Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Uông Nhiên thật lòng cảm thấy mình rất oan ức.

Gã bị người ta đánh bầm dập, người đánh tay chỉ đỏ lên chút xíu, giờ đối phương lại muốn quay sang trách do da gã quá dày, gã cảm thấy bản thân mình vừa bị trừ một vạn điểm bạo kϊƈɦ.Dương Hạo đẩy gọng kính: "Vân đội trưởng, Uông Nhiên cũng đã nhận dạy dỗ, chuyện này đến đây thôi.


Tất cả mọi người đều là bạn bè, có một số việc tương đối là được rồi."Vân Hoán khẽ nhếch miệng trào phúng, khuôn mặt tuấn lãng vẫn lạnh như băng.

Anh căn bản không muốn tiếp chuyện Dương Hạo, khiến cho Tần Nhất bị thương, đều phải trả giá thật lớn.Đây là nguyên tắc của người anh trai như anh.Ngọn lửa nho nhỏ trong nháy mắt chạy đến trêи đầu Uông Nhiên, giống như là có linh tính, tóc Uông Nhiên lập tức bị đốt cháy khét, tản mát ra mùi vị rất gay mũi."A, tóc của tôi! Nước, nơi nào có nước, cứu mạng cứu mạng."Uông Nhiên cảm giác được sức nóng trêи đầu, loại nóng rực đó có vẻ vô cùng đau đớn, khiến cho gã như người điên gào thét không ngừng.Ý cười trêи mặt Dương Hạo bắt đầu có phần gượng gạo, anh ta không nghĩ tới một chút mặt mũi Vân Hoán cũng không cho anh ta, cứ như vậy liền động thủ.Tần Nhất bị tiếng gào thét của Uông Nhiên chọc cho nhức đầu, lạnh lùng quát nhẹ Uông Nhiên đang nhảy nhót tưng tửng: "Ngậm miệng, không phải chỉ là không có tóc thôi sao, kêu gào cái gì."Ngọn lửa nhỏ kia của Vân Hoán chỉ thiêu sạch mái tóc của Uông Nhiên, có thể nói, Vân Hoán cũng không có hạ sát tâm.Tần Nhất vừa mới nói xong, tiếng kêu của Uông Nhiên lập tức im bặt.

Gã sờ lên đầu mình, quả nhiên bóng loáng một mảng, không còn bất kỳ cảm giác nóng rực nào.Đầu tiên là vui mừng, nhưng lập tức lửa giận trong lòng lại xông lên.

Tại sao không ai nói sớm cho gã một tiếng, hại gã ở trước mặt mọi người làm trò hề.Ý, không đúng, phải là bọn họ không nên đốt trụi mái tóc của gã chứ!Oán hận và tức giận xen lẫn vào nhau, nhưng Uông Nhiên hiện tại không dám lên tiếng nữa.

Đối với hai người Vân Hoán và Tần Nhất, gã thật sự cảm thấy sợ.Vân Hoán thản nhiên đứng ở nơi đó, không giận mà uy: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lần này chỉ là cho anh một bài học nhỏ."Sở Mặc Hòa nghi ngờ nhìn thoáng qua Tần Nhất, quay người kề tai nói nhỏ với Lâm Thanh: "Sao lão Đại lần này hiền lành như vậy, thế mà lại buông tha cho tên Uông Nhiên kia, thật kỳ quái."Lâm Thanh vuốt cằm, mắt hồ ly phong tình nheo lại: "Tôi nghĩ, hẳn là lão Đại không muốn để cho em trai yêu quý của mình nhìn thấy một mặt bạo lực máu tanh của bản thân."Lâm Bạch cười ôn hòa, cũng gia nhập cùng hai người Lâm Thanh và Sở Mặc Hòa, kề tai nói nhỏ: "Không chỉ như vậy, lão Đại đoán chừng là không muốn Nhất Nhất giống như anh ấy.


Loại tâm tình muốn bảo vệ em trai yêu quý nhà mình này, tôi là người có thể nghiệm rõ nhất."Sở Mặc Hòa sáng tỏ gật gật đầu: "Thì ra là thế, Đại Bạch không hổ là Đại Bạch, quả nhiên là người làm anh trai có khác.

Chẳng qua, tôi cũng muốn trở thành anh trai của Nhất Nhất."Khóe miệng tươi cười của Lâm Thanh lập tức cứng lại, anh xoa xoa đầu Sở Mặc Hòa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu là có ý gì, rõ ràng tôi mới là anh trai.

Tôi là anh trai của Đại Bạch!"Sở Mặc Hòa bĩu môi, có chút hoài nghi nhìn Lâm Thanh, cuối cùng đưa ra kết luận: "Nhìn thế nào cũng đều thấy Đại Bạch mới là anh trai."Lâm Thanh cảm giác trái tim mình bị tổn thương, lui ra một góc vẽ vòng tròn.Lâm Bạch vỗ nhẹ đầu Sở Mặc Hòa, cong môi cười nói: "Sở Hòa sẽ là một người anh trai tốt.


Chúng ta đều là anh trai của Nhất Nhất, nhưng trong lòng chúng ta biết rõ là được rồi.

Nhớ lấy, không nên nhắc tới ở trước mặt lão Đại nha."Sở Mặc Hòa hơi nghi hoặc hỏi: "Tại sao không thể nói tới trước mặt lão Đại?""Cái này á, là bí mật."Với ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu mạnh mẽ của lão Đại, nếu bọn họ mà muốn cùng anh ấy tranh đoạt vị trí anh trai tốt, chỉ sợ kế tiếp chờ đợi bọn họ chính là Địa Ngục đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận