Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên dang hai tay ra, đã sẵn sàng ôm lấy Đường Tử Ngạo, nhưng rồi tiếng súng vang lên, cùng lúc đó, thân thể cậu bé cũng ngã xuống đất.

Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, theo bản năng hét thành tiếng:

- Tử Ngạo!

Sherry vừa mới xử xong tên mặc đồ đen kia, cô nghe thấy tiếng bắn thì quay lại, chợt phát hiện Âu Dượng Hạ Mạt từ khi nào đã cầm một khẩu súng trong tay, ngay lập tức chạy tới, Sherry dùng chân đá vào mặt cô ta, khiến Âu Dương Hạ Mạt ngã xuống đất.

Dẫm lên bàn tay cầm súng, cô gằn giọng nói:

- Còn muốn giết người? Ngươi chán sống rồi có phải không?

- Aaaaaaa! - Âu Dương Hạ Mạt bị đau, kêu gào lên thảm thiết, Sherry thấy vậy, liền tung một cú đấm ngay vào má phải của cô ta, khiến cô ta ngất đi.

Âu Dương Thiên Thiên lao về phía cậu bé nằm dưới đất, cô hoảng hốt ôm lấy người cậu, run rẩy lên tiếng:

- Tử Ngạo, Tử Ngạo!

Đường Tử Ngạo thở từng hơi nhẹ, vừa yếu ớt vừa mỏng manh, nhìn cô gọi nhỏ:


- Tỷ tỷ.... tỷ đến... rồi.

Âu Dương Thiên Thiên cau mày, gật đầu lia lịa, đáp:

- Phải, tỷ tỷ đến rồi, tỷ tỷ đến cứu em đây, Tử Ngạo.

Cậu bé lờ mờ chớp mắt, vì mất máu quá nhiều mà cậu đã không còn chút huyết sắc nào, bây giờ toàn thân lại vừa đau vừa rã rời, cậu bật khóc, nói:

- Tỷ tỷ, em... đau lắm.... em... rất đau.

Nghe những lời đau xót đến vậy, mắt Âu Dương Thiên Thiên nổi lên một tầng nước mỏng, cô run rẩy ôm người Đường Tử Ngạo, nhìn ngón tay đã bị cắt đi, cộng thêm vết thương do đạn bắn, cô không kiềm được cảm xúc của mình mà bật khóc.

- Tử Ngạo, đừng sợ.... em sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu mà...

Eira thấy tình hình không ổn, cô buông Trần Ninh trong tay ra, lên tiếng gọi:

- Cậu chủ!


Âu Dương Vô Thần đang mải mê phát tiết, không để ý đến lời của cô, Eira liền tiến lên, ngăn cản đòn đánh tiếp theo của anh, nói:

- Cậu chủ, ngài dừng lại đi, Đường Gia Ưng sắp chết rồi. Mau qua xem Nhị tiểu thư.

Âu Dương Vô Thần thở hổn hển, anh buông cổ áo đã bết bát máu của Đường Gia Ưng ra, quay đầu đi về phía của Âu Dương Thiên Thiên. Eira và Sherry cũng đồng thời chạy lại.

Âu Dương Thiên Thiên thấy anh, liền như thấy một chiếc phao cứu sinh, cô nắm tay Âu Dương Vô Thần, cầu xin:

- Vô Thần, anh hãy cứu Tử Ngạo, hãy cứu thằng bé đi.

Người đàn ông cầm tay cô, lên tiếng trấn an:

- Được, em bình tĩnh một chút.

Dứt lời, anh quay mặt lại nhìn Đường Tử Ngạo đang nằm dưới đất.

Sherry ôm lấy vai Âu Dương Thiên Thiên, xoa xoa nói:

- Nhị tiểu thư, cô bình tĩnh đi, cậu bé sẽ không sao đâu.

Âu Dương Vô Thần kiểm tra đồng tử của Đường Tử Ngạo, sau đó xem mạch đập trên cổ tay cậu bé, mặc dù mạch có chút yếu, hơi thở cũng mỏng, nhưng mà....

Âu Dương Vô Thần mím môi, lên tiếng:

- Vẫn có thể cứu được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận