực kỳ bá đạo và cố chấp mang thù.
Vương Vĩnh Thịnh tay không ra khỏi nhà còn chưa đủ, hắn ta phải trả giá xứng đáng mới được.
Giang Cảnh Xuyên thấy Tô Yên không trả lời, lại hỏi: “Em muốn ăn gì nào, nói cho anh đi, anh cho người làm.”
Thật ra Tô Yên không có một chút khẩu vị nào nhưng bất đắc dĩ người bị bệnh đều rất yếu ớt, cô ngoan ngoãn nằm trong ngực Giang Cảnh Xuyên, rầu rĩ nói: “Kẹo hồ lô.”
Cô thật sự rất muốn ăn hồ lô ngào đường.
Rất kỳ quái, trước kia khi cô sinh bệnh Hoàng Thượng cũng từng hỏi qua cô muốn ăn cái gì nhưng lần nào cô cũng lắc đầu.
Nhưng khi Giang Cảnh Xuyên hỏi cô, cô giống như trở về năm đó khi cô vẫn còn tùy hứng, khi còn nhỏ cũng sinh bệnh, mỗi lần uống thuốc đều như đi đánh trận. Bà vú biết cô thích hồ lô ngào đường sẽ lén mua một xâu, uống một ngụm thuốc, ăn một miếng hồ lô ngào đường, dường như không hề đắng chút nào.
Qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay cô lại trở thành một đứa trẻ.
A, giống như đứa trẻ làm nũng với người khác, muốn ăn hồ lô ngào đường.
Giang Cảnh Xuyên đau lòng không chịu nổi, anh quay đầu nói với dì Vương: “Dì cho người đi mua hồ lô ngào đường, nhanh một chút.”
“Nhưng mà……” Dì Vương cũng có chút do dự, bà cảm thấy cảm mạo ăn cái này hình như không quá thích hợp.
Giang Cảnh Xuyên trầm giọng nói: “Phu nhân muốn ăn thì cứ mua đi.”
“Vâng.”
Khi Tô Yên ăn miếng hồ lô ngào đường đầu tiên, tuy rằng hương vị vốn không giống như trong trí nhớ nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng đầy thỏa mãn, thật giống như…… Cảm giác như ngày mùa đông, bàn tay lạnh lẽo được ngâm vào trong nước ấm.
Cảm giác ấy, hương vị ấy, cô đã đợi thật nhiều năm.
Cô nhìn Giang Cảnh Xuyên, nhớ tới bà vú, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng khóc lên.
Giang Cảnh Xuyên chân tay luống cuống, anh không biết nên làm cái gì bây giờ, tiếng khóc của cô lại càng lúc càng lớn, giống như muốn khóc ra hết bao nhiêu tủi thân tích tụ ngần ấy năm.
Người đàn ông bên cạnh vụng về an ủi, lại hôn hôn lên đôi mắt đang rơi lệ: “Không khóc không khóc.”
Tô Yên vất vả lắm mới dừng nước mắt, cô trừng mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái.
Anh không hiểu gì cả!
Căn bản là không hiểu gì hết!
Chỉ biết không cho cô khóc, nhưng…… nhưng mà, như vậy là đủ rồi.
Tô Yên nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Cảnh Xuyên, ngay cả cô cũng không phát hiện, dường như có thứ gì đó dần khác đi.