Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn

Đoàn Tĩnh Viễn ngoái đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng, Đoàn Tình cứng đầu không chịu ra, Đoàn Tĩnh Viễn cắn chặt răng bực dọc đi ra ngoài, Tần Gia Lạc nhìn Tần Thiệu, rồi cũng đi ra, Hàn Dũ là người duy nhất còn trong phòng đẩy đẩy Tần Thiệu:”Ra tiễn họ đi”

Tần Thiệu gật gật đầu đi ra ngoài đưa tiễn bọn họ. Đi ra ngoài, Đoàn Tĩnh Viễn mới ngừng lại, Tiểu Hồng cùng ông cam đoan:“Lão gia, cho tôi ở đây đi, con nhất định sẽ chăm sóc cho thiếu gia. Từ hôm nay trở đi một tấc cũng không rời. Xin ông yên tâm. Con sẽ không để thiếu gia chịu ủy khuất.” Đoàn Tĩnh Viễn gật đầu, nhìn Hàn Dũ, Hàn Dũ liền hiểu ý: “Vậy tôi cũng lưu lại.”

Đoàn Tĩnh Viễn cuối cùng mới nhìn Tần Thiệu:“ Cậu gì cũng biết rồi, ta không còn gì để nói, từ giờ trở đi, con ta nếu thiếu một sợi lông, ta là dượng cũng không khách khí!” Ngữ khí của ông như hận đến đòi mạng, Tần Thiệu nghe xong gật gật đầu:“Vâng ạ.” Đoàn Tĩnh Viễn nhìn hắn cái dạng này trong lòng khó chịu! Ông không tưởng tượng được vì cái gì mà chọn hắn chấp nhận rời xa ông, hắn rột cuộc có gì tốt! Con ông sao có thể tự dưỡng hài tử, sao có thể cùng Tần Thiệu ở chung một chỗ! Đoàn Tĩnh Viễn không nghĩ ra, nhìn Tần Thiệu bình tĩnh càng sinh khí, ông theo bản năng biết con mình nhất định là bị hắn khi dễ, vì từ nhỏ ông giáo dục rất tốt, Đoàn Tình nhất định sẽ không thích nam nhân. Tần Thiệu nhìn ông cứ mãi cúi đầu suy nghĩ, vô luận hắn có khi dễ con mình nhưng cũng không thể làm gì được. Đoàn Tĩnh Viễn không thể đánh cha của cháu mình! Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi mà thôi.

Ông vừa đi, Tần Gia Lạc đối với con của mình nên xuống tay, nhìn con của gã nói:“Tần Thiệu, chuyện gì nên làm không nên làm, chính con là người rõ ràng. Ấu Đường, nếu con dám đụng đến ngón tay của nó, ta tuyệt đối phế ngươi!” Tần Thiệu lần này chỉ im lặng, tay thò vào túi áo, không thèm nhìn gã, đưa Tần Gia Lạc ra cửa.

Bọn họ đi sau Hàn Dũ mới nhẹ nhàng thở ra:“Rốt cục cũng đi……” Tần Thiệu quay đầu nhìn y xin lỗi cười cười:“Chúng ta trở về.”

Tiểu Hồng không nói gì, chính mình trở về đi, Hàn Dũ nhìn thoáng qua đuổi theo, Tiểu Hồng dùng sức gỡ tay y ra, Hàn Dũ đành phải ủy khuất theo ở phía sau. Tần Thiệu nhìn lắc lắc đầu.

Lúc mọi người vào nhà Đoàn Tình vẫn chưa đi ra, Tần Thiệu thấy thế liền gọi:“Ấu Đường đi ra ăn cơm đi, em chắc là đói bụng rồi.” Đoàn Tình không nói lời nào. Tần Thiệu biết cậu thương tâm, ghé vào khe cửa nói khẽ:“Ấu Đường, xuất hiện đi, bọn họ đều đi cả rồi.” Đoàn Tình vẫn là không lên tiếng, Tần Thiệu còn muốn nói cái gì đó, Tiểu Hồng ở bên đẩy hắn ra, nói:“Ấu Đường, ngay cả chị Tiểu Hồng cũng không muốn thấy sao? Ấu Đường, Tiểu Hồng thực xin lỗi, để em chịu ủy khuất như vậy, lại còn cùng dạng người vô liêm sỉ này ở chung… thực xin lỗi.”

Hàn Dũ ở bên cạnh sắc mặt có chút trắng:“Tiểu Hồng, anh không cố ý gạt em, anh……” Tiểu Hồng không thèm quay mặt nhìn y, tiếp tục nói, thanh âm đều như đang:“Ấu Đường, chị từ này không cần ai nữa, sẽ ở bên em suốt đời. Đời này đều cùng em. Ấu Đường em nói với chị vài câu được không?” Tiểu Hồng tiếp tục thương lượng:“Ấu Đường, em cho chị nhìn chút được không?”

Đoàn Tình nói nhẹ nhàng vọng ra:“Chị Hồng, em không sao. Chuyện này không trách Hàn Dũ. Anh ấy là người rất tốt.” Tiểu Hồng nở nụ cười:“Là Ấu Đường thiện lương, bất luận kẻ nào đều bao dung. Nếu anh ta tốt, sẽ không nói dối với chị, nếu anh ta tốt với chị, sẽ không giấu diếm cho tới tận bây giờ. Nếu anh ta là người tốt, sẽ không lừa chị, hơn nữa sẽ không để Ấu Đường một thân lưu lạc ở bên ngoài…… Chị Hồng thực xin lỗi em…… Em không muốn gặp chị cũng đúng.” Tần Thiệu yên lặng đi hâm nóng đồ ăn, Đoàn Tình phỏng chừng chống đỡ không nổi, rất nhanh liền đi ra. Quả nhiên Tiểu Hồng không khóc được bao lâu Đoàn Tình liền mở cửa ra môn, thấy Tiểu Hồng là khóc thật, đành phải đỡ nàng ngồi xuống:“Chị Hồng, em không sao, hiện tại không phải chị thấy em đang sống rất tốt sao.”

Tiểu Hồng lôi kéo tay cậu ra nhìn trên nhìn dưới, Đoàn Tình ngượng ngùng ho khan:“Chị Hồng em thật sự không có việc gì. Chị không nên trách Hàn Dũ, em còn phải cảm ơn anh ấy, là anh ấy thay thế chị chăm sóc em trong 7 tháng qua” Hàn Dũ nhìn Đoàn Tình lấy đầu ngón tay làm khẩu hình: Anh không có đả thương em. Đoàn Tình chuyển đề tài:“Bất quá, anh ấy lừa chị là không đúng! Phải bắt quỳ trên tấm giặt!!” Hàn Dũ thật muốn hộc máu, Đoàn Tình nở nụ cười:“Được không chị Hồng, không cần thương tâm.”

Tần Thiệu mang sang đồ ăn đến cũng cười nói:“Chị Hồng, ăn chút cơm đi, các người nhất định chưa ăn gì đi. Ấu Đường buổi chiều chỉ ăn chút điểm tâm, hai người cùng em ấy ăn cơm đi.”

Tiểu Hồng cùng mọi người vào ăn cơm, đồ ăn vẫn là thực phong phú. Đoàn Tình tâm tình vốn không tốt, khiến Tiểu Hồng khóc một trận nên tâm trạng lại càng xấu hơn. Đoàn Tình ngẫm lại tính, Đoàn Tĩnh Viễn bị cậu chọc giận rời đi, nhất định so với cậu còn thương tâm hơn. Đoàn Tĩnh Viễn quả thật thương tâm, về nhà sau nhìn trong nhà chỉ thấy không gian lạnh lẽo càng thương tâm. Mới giờ nào Đoàn Tình còn ở đây đốt pháo, hiện tại đã không còn, cảnh còn người mất, Đoàn gia thiếu đi bóng dáng cậu trở nên âm u hơn bao giờ hết, khiến ông quên mất hôm nay là tân niên, tìm Đoàn Tình cũng hơn 20 ngày, tìm đến quên cả tân niên. Đoàn Tĩnh Viễn nhìn Đoàn phu nhân trầm mặc ngồi ở trên bàn cùng Đoàn Huyên miễn cưỡng cười cười:“Như thế nào, sao không ăn?” Một bàn lớn đồ ăn ngay ngắn chỉnh tề mà ngay cả một chiếc đũa đều không có động.

Đoàn phu nhân nhìn ông trong mắt có chút áy náy, Đoàn Tĩnh Viễn mở ánh mắt, bọn họ bây giờ ai đúng ai sai không quan trọng, Đoàn phu nhân ôn nhu giờ phút này trong mắt hắn như muốn đòi mạng, Đoàn Tĩnh Viễn không muốn nhìn, quay đầu. Đoàn Huyên nhẹ nhàng mà hỏi:“Ba, Ấu Đường không về sao?”

Đoàn Tĩnh Viễn nghĩ Đoàn Tình nói những lời này cứng ngắc gật đầu:“Ân. Con không nên gấp gáp, nó bớt giận liền quay về thôi.” Đoàn Huyên trầm mặc. Đây là năm mới đầu tiên không có Đoàn Tình. Vốn giờ đây mới đúng là một nhà ba người chân chính, nhưng không hề có một chút sự thân mật nào hết. Đoàn Tĩnh Viễn một buổi tối đều miễn cưỡng cười vui, miễn cưỡng duy trì, Đoàn Huyên lại cũng không có nói chuyện, ăn chút cơm rồi nói muốn vào phòng Đoàn Tình nhìn xem một chút. Đoàn Tĩnh Viễn nhìn bóng dáng y đi muốn gọi y lại. Không biết chỗ đó ra sao, Ấu Đường chắc chắn đem hết đồ đi rồi.

Đoàn Huyên rất ít đến phòng Đoàn Tình, một là do xa, hai là sợ Đoàn phu nhân thương tâm. Mà hiện tại, lý do là y thương tâm. Y không nghĩ rằng có một ngày nào đó y lại đau đến như vậy, nghĩ đến lòng lại nhói lên

Đoàn Huyên sờ sờ chăn Đoàn Tình, sách của Đoàn Tình, nơi này y có đến vài lần, mọi thứ đều đã sờ qua.

Đoàn Huyên lần này rốt cục đem quà Tần Thiệu đưa cho Đoàn Tình đem ra, cái chuyển kinh đồng kia trong tay y có chút trầm trọng. Đoàn Huyên nhẹ nhàng mà chuyển hạ, chuyển kinh đồng lý kinh văn liền chút một xuất hiện trước mắt y. Mấy chữ ấy hiện ra như thiêu đốt tâm y:

Một ngày ấy, nhắm mắt giữa kinh điện mù hương bỗng nghe thấy chân ngôn trong lời người tụng,

Một tháng ấy, ta xoay hết tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người,

Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người

Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại.

Cánh hạc tiên trắng muốt trên trời cao, xin cho ta mượn đôi cánh của người

Ta chẳng muốn bay tới miền xa thẳm, đến Litang liền quay về ()

Đoàn Tình, anh yêu em— Tần Thiệu.

Vài chữ này y đọc xong vô cùng đáng giận! Đoàn Huyên tức giận đến đòi mạng, vừa tức vừa vội! Tần Thiệu thừa cơ dưới mắt y đoạt em trai mình rời đi!!!!

Đoàn Huyên ôm chuyển kinh đồng đợi một hồi lại chậm rãi đem kinh văn thả đi vào, chuyện tới nay, tất cả đều do lỗi của y mà ra, dẫn sói vào nhà!!! là y sai lầm tin Tần Thiệu, là y đối Ấu Đường không đủ quan tâm…… Chuyện tới nay, sai nhiều nhất là chính y. Đoàn Huyên ngồi thật lâu sau đem chuyển kinh đồng này thả trở về, phòng ở này không có Ấu Đường lạnh lùng vô cùng, Đoàn Huyên rốt cuộc chịu không được, xuống lầu mà đi.

Bên Đoàn gia lạnh lùng, Đoàn Tình lại tốt hơn nhiều, nhiều tháng sinh hoạt như vậy nên cậu cũng đã sớm thích ứng. Việc Tần Thiệu viết tình thi cậu không biết, đương nhiên đối với hắn cũng không có cảm giác gì, liền cảm tình đối với Tần Thiệu chỉ là để dựa dẫm. Cậu không thích hợp với mấy loại tình cảm kịch liệt ấy, cậu cũng không tin trên đời có loại nam nhân cùng nam nhân có thể xưng là tình yêu gì đó. Cho nên Tần Thiệu đối với cậu mà nói vẫn là gian nan gặp nhau, giờ nói chuyện cảm tình còn quá sớm. Đương nhiên cậu cũng sẽ không thừa nhận cậu cùng Tần Thiệu có quan hệ gì đó, vừa rồi câu kia cậu nói thích Tần Thiệu, nói xong đã sớm quên, căn bản là không để bụng.

Cũng may Tần Thiệu không có để ý, Đoàn Tình đối với hắn tốt hay không hắn cũng không so đo, hắn vẫn như trước cố đối xử thật tốt Đoàn Tình. Bọn họ vài người ăn cơm chiều xong, bắt đầu xem tiệc tối tân niên. Không có biện pháp, trừ bỏ tân niên tiệc tối khác cũng không có đài nào xem, hơn nữa bọn họ cạnh nhau cũng không nói gì, bên ngoài pháo thanh làm cho nhức óc, nhưng mọi người đều không than thở, Tiểu Hồng thật vất vả mới nín khóc, bị hấp dẫn sự chú ý tiểu bao tử. Tiểu bao tử ngủ rất khổ sở, pháo to như vậy khiến tiểu bao tử ngủ không ngon, ngủ rồi lại tỉnh, Tiểu Hồng bên cạnh chứng kiến không thể không hỏi Hàn Dũ:“Hài tử có bị gì không.” Hàn Dũ cười:“Không có việc gì, vừa rồi anh mới kiểm tra cho hai người, đều rất tốt. Đây là do hưng phấn, đợi hưng phấn xong, mệt mỏi tự nhiên liền ngủ.” Tiểu Hồng yên lòng bắt đầu chơi với tiểu bao tử...

Tần Thiệu nhất thời không cần ôm hài tử, nên vào bếp mang hạnh nhân rang bơ đem ra phòng khách cho Đoàn Tình.

Tần Thiệu cầm một miếng đưa tới miệng Đoàn Tình, Đoàn Tình nhìn tay hắn sạch sẽ cũng liền mở miệng ra, thậm chí còn liếm cả ngón tay hắn, loại hạnh nhân này ăn rất ngon,thơm nức mùi bơ, Đoàn Tình nhịn không được liền sẽ ăn nhiều hơn ngày thường một chút. Tần Thiệu mấy ngày này sớm thăm dò rõ ràng, cậu thích được đút hơn, khóe môi ôn nhuận, đôi môi như muốn thiêu đốt ngón tay, đã muốn nói không rõ là Ấu Đường tham luyến đầu ngón tay vị bơ của hắn hay là hắn tham luyến đôi môi kia. Tóm lại hai người một đút một ăn rất hài hòa.

() Đây là Thơ của Thương Ương Gia Thố. Một ngày, một tháng, một năm, một đời ấy. Thương Ương Gia Thố, vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tạng, người tới mười bốn tuổi bước vào ở Bố Đạt La cung, tuy là người mang duyên với Phật, nhưng vẫn quyến luyến hồng trần, vẫn có những vần thơ tình da diết đến mức làm người ta đau nhói. Rồi tới những năm tháng lưu đày sau này, tình yêu của ông cũng không thể bị băng tuyết chôn vùi hay lửa đỏ thiêu cháy.Truyền thuyết kể rằng, Thương Ương Gia Thố đem lòng thương yêu một người con gái tên là Mã Cát A Mễ (ai mà xem Mật Mã Tây Tạng đều biết, đây là người yêu của Trương Lập). Để ngăn cản tình yêu này, người ta đã làm nhục Mã Cát A Mễ, rồi dèm gia đến tai Thương Ương Gia Thố rằng Mã Cát A Mễ là một nữ tử ô trọc như thế nào, Thương Ương Gia Thố chỉ nói rằng, tất cả ô trọc của trần gian cũng không để chạm đến sự thánh khiết của Gia Cát A Mễ. Đây là bài thơ tình mà tương truyền Thương Ương Gia Thố viết dành cho nàng. Truyền thuyết không biết đúng hay sai, nhưng tình yêu trong bài thơ này thật sự rất đẹp. Nguồn: http://miquocholy.forumvi.com/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui