Đa phần đều là mới mua, có thể cha nguyên chủ cảm thấy được con gái thua thiệt, lại cảm thấy nguyên chủ cả đời này sẽ không bao giờ trở lại, cho nên mới cho rất nhiều thứ.
Ngoài những thứ này ra, cô cởi chiếc túi trong áo bông kia, thế mà còn có hai trăm đồng.
Đây là số tiền không hề nhỏ.
Trần Di cho rằng Trần gia khẳng định rằng cô sẽ không quay về nữa, cho nên đem tiền và đồ đạc cấp đủ.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy không nên hy vọng quá nhiều về việc quay trở lại.
Không có quan hệ trong thành phố, làm sao mà về?Nếu trở về thành phố có thể xin làm việc tại các công xưởng, người trong nhà lại không quan tâm, kia đừng nghĩ tới việc trở về.
Nhưng Trần Di biết một chút về tương lai, chỉ cần cô học tập chăm chỉ, liền thông qua kì thi đại học khôi phục sau vài năm nữa là có thể trở về thành.
Ai mà biết sáu bảy năm nữa, cô sẽ biến thành cái dạng gì?“Tiểu cô nương tỉnh rồi à?” Giọng của Lý Thanh Lâm từ bên ngoài truyền đến.
Trần Di vội vàng ra mở cửa, đêm qua cô đã khóa trái cửa.
“Đại đội trưởng đến rồi, tôi đã dậy sớm để chờ ngài đấy.
” Cô cười mở cửa.
Lý Thanh Lâm gật đầu, "Ăn cơm đi, các cô cũng không có đồ ăn, tiểu Phương kia đã ăn ở khu thanh niên trí thức rồi.
"Trần Di nghe vậy xua tay nói: "Tôi ăn rồi, bánh quy tôi vẫn còn một ít, ăn tạm là được.
"Cô đã sớm ăn sáng xong, tất nhiên không phải là bánh quy mà là hoành thánh có thịt lợn và cải thìa.
Nghe cô nói đã ăn rồi, Lý Thanh Lâm không khuyên nữa mà nói: "Tiểu Trần a, cái giường kia bị sập không có biện pháp sửa lại, cô thấy thời tiết rồi đấy, đào không được đất đỏ.
’’“Hả?” Trần Di trở nên lo lắng sau khi nghe những lời này, “Đại đội trưởng, kia phải làm sao?đúng vậy,phải làm sao bây giờ?Lý Thanh Lâm thở dài, “Này nếu là mùa hè còn tốt, nhưng là mùa đông chúng ta không có biện pháp.
Như vậy đi, cô trước tiên cứ ở này, bên ngoài có củi liền nhóm lửa cho giường đất.
Buổi chiều ta sẽ mang ít đồ ăn tới.
”Đây cũng là không có biện pháp, cũng may Hạ Minh Thành không có ở nhà, bằng không trong thôn nhân khẩu đông đúc, thật sự không có chỗ nào sắp xếp.
Sống ở đây?Mặc dù Trần Di cảm thấy không ổn lắm, đúng như lời đội trưởng nói, nếu không có giường sưởi ấm thì không sống được ở đây.
Hơn nữa nếu an bài cho cô đến nhà người khác, chỉ sợ càng chịu khổ ấy.
Cô là người duy nhất ở đây, có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.
Kỳ thật đây cũng là chuyện tốt a.
Ngày mùa đông trong đội yêu cầu nhân thủ không nhiều lắm, phần lớn là người trong thôn, cho nên đám thanh niên trí thức này không có chuyện để làm.
Nhưng vẫn phải lên núi nhặt củi để đốt lửa cho chính mình, ngoại trừ những thứ này căn bản không có việc gì làm.
Mà Trần Di cứ như vậy ở trong căn nhà trống suốt một ngày, trừ bỏ ở trong không gian thu thập đồ đạc, còn lại là phân loại đồ vật của nguyên chủ.
Cô không có bộ quần áo nào phù hợp với thời đại này, ngoại trừ mấy bộ mới, Trần Di đem quần áo của nguyên chủ ra sắp xếp lại bỏ vào một cái rương khác.
Phần còn lại cô tự sắp xếp, một bộ chăn đệm, ba chiếc túi vải thô và một rương hành lý.
Đồ vật thoạt nhìn rất nhiều, chính là cái áo bông và quần bông đã chiếm hết một cái túi đựng rồi, kia mới có một bộ thôi đấy.
Phương Hiểu Lệ so với cô còn mang nhiều hơn, tổng cộng là 5 cái rương hành lý, đó là vì Phương gia không muốn hài tử phải chịu khổ, nhiền nhét vào rương nhiều đồ hơn.
(hết chương).