Tô Vãn còn chưa kịp nói lời cảm ơn, thì cảm thấy tay mình trống không, phía sau truyền đến một giọng nói:
"Để anh giúp em bê.
Em đi nhanh đi, đừng chặn đường người khác." Đó là một giọng nam, thanh âm trong trẻo.
Tô Vãn phản ứng lại, "Vâng" một tiếng, cũng không quay đầu lại, chỉ ngoan ngoãn đi về phía trước.
Chàng trai khẽ nhếch khóe miệng.
Trong lòng nghĩ: Sao lại có người ngốc nghếch như vậy? Chẳng lẽ không sợ anh là kẻ lừa đảo, mang đồ của cô chạy mất sao?
Người lên tàu, người xuống tàu, ồn ào náo nhiệt.
Tô Vãn đi đến giữa sân ga, nơi có ít người, mới dừng lại.
Đúng lúc cô muốn quay người lại để cảm ơn người đã giúp mình, thì giọng nói từ phía trước khiến cô sững sờ.
"Hạ Diên, sao chậm thế? Tưởng cậu quên xuống tàu rồi chứ."
Hạ Diên...?
Tô Vãn ngơ ngác nhìn người vừa nói, là Trần Dữ Phàm mà cô đã gặp trước đây.
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy người phía sau lên tiếng: "Mình đến đây."
!!!
Tô Vãn quay đầu lại.
Người phía sau, dáng người cao ráo, mắt sáng mày rậm, khí chất lạnh lùng.
Là Hạ Diên!
Hạ Diên thời trẻ!
Cô gái nhỏ với đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt sáng ngời như phát sáng.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Diên vốn luôn bình tĩnh tự nhiên, cũng có chút sững sờ.
Sau khi hoàn hồn, Hạ Diên đưa đồ trong tay về phía Tô Vãn: "Đồng chí nhỏ, đồ của em này."
"A...? Vâng.”
Tô Vãn giơ tay lên, khi sắp nhận lấy đồ, lại hạ tay xuống.
Bây giờ mà nhận đồ rồi, chẳng phải anh sẽ đi mất sao?
Tô Vãn mở to mắt, giọng điệu chân thành nói: "Đồng chí, đồ nặng quá, em không mang nổi một mình.
Anh cũng ra ngoài phải không? Có thể phiền anh giúp em mang ra đến cổng ga được không? Gia đình em đang đợi ở đó để đón."
Nghe thấy lời của Tô Vãn, trong lòng Hạ Diên thầm nghĩ, đây là bị bám lấy rồi sao?
Hạ Diên đánh giá Tô Vãn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói "Đi thôi", rồi xách hành lý của Tô Vãn đi thẳng ra ngoài.
Tô Vãn mừng thầm trong lòng, chạy chậm theo bước chân của anh.
Trong lòng suy nghĩ xem nên nói gì với anh trên đường đi.