Không có Hạ Diên.
Ngồi trong cùng là Trần Dữ Phàm, người mà cô đã gặp tối qua.
Tô Vãn thất vọng thu hồi ánh mắt khỏi anh ấy, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Tô Vãn chán nản dựa vào bồn rửa tay.
"Đồng chí nhỏ, sao vậy? Không khỏe à?"
Tô Vãn nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Nhìn thấy Trần Dữ Phàm cao hơn cô gần hai cái đầu, mày rậm mắt to, khuôn mặt cương nghị.
Tô Vãn không muốn lên tiếng, chỉ lắc đầu.
Trần Dữ Phàm đi theo Tô Vãn.
Mặc dù đi chơi cùng những người bạn quen biết từ nhỏ, nhưng hôm qua đã ngồi trong toa tàu, trò chuyện cả ngày rồi.
Hôm nay cũng không còn gì để nói.
Ngồi cũng chán.
Nhận ra người đứng ở cửa là cô gái nhỏ tối qua cãi nhau với Lục Oánh, Trần Dữ Phàm liền đi theo.
Cô gái nhỏ nhắn, buộc hai bím tóc, da trắng, mũi cao, chỉ là đôi mắt cụp xuống, khiến cả người trông không có sức sống.
Một cô gái nhỏ như vậy, chẳng phải nên vô tư vô lo sao? Chuyện gì khiến cô bé chán nản như vậy?
Trần Dữ Phàm theo bản năng muốn an ủi cô.
"Tối qua thái độ của bạn anh không tốt, anh thay mặt cô ấy xin lỗi em.
Chút nữa em cũng chưa xuống tàu chứ? Nếu tối nay cô ấy còn muốn đổi chỗ với em, em không cần để ý đến cô ấy..."
Tô Vãn "dạ" một tiếng, rồi đi về chỗ của mình.
Cũng không nhìn thấy Trần Dữ Phàm vẫn luôn nhìn cô.
Trải qua sự biến động cảm xúc lớn từ mong đợi đến thất vọng, cả người Tô Vãn đều mệt mỏi, uể oải, không muốn đọc sách nữa, bèn nằm trên giường ngủ.
Tô Vãn đến thành phố Tân Hồ.
Từ Ninh Thành đến Tân Hồ, hành trình mất hai ngày hai đêm.
Tô Vãn lên tàu vào trưa ngày 2 tháng 7, đến trưa ngày 4 sẽ đến nơi.
Sau khi biết rằng Hạ Diên không có trên tàu, ngoại trừ việc đi vệ sinh, Tô Vãn không rời khỏi toa tàu nữa, cô chỉ ngồi yên tại chỗ và đọc sách.
Tàu sắp tiến vào ga tàu thành phố Tân Hồ, Tô Vãn cất sách vào ba lô, lấy hành lý xuống khỏi giá để đồ, đợi tàu dừng hẳn rồi mới đi ra ngoài.
Vì muốn gài bẫy Dư Cường Quân, Tô Vãn đã mua rất nhiều đồ cho gia đình.
Lúc lên tàu, có Giang Tú Liên giúp mang đồ lên, Tô Vãn không cảm thấy đồ nặng.
Bây giờ phải tự mình mang nhiều đồ như vậy, cô cảm thấy có hơi khó khăn.
Tô Vãn kéo lê đồ đạc, cũng không có thời gian để nhìn những người xung quanh, chỉ tập trung nhìn đường để tránh bị ngã.
Đôi khi, càng cẩn thận thì càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khi bước ra khỏi cửa tàu, Tô Vãn lảo đảo một cái, suýt nữa thì té nhào ra phía trước.
May mắn thay, có một người phía sau đã kịp thời kéo cô lại.