Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu


Lý Hoa hết sức tức giận.

Chu Lệ Bình năm nào cũng được đánh giá là giáo viên xuất sắc, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp, trước mặt cô luôn tỏa ra mình vượt trội.

Lần này học sinh top 1 và top 2 điều nằm trong ban 10.


Chu Lệ Bình cảm thấy mất hết thể diện, không thể chê được học sinh trong lớp, chỉ có thể xông tới trút giận lên người của Lý Hoa!
“Hai học sinh, có thể đạt điểm cao trong bài kiểm tra, chứng tỏ học sinh ban 10 không tệ! " Lần này, Hoắc Hàn Niên đã có thể lên đến top 2, nói thật, Lý Hoa nằm mơ cũng không nghĩ tới, vốn dĩ cô đối với ban 10 cũng không có lòng tin gì, nhưng Ôn Nguyễn cùng Hoắc Hàn Niên liên tiếp ngoài dự liệu lấy được thành tích tốt, nói rõ ra thì ban 10 vẫn có thể cứu!
Chu Lệ Bình thấy Lý Hoa vẫn không đồng ý, cô nhìn thầy hiệu trưởng khóc đến đỏ cả mắt, "Hiệu trưởng, tôi từ khi bắt đầu dạy ở trường đều là vì học sinh của trường, hai học sinh có thành tích tốt, sao có thể lưu tại nhất cái ban nát, thầy nhìn điểm trung bình của ban 10 lần này, vẫn là kém nhất trong học sinh của khối 12!"
Thầy hiệu trưởng đọc điểm trung bình từng môn của ban 10, trầm ngâm nói: " Cô Chu nói đúng, tốt nhất nên cho hai em ấy vào lớp một, nền tảng và không khí học tập của ban 10 vẫn khác ban 1 cô Lý ạ.

Cô hãy trở lại phòng học nói chuyện với Ôn Nguyễn và Hoắc Hàn Niên đi! "
Trên mặt Chu Lệ Bình hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

Mặt Lý Hoa tức giận tái xanh, cô nghĩ mình dạy dỗ cũng không kém Chu Lệ Bình, nhưng vì cô không biết khóc lóc kể lể, mỗi lần gặp sự tình đều là cô ăn thiệt thòi!
"Hiệu trưởng, trước đây tôi cũng có quan điểm giống như thầy.

Tôi nghĩ học sinh ban 10 là không thể hi vọng, nhưng không phải kỳ tích đã xảy ra sao? Ôn Nguyễn và Hoắc Hàn Niên có thể đạt điểm cao, các học sinh khác cũng vậy—"
Chu Lệ Bình cắt ngang lời nói còn dang dở của Lý Hoa, "Vậy thì dạy tốt đám học sinh kia rồi chuyển Ôn Nguyễn và Hoắc Hàn Niên đến lớp chúng tôi!"

“Chúng tôi không chuyển!” Ôn Nguyễn đẩy cửa phòng hiệu trưởng bước vào.

Nhìn Lý Hoa cả người run lên vì tức giận, Ôn Nguyên đi tới, cười nói: "Cô Lý, em và Hoắc Hàn Niên sẽ không chuyển lớp! Cô nói đúng, ban mười không phải là lớp kém nhất, coi như chỉ cần chăm chỉ liền sẽ tiến bộ! "
Chu Lệ Bình cau mày, có chút khó chịu trước thái độ của Ôn Nguyễn, "Điểm trung bình mỗi môn đều kém nhất mười lớp, không phải là kém nhất sao?"
"Theo quy định, em và Hoắc Hàn Niên phải được chuyển đến học cùng ban 1! Trừ phi, em không muốn học ở Isa!"
Ôn Nguyễn không để ý tới Chu Lệ Bình, cô nhìn hiệu trưởng, "Hiệu trưởng, cô Lý nói đúng, học sinh ban 10 không tệ, xin hãy cho chúng em một cơ hội! Đến cuối kỳ, trình độ tổng thể của lớp chúng em nhất định sẽ tiến bộ! Nếu không thể, em và Hoắc Hàn Niên sẽ chuyển đến ban 1! "
Hiệu trưởng cau mày, "Nền tảng chung của ban mười kém, chỉ còn hơn hai tháng nữa là kết thúc kỳ học.


Đừng có khoác lác, sau này để các lớp khác chê cười!"
"Hiệu trưởng, lần trước thầy nói rằng em là người ăn nói khoác lác, và kết quả được đưa ra, điều đó có chứng tỏ là em khoác lác không? Nếu ban 10 của chúng em cải thiện toàn diện, và tỷ lệ nhập học của trường sẽ tăng lên, phải không? Nó chẳng là một điều tốt cho thầy và nhà trường? "
"Chỉ còn hai tháng nữa thôi, tại sao thầy không cho chúng tôi cơ hội này và để chúng tôi chứng minh cho thầy thấy rằng chỉ cần những học sinh kém học tập chăm chỉ thì chúng có thể có thành tựu!"
Hiệu trưởng nhìn Ôn Nguyễn gần đây thay đổi rất nhiều, lời nói của cô khiến ông có chút rung động, "Được rồi, nếu cuối kỳ ban 10 của em có tiến bộ, em và Hoắc Hàn Niên sẽ ở lại ban 10!"
Chu Lệ Bình, "Hiệu trưởng, chuyện này không hợp quy tắc—"
Hiệu trưởng, "Phép tắc là chết, người là sống, tôi ngược lại muốn xem xem ban 10 còn có bao nhiêu tiềm lực!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận