Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên


Xe ngựa nhanh chóng chạy đi qua nhiều con phố, mà ở phía sau, Vũ Dương vẫn ráo riết bám theo không bỏ.

Kỳ thực nàng cũng thấy được Hạo Thiên Kỳ lên xe ngựa cùng với Cung Dạ Yến,  nhưng vì lòng hiếu kỳ nàng quyết tâm đi theo bọn họ tới cùng.
'Hai tên nam nhân cùng lên xe ngựa với nhau, nếu không đi thanh lâu hay hoa phường, thì cũng không phải là nơi tốt đẹp.'
Đi được một quãng Hạo Thiên Kỳ đang nhắm mắt minh tưởng, mà Cung Dạ Yến ở bên cạnh tay cầm quyển thư bổng nhiên đặt xuống.
Hạo Thiên Kỳ mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Cung Dạ Yến hỏi:
- Có chuyện gì?
Cung Dạ Yến nhếch môi khẽ cười, thần bí nói:
- Có một tiểu chuột nhắt đi theo chúng ta từ lúc ở Vân Liên dược quán cho tới bây giờ.
Y vừa dứt lời liền nhảy xuống xe ngựa, thời gian chưa đầy một nén hương, Cung Dạ Yến liền quay trở lại.

Trên tay y còn xách theo một vật, nói đúng hơn là một người, mà người này không ai khác chính là Vũ Dương tiểu công chúa.
Hạo Thiên Kỳ trừng mắt kinh ngạc, hắn thật sự không nghĩ đến tiểu công chúa này lại dám theo đuôi hắn đến tận đây.

Quả thực là gan cùng mình.
Vũ Dương ở trong tay Cung Dạ Yến ra sức dãy dụa, miệng liên tục kêu la thất thanh:
- Buông bổn cung ra.

Cung Dạ Yến! Ngươi thật to gan, dám bắt cóc bổn cung.

Chờ bổn cung rời khỏi đây sẽ tố cáo ngươi cho phụ hoàng.
Hạo Thiên Kỳ bịt lỗ tai lại, đưa ánh mắt nhìn về phía Cung Dạ Yến ra hiệu.

'Ngươi mang nàng ta lên tự ngươi xử lý đi.'
Cung Dạ Yến trừng mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hạo Thiên Kỳ.
'Nàng ta theo ngươi, chuyện này nên là ngươi xử lý.'
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, không ai chịu nhường ai, đến cuối cùng bởi vì một câu nói của Vũ Dương mà cả hai mới ngưng lại cuộc đối thoại không lời này.
- Thiên Kỳ ca ca, tại sao huynh lại lên xe ngựa cùng với tên xấu xa này?
'Tên xấu xa' nhìn Hạo Thiên Kỳ phiết mắt hừ lạnh một cái, sau đó tìm một góc tĩnh tọa, không muốn để ý tới hai kẻ phiền nhiễu trước mắt.
Hạo Thiên Kỳ thực sự bất đắc dĩ mà nhìn Vũ Dương, hắn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương không kiên nhẫn hỏi:
- Vũ Dương công chúa, tại sao lại lén lút đi theo ta và Dạ Yến huynh?
Nghe Hạo Thiên Kỳ nói vậy, tiểu công chúa biểu tình khó xử, ấp a ấp úng nói:
- Ta...!ta..

Ta chỉ là...
Nhìn thấy vẻ mặt Hạo Thiên Kỳ khó chịu, tiểu nha đầu cúi đầu xuống nhỏ giọng ủy khuất nói:
- Thiên Kỳ ca ca, có phải cảm thấy ta rất phiền không? Ta...!chỉ là muốn có người chơi cùng thôi.

Nếu như huynh chán ghét ta bám theo như vậy, thì từ nay về sau ta sẽ không xuất hiện trước mặt huynh nữa.
Thật sự mà nói vị tiểu công chúa này cũng không đến nỗi quá chán ghét.

Thấy bộ dạng nàng ta sắp khóc tới nơi, làm Hạo Thiên Kỳ có chút khó xử.

Hắn nghĩ mình cũng không nên chấp nhất với một tiểu nha đầu làm gì, vì thế liền hắng giọng nói:
- Không phiền...
Tiểu công chúa nghe Hạo Thiên Kỳ lên tiếng, đôi mắt nàng trở nên rực sáng chờ đợi lời nói kế tiếp của hắn.
- Ta không thấy phiền.

Bất quá ta và Dạ Yến huynh lúc này cần đến một nơi.

Ngươi...
Hạo Thiên Kỳ vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Cung Dạ Yến, thì thấy y đang chăm chú đọc sách, thái độ dửng dưng không hề quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, làm cho Hạo Thiên Kỳ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Người này rõ ràng là muốn phủi tay mọi thứ, để hắn tự giải quyết chuyện này đây mà.
Tiểu công chúa hào hứng cướp lời Hạo Thiên Kỳ:
- Ta sẽ không gây phiền hà gì cho Thiên Kỳ ca ca, để ta đi theo huynh, có được không?
Lời nói đang chuẩn bị thốt ra nghe thấy Lam Thiên Vũ nói thế, khiến Hạo Thiên Kỳ nghẹn lời, hắn là tưởng kêu nàng quay trở về đâu.

Hiện tại nàng lại muốn đi theo hắn và Cung Dạ Yến, chuyện này thực sự rất phiền a!
Bất quá khiến cho tiểu công chúa đi theo bọn họ cũng không phải là không thể, nếu Cung Dạ Yến mặc kệ thì hắn tự mình quyết định vậy.
Hạo Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà chậm rãi gật đầu, hắn bày ra bộ dạng nghiêm khắc nhìn Lam Thiên Vũ nói:
- Đi theo ta cũng được, nhưng phải nghe lời.

Không được quấy rối.

Ngươi làm được không?
Nghe thấy Hạo Thiên Kỳ đồng ý, Lam Thiên Vũ sợ hắn thay đổi ý định bắt nàng quay trở về, liền gật đầu như dã tỏi.
Ngoan ngoãn, nghe lời sao?
Chuyện nhỏ này sao làm khó được nàng.
- Được, được...!Muội đồng ý.

Muội hứa sẽ ngoan ngoãn, nghe lời.

Tuyệt đối không gây chuyện.
Tiểu công chúa biểu tình nghiêm túc nói ra, thiếu điều còn muốn giơ hai ngón tay chỉ thiên xin thề cho Hạo Thiên Kỳ tin tưởng.

Bất quá còn chưa kịp làm thì nghe thấy giọng nói của Hạo Thiên Kỳ trầm thấp vang lên:
- Được rồi.

Ngươi ngồi đi.
Thấy Hạo Thiên Kỳ ổn tọa tại bên phải xe ngựa, mà bên trái lại là Cung Dạ Yến.

Không cần nghĩ nhiều Lam Thiên Vũ liền lựa chọn ngồi bên cạnh Hạo Thiên Kỳ.
- Thiên Kỳ ca ca, chúng ta bây giờ là đi đâu nha?
Hạo Thiên Kỳ đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy Lam Thiên Vũ hỏi, cũng không mở mắt mà chỉ nhàn nhạt nói:
- Phiên Hội Đấu Giá.
Vừa nghe Hạo Thiên Kỳ nói đến Phiên Hội Đấu Giá, Lam Thiên Vũ kinh ngạc sửng sốt.
Sáng nay cô cô còn hỏi nàng có muốn đi Phiên Hội Đấu Giá hay không? Nàng la lối nhất quyết không đi, còn nói muốn ở nhà luyện võ kỹ.

Nếu chẳng may đi tới đó gặp cô cô....!Lam Thiên Vũ lắc đầu ngoày ngoạy, không muốn nghĩ tiếp nữa.

Này đó lý do thực sự khó mà giải thích được.
Mặc kệ, tới đâu hay tới đó.

Cùng lắm thì nàng làm bộ không quen biết vậy.
Lam Thiên Vũ ở một bên tự suy diễn lung tung, làm những động thái kì lạ, lại không biết Hạo Thiên Kỳ đang nghi hoặc nhìn nàng.
- Thế nào? Nếu ngươi có việc không đi được, hiện tại có thể quay lại.
Nghe Hạo Thiên Kỳ đột nhiên lên tiếng, Lam Thiên Vũ giật mình gấp giọng nói:
- Nào...!nào có.

Muội làm gì có việc gì kia chứ.
Hạo Thiên Kỳ thật sâu nhìn nàng một cái, vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Vậy thì an tĩnh một chút.
Nói xong Hạo Thiên Kỳ nhắm mắt lại, mặc cho Lam Thiên Vũ bĩu môi ủy khuất nhìn hắn.
Cung Dạ Yến nâng mắt lên nhìn cả hai, cảm thấy không thú vị lại tiếp tục đọc sách.
Trong xe bầu không khí khá yên tĩnh, lại quá buồn tẻ khiến cho Lam Thiên Vũ cảm thấy ngột ngạt.

Bất quá không đợi cho nàng nhàm chán đến chết thì xe ngựa liền dừng lại.

Ở bên ngoài xa phu cất giọng nói:
- Thiếu chủ, chúng ta đã tới nơi.
Cung Dạ Yến nghe vậy gấp quyển thư đặt xuống, sau đó hắn liền mở miệng đáp lại:
- Ân!
Ở một bên Lam Thiên Vũ phấn khởi vỗ tay hào hứng nói:
- Tốt quá, cuối cùng cũng đến rồi.
Nói xong cũng không đợi ai, Lam Thiên Vũ liền mở màn xe nhảy xuống.

Sau đó Cung Dạ Yến và Hạo Thiên Kỳ mới lần lượt từ trong xe ngựa đi xuống.
Trước mắt bọn họ là một tòa nhà khá lớn, tấm biển dát vàng ở phía trước cửa in một hàng chữ rất khí phách, không kém phần sang trọng và nồng nặc mùi tiền 'Vạn Kim Thương Hội'.

So với Vân Liên dược quán của Cung Dạ Yến hay Đấu Võ Phường của Tư Đồ Minh thì khác biệt rất lớn.
Ngoài cỗ xe ngựa của bọn họ ra, xung quanh còn có rất nhiều cỗ xe ngựa hình thù phẩm chất khác nhau, cho thấy có rất nhiều người quyền quý và giàu có đều tề tựu lại đây.
Sau khi xa phu dắt xe ngựa rời đi, Cung Dạ Yến mang theo Hạo Thiên Kỳ và Lam Thiên Vũ đi đến.
Lúc này ở trước cửa 'Vạn Kim Thương Hội' có hai gã thị vệ đang đứng liền ngăn bọn họ lại.

Cung Dạ Yến không nói lời nào, từ trong tay áo móc ra một bái thiếp lấp lánh màu vàng đưa cho gã thị vệ.
Nhìn thấy bái thiếp đúng là của thương hội bọn họ, gã thị vệ mở ra liền thấy chữ được ghi bên trong, tức khắc thái độ thay đổi, hắn cúi người cung kính đưa lại bái thiếp cho Cung Dạ Yến thành khẩn nói:
- Hoan nghênh Cung Thiếu chủ đại giá đến.

Mời vào trong.
Cung Dạ Yến gật đầu nhét lại bái thiếp vào trong tay áo, sau đó chỉ vào hai người phía sau mình nói:
- Bọn họ là đi theo ta.
Hai gã thị vệ thấy vậy nào dám ngăn trở, nhanh chóng né đường cho ba người đi vào.

Những người đi sau thấy vậy liền xầm xì to nhỏ.
- Nghe tên thị vệ xưng hô nam tử kia là 'Cung Thiếu chủ' không lẽ là Thiếu chủ của Vân Liên dược quán?
- Thiếu chủ Vân Liên dược quán, quả nhiên giống như lời đồn ôn nhuận như ngọc, tuấn mỹ vô song.
- Thiếu niên bên cạnh là ai? Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng dung mạo và khí chất cũng không thua kém gì Thiếu chủ a!
............
Đúng lúc này có một nam tử cùng một đám người của hắn đi tới, nghe được bọn người xung quanh bàn tán liền tỏ ra hứng thú.
Thiếu chủ Vân Liên dược quán?
Hắn đã nghe nói về vị Thiếu chủ này khá nhiều, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt.

Lần này hi vọng hắn có thể diện kiến được.

Nghĩ vậy nam tử liền nhếch môi cười.
Thấy nam tử suy nghĩ xuất thần, một thiếu niên tuấn tú bên cạnh liền ôm tay hắn, cất giọng mềm nhẹ hỏi:
- Vương gia, ngài đang nghĩ gì thế?
Nam tử hồi thần, nhìn thiếu niên sủng nịch cười nói:
- Không có gì, chúng ta vào thôi!
Đoàn người nam tử sau khi đưa ra bái thiếp cũng được thị vệ cung kính mời vào, cho thấy thân phận nam tử rất có quyền thế.
..........
Cung Dạ Yến cùng Hạo Thiên Kỳ và Lam Thiên Vũ sau khi bước vào bên trong Vạn Kim Thương Hội, liền có một thiếu nữ đi ra đón tiếp.

Những người có thể vào được Vạn Kim Thương Hội không quyền thì tiền.

Cho nên thiếu nữ không dám chậm trễ, mà nhanh chóng dẫn đường cho cả ba đi vào khu vực khán phòng.
Phiên đấu giá lần này Vạn Kim Thương Hội mời đến 50 vị khách từ khắp nước tới đây, chưa kể đến còn có các vị khách quý ở các nước lân cận cũng lặn lội đường xa đi tới.
Vạn Kim Thương Hội không chỉ có ở Lam Vân đế quốc, mà còn có ở các nước khác.

Nhắc đến Vạn Kim Thương Hội, người ta chỉ nghĩ đến một câu 'phú khả địch quốc'.

Không có nước nào mà Vạn Kim Thương Hội không đặt chân.

Thậm chí ngay cả Ma Tộc lẫn Yêu Tộc đều cần đến Vạn Kim Thương Hội để trao đổi mua bán.

Loại này mua bán bên Nhân Tộc đều ngầm đồng ý.

Thứ quý giá ở Ma Tộc lẫn Yêu Tộc đều có rất nhiều, Nhân Tộc cũng muốn thông qua Vạn Kim Thương Hội để hốt một ít đồ tốt cho mình sử dụng.
Khán phòng nơi đây khá rộng lớn, những khu ghế ngồi được sắp xếp theo trật tự từ cao xuống thấp và phân chia theo từng khu vực, còn có phòng riêng ở lầu trên.

Phía dưới, chính là khu vực khán đài dùng để tổ chức đấu giá.
Trên đường đi thiếu nữ dẫn đường có hỏi qua về màu sắc bái thiếp của Cung Dạ Yến, thấy y thong dong lấy ra bái thiếp thì khuôn mặt thiếu nữ liền biến sắc.

Không những cung kính mà thái độ mang theo một chút sợ hãi.
Nàng không nghĩ đến mình lại dẫn đường cho một vị khách quý mang Kim Thiếp.

Nói đến Kim Thiếp, đây chính là bái thiếp chỉ dành cho những người có giao dịch lâu dài, đặc biệt là mang lại lợi nhuận phi thường cao cho Thương Hội.

Lần đầu tiên nàng lại tiếp đãi một vị khách quý trọng đến vậy.
Thiếu nữ trong lòng vừa lo sợ, vừa kích động mà dẫn đám người Cung Dạ Yến đi đến phòng riêng ở lầu trên.
Tới nơi, thiếu nữ mở cửa phòng để ba người đi vào, sau đó cung kính nói:
- Công tử, trong phòng có sẳn rượu và hoa quả.

Ngài còn cần thêm gì không?
Cung Dạ Yến gật đầu rồi nói:
- Được rồi, ngươi đi đi.
Thiếu nữ nghe vậy không khỏi có chút thất vọng, nàng vốn là có ý muốn ở lại hầu hạ bọn họ, nhưng Cung Dạ Yến đã nói thế, nàng không thể không rời đi.
Cung Dạ Yến lấy một túi tiền từ trong người đưa tới trước mặt thiếu nữ nói:
- Cầm lấy.
Thiếu nữ đưa hai tay nhận lấy, khom người đa tạ Cung Dạ Yến, rồi mang vẻ mặt lưu luyến mà rời đi.
Cung Dạ Yến quay người lại thì thấy Hạo Thiên Kỳ và Lam Thiên Vũ đã an tọa, y đi lại chổ ghế trống ngồi xuống, cầm lấy cuộn vải đang được đặt ở trên bàn tháo đi dây buộc, sau đó liền mở ra đọc những hàng chữ được ghi bên trong cuộn vải.
Hạo Thiên Kỳ nhìn xuống khán đài, lúc này các ghế lô đã đầy ắp người.

Lam Thiên Vũ ở một bên vừa ăn hoa quả vừa thích thú nhìn xuống phía dưới.

Nàng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Lam Nhược Tuyết, sau khi thấy được liền vui vẻ ôm miệng cười khúc khích.
"Cô cô cũng không ngờ ta cũng tới đây đi, bất quá cô cô không thể thấy được ta a.

Dù sao ta được ngồi ở tầng trên lận nha."
Hạo Thiên Kỳ không để ý đến Lam Thiên Vũ tự cười, tự chơi mà hắn nhìn qua Cung Dạ Yến hỏi:
- Sẽ có Thanh Tâm Thảo sao?
Cung Dạ Yến lắc đầu đáp:
- Không có trong danh sách đấu giá.

Nhưng ba món áp trục lại không có ghi tên, hi vọng là nằm ở trong ba món áp trục đi.
Hạo Thiên Kỳ gật đầu, cũng mong là vậy.

Nếu như có được Thanh Tâm Thảo thì việc chế thuốc cho Cung Dạ Yến mới có hi vọng.

Chỉ cần tu vi của hắn đạt đến Luyện Khí là có thể hội đủ điều kiện Luyện chế đan dược.
Lam Thiên Vũ đưa lỗ tai tới nghe ngóng, mặc dù nghe được câu chuyện của hai người nhưng nàng không hiểu gì cả, liền tò mò hỏi:
- Tại sao Thiên Kỳ ca ca lại cần đến Thanh Tâm Thảo?
Thấy Lam Thiên Vũ trước sau cũng không quấy rối, ngoan ngoãn thành thật cho đến tận bây giờ.

Hạo Thiên Kỳ phá lệ hảo tâm mà trả lời nàng:
- Đương nhiên là dùng để chế thuốc.
- Thanh Tâm Thảo dùng để an dưỡng thần hồn, Thiên Kỳ ca ca có chổ nào không khỏe sao?
Nghe Lam Thiên Vũ nói rõ công dụng của Thanh Tâm Thảo, Cung Dạ Yến và Hạo Thiên Kỳ đều đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
- Ngươi biết Thanh Tâm Thảo?
Cung Dạ Yến lên tiếng hỏi, Lam Thiên Vũ nghe vậy liền quay mặt đi chổ khác không muốn để ý đến y.
- Hứ....
Cung Dạ Yến biểu tình cứng đờ.
Hắn đây là bị ghét bỏ?
Đối với Hạo Thiên Kỳ thì ngược lại, vẻ mặt tươi cười nói:
- Trước đây muội từng thấy phụ hoàng từ trong quốc khố lấy ra, sau đó muội tò mò hỏi phụ hoàng đó là gì.

Phụ hoàng nói cho muội biết là Thanh Tâm Thảo, còn nói ra công dụng cùng đặc tính của nó.
Nghe xong Cung Dạ Yến và Hạo Thiên Kỳ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy không tin tưởng.

Loại chuyện này quả thực quá trùng hợp đi, tìm kiếm mỏi mắt nhưng nó lại ở ngay trước mắt.

Bất quá muốn từ trong tay Hoàng đế lấy Thanh Tâm Thảo cũng không phải là chuyện dễ dàng.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui