Quan Tố Y vốn tưởng rằng sau khi mình chết sẽ một lần nữa đầu nhập thân xác mới, không ngờ mở mắt ra lại nhìn thấy một mảnh rừng mai phủ đầy sương đen, bông tuyết từng đợt phiêu đãng trong sương mù, có chút hư ảo, lại bởi vì không khí lạnh đột ngột mà có vẻ chân thật như vậy.
Quan Tố Y sửng sốt một hồi lâu mới ý thức được, hết thảy trước mắt sở dĩ bao phủ khói đen là bởi vì đầu mình đang đeo mang che mặt.
Lớp lụa đen bên đầu bị gió lạnh thổi tung bay, mấy đóa bông tuyết nhân cơ hội bay vào, rơi vào chóp mũi nàng, khiến nàng tự dưng rùng mình một cái."Tiểu thư, người có lạnh không? Nô tỳ liền trở về cầm lò hương nhé."Giọng nói giòn tan đánh thức Quan Tố Y đang bồi hồi giữa mê mang và chân thật triệt để tỉnh lại.
Nàng vén một góc lụa đen lên, thế giới mông lung lập tức trở nên rõ ràng lại sống động.
Trí nhớ tốt hơn người nói cho nàng biết, nơi này là rừng mai ở sau viện Giác m tự, lúc Quan gia chuyển tới Yên Kinh từng bởi vì sửa chữa nhà cửa mà tới đây ở tạm mấy ngày."Tổ phụ đâu rồi? Cha mẹ ta đâu rồi?" Tỉ mỉ đánh giá Minh Lan một lúc lâu, Quan Tố Y thăm dò nói.
Nàng hiểu được, mình đã trở lại, trở lại quá khứ, trở lại lúc mới vào Yên Kinh, hết thảy còn chưa bắt đầu.
Phán đoán điều này cũng không khó khăn, thân thể lạnh như băng không phải giả, gió lạnh như đao thép cạo xương không phải giả, hít thở không thông mà tử vong không giả được, mà Minh Lan vô duyên vô cớ nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều lại càng không thể giả được."Lão thái gia đang tham gia hội văn ở Bồ Đề Uyển.
Lão gia cùng phu nhân lên Bắc Sơn đình ngắm tuyết vẽ tranh, có lẽ là chạng vạng mới có thể trở về." Minh Lan xoa xoa tay: "Tiểu thư, chúng ta cũng đi Bồ Đề Uyển xem một chút đi, nơi này quá lạnh, cẩn thận bị đông lạnh." Ngắm hoa mai trong tuyết rơi, chuyện thanh nhã như vậy, một tiểu nha đầu như nàng không hiểu được.Hội văn? Quan Tố Y hoảng hốt một lát, xoay người liền đi Bồ Đề Uyển.
Mặc kệ tất cả những chuyện trước mắt này là thật hay giả, hoặc là khúc xạ của Luân Hồi kính, nàng đều nguyện ý từ thời điểm hiện tại bắt đầu thay đổi tất cả.Bên trong Bồ Đề Uyển đốt mấy chậu than khổng lồ, ngọn lửa hừng hực phun ra nhiệt khí, xung quanh ấm áp như mùa xuân, so với bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, gió thổi lạnh lẽo, nơi này hoàn toàn thoải mái hơn rất nhiều, cũng náo nhiệt hơn nhiều.
Một đám nam tử tụ tập bên bàn đá rộng rãi nói chuyện, vài tên tiểu Sa Di (1) chuyên tâm nấu trà, còn có nhạc công cúi đầu kéo dây đàn, tiếng đàn réo rắt mang theo vài phần ý vị xa xăm.(1) Sa di 沙彌: tiểu tăng, tiểu sa-môn, chú tiểuTrong Thủy Các cách bàn đá không xa có vài nữ tử, hoặc châu đầu ghé tai, tươi cười đùa giỡn; hoặc dựa vào lan can nhìn ra xa trầm tư; còn có mấy người hướng về phía nam tử chỉ trỏ, tựa hồ đang nghị luận cái gì đó.
Hình ảnh nam nữ xen lẫn làm cho Quan Tố Y có chút hoài niệm, lại có chút thương cảm.
Sau khi lý học hưng thịnh ở Từ thị, loại cảnh tượng này ước chừng không còn thấy nữa.
Hiện tại bọn họ tuyệt đối không tưởng tượng được, năm sáu năm sau, đừng nói được nhìn nam tử bình luận như thế này, cho dù là bước ra cửa phụ thôi cũng không có cơ hội."Cửa lớn không ra cửa phụ không bước", điều giới luật này đem nữ nhân vây chết ở hậu trạch, cũng bị vây khốn trong một cuộc hôn nhân bất hạnh do nam nhân chủ đạo.
"Hưu thê" (bỏ vợ) trở thành bùa đòi mạng của nữ nhân, "Nữ tứ thư" trở thành phù câu hồn của nữ nhân, sống là người nhà chồng chết là quỷ nhà chồng, mặc dù vào Hoàng Tuyền cũng không chiếm được nửa chút tự do.Nghĩ đến đây, Quan Tố Y lạnh lùng, từ từ đi đến đứng vững bên người tổ phụ nàng.
Nàng đầu đội mịch li, che đi dung mạo đoan chính thanh nhã, nhưng một thân khí chất xuất trần lại vẫn khiến người ta chú ý.
Ngại phong phạm quân tử nên những người này cũng không hỏi nhiều, chỉ liếc mắt vài cái không dấu vết rồi lại tiếp tục tranh luận..