Chương 48: Tố cáo (Hạ)
Người của Thanh Vân Môn đều đưa mắt nhìn về phía Hạo Thiên Kiếm phái, trong mắt cũng không có bao nhiêu thiện ý. Vương Tông Cảnh thì hoàn toàn chẳng thèm để tâm tới đám Hạo Thiên Kiếm Phái, bình thường hắn và Tiểu Đỉnh vô cùng thân thiết, thậm chí ngày đó còn cùng nhau trải qua hoạn nạn ở địa cung dưới thành Hà Dương, tận đáy lòng yêu thích tên nhóc này. Hôm nay, Tiểu Đỉnh vô duyên vô cớ bị người của Hạo Thiên Kiếm Phái đánh, trong lòng hắn vô cùng tức giận, lại càng lo lắng cho Tiểu Đỉnh hơn, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng đại điện, nhưng Ngọc Thanh điện rộng lớn vĩ đại, chẳng thể nghe ngóng tình hình được của năm vị trưởng lão và Tiểu Đỉnh bây giờ ra sao.
Ngay lúc hắn còn đang lo lắng, Ba Hùng ở bên cạnh chợt giật giật tay áo hắn. Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại thì thấy Ba Hùng mỉm cười đầy thần bí, chép miệng nhìn về phía Hạo Thiên Kiếm phái, nhỏ giọng: “Huynh xem, vị cô nương đứng ở chỗ Hạo Thiên Kiếm phái sao lại đẹp như vậy chứ.”
Vương Tông Cảnh khẽ nhíu mày, trong lòng thầm bực mình, giờ phút này mà cái tên mập còn tâm trạng ngắm người đẹp sao. Nhưng hắn vẫn ngoái nhìn về phía Hạo Thiên, ai ngờ một lần nhìn thoáng qua, cả người hắn đột nhiên chấn động, hai mắt phát sáng, suýt nữa thì kêu lên, ánh mắt nhìn chăm chăm sang bên đó.
Trong giây phút ấy, cả tòa Thông Thiên Phong giống như đột nhiên tĩnh lặng, thời gian dừng lại, trời đất lặng thinh, dường như trong đầu hắn vang lên một âm thanh kỳ lạ và sâu lắng, u tĩnh phảng phất như thoát khỏi trần tục, gắn liền với đoạn ký ức ẩn giấu sâu trong cõi lòng chưa từng ai biết đến. Đoạn ký ức trong vùng nước ấy còn in dấu, đôi mắt thoáng vụt qua, như mộng như ảo.
Bên tai phảng phất như có tiếng sóng nước vang vọng đâu đây.
Giữa đám người, một thiếu nữ mặc áo xanh lặng lẽ đứng đó, mái tóc mềm buông dài, ánh mắt dịu dàng, khí chất nổi bật hẳn so với các đệ tử Hạo Thiên khác. Nàng dường như chẳng để tâm đến những kẻ không liên quan, thậm chí đôi mắt trong veo còn mờ hồ lộ ý khinh thường, nàng tựa mình vào lan can bạch ngọc, ngắm nhìn bầu trời rộng lớn. Gió mát thoảng qua, tà áo xanh khẽ phất phới, trông nàng giống như tiên tử hạ phàm thanh lệ vô ngần, đang muốn nương vào cơn gió để quay về thiên cung. Chỉ một bóng người mà mỹ lệ đến mức khiến người ta mê mẩn, đám đệ tử Hạo Thiên ở bên cạnh dù vẫn xúm lại xem La Uy bị trách mắng, nhưng vẫn có không ít người liên tục quay đầu trộm nhìn vị cô nương xinh đẹp kia.
Khuôn mặt ấy, từng đường nét đã khắc sâu vào tâm trí Vương Tông Cảnh, chính là người con gái thần bí hắn vô tình gặp gỡ dưới đáy nước sâu của Long Hồ, không ngờ giờ phút này lại có thể gặp nhau ở một nơi như thế này.
Trên điện Ngọc Thanh, Lục Tuyết Kỳ im lặng cúi đầu, liếc mắt nhìn dấu tay trên mặt Tiểu Đỉnh cùng vết thương nơi khóe miệng, còn vạt áo trước ngực dính vết máu, ánh mắt cũng run lên, đưa tay nhẹ vuốt khóe miệng Tiểu Đỉnh, khẽ hỏi: “Có đau lắm không?”
Tiểu Đỉnh hít hà một tiếng, trông giống như hít vào một hơi, nhưng cái đầu tròn tròn lại liên tục ngó nghiêng, ánh mắt nhìn từ Tiêu Dật Tài sang Tề Hạo, rồi đến Tăng Thư Thư, Tống Đại Nhân, thấy sắc mặt mọi người đều nghiêm túc, nó nghĩ ngợi, cái hiểu cái không, cuối cùng lấy dũng khí, dõng dạc nói với Lục Tuyết Kỳ:
“Mẹ, con không đau!”
Lục Tuyết Kỳ khẽ run lên, nhìn biểu tình quật cường của Tiểu Đỉnh và vết thương đáng sợ của con trai, sự băng sương trong mắt lập tức tan biến hết, chỉ còn vẻ dịu dàng yêu thương trìu mến, đưa tay ôm Tiểu Đỉnh vào lòng, định nói gì nhưng bỗng kìm lại, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt và cái đầu tròn tròn của nó.
Ở bên cạnh, bốn nam nhân trong số năm đại trưởng lão Thanh Vân Môn đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết nên nói gì cho phải. Sau một lúc lâu, vẫn là Tiêu Dật Tài ho khan một tiếng, nói khẽ: “Lục sư muội, hôm nay Tiểu Đỉnh thật sự chịu oan ức. Nói thật lòng, ta là bá bá của nó cũng cảm thấy khó chịu, nhưng khi nãy muội cũng thấy rồi đó, trước mặt mấy người chúng ta, Phó Phi Ngư đã tự tay tát cho tên La Uy kia mấy cái, sau đó còn chân thành xin lỗi, chuyện này… Nói cho cùng thì mọi chuyện cũng là hiểu lầm thôi.”
Nói đến đây, Tiêu Dật Tài dừng lại một chút, cười khổ nói: “Lục sư muội, chuyện này xem như bỏ qua được không?”
Lục Tuyết Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, im lặng không nói, nhưng nhìn nét mặt của nàng thì rõ ràng đang xót Tiểu Đỉnh nên vẫn còn tức giận.
Tiêu Dật Tài khẽ nhíu mày, nhìn sang bên cạnh thì thấy Tề Hạo lắc đầu cười khổ, xem ra bình thường hắn đa mưu túc trí là thế, nhưng khi đối mặt với một mỹ nữ đang tức giận thì cũng chẳng làm được gì. Tiêu Dật Tài trầm mặc hồi lâu, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nói:
“Lục sư muội, năm người chúng ta là bạn bè tương giao nhiều năm, đều hiểu thấu nhau cả. Muội cũng biết ta rồi, từ trước đến nay phàm là việc gì cũng đều lấy Thanh Vân làm đầu, tự nhận làm việc công bằng. Hạo Thiên Kiếm Phái lần này liên thủ cùng Thanh Vân, việc này sẽ hỗ trợ không ít cho Thanh Vân. Về lâu dài, vấn đề giám thị Bồng Lai Tiên Tông khó có thể tìm được chỗ tốt hơn, cũng vô cùng có lợi đối với bản môn. Hơn nữa, người ta đã thật sự nhận sai và tiến hành nghiêm phạt rồi, theo ý ta thì nên biết điểm dừng, đừng truy cứu nữa.”
Lục Tuyết Kỳ biến sắc nhìn Tiêu Dật Tài, Tiểu Đỉnh trốn trong lòng nàng cũng nhíu mày, hình như cảm giác vòng tay của mẫu thân bỗng ôm chặt hơn rất nhiều.
“Mong Lục sư muội lấy Thanh Vân làm trọng.” Tiêu Dật Tài chậm rãi đứng lên, sắc mặt lạnh lùng, mắt nhìn thẳng Lục Tuyết Kỳ, nghiêm mặt nói: “Nhiều năm qua, ta biết Lục sư muội là người chính trực, mặc dù ít nói nhưng vẫn luôn được cả Thanh Vân Môn coi trọng. Về điểm này, không chỉ trên dưới Thanh Vân Môn mà ngay cả Tiêu Dật Tài ta cũng vô cùng kính nể. Hôm nay sư muội đau lòng giận dữ, ta thân là sư huynh đương nhiên hiểu, nhưng vẫn mong sư muội bỏ qua chuyện này.”
Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua ba người còn lại, khẽ gật đầu rồi lập tức xoay đi, hướng về phía sau Ngọc Thanh điện rồi biến mất nơi hậu đường.
Ngọc Thanh điện lại lâm vào im lặng, Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn quanh một lượt, Tề Hạo cười cười không nói, liếc sang hai người Tăng Thư Thư và Tống Đại Nhân thì một im lặng, một cười gượng, cuối cùng không hẹn mà cùng cầm chén lên, cúi đầu uống trà.
Lục Tuyết Kỳ hít sâu một hơi, trên mặt thoáng hiện vẻ tức giận, sau đó chậm rãi cúi đầu, chăm chú nhìn Tiểu Đỉnh, đôi mắt tràn đầy sự trìu mến, một lát sau nàng bỗng nói: “Tiểu Đỉnh.”
“Dạ?”
Lục Tuyết Kỳ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đỉnh, nói khẽ: “Xin lỗi con, mẫu thân không giúp được con rồi.”
Tiểu Đỉnh có vẻ chưa hiểu lắm, mặc dù còn mơ hồ nhưng vẫn đưa tay gãi đầu, nói: “Vâng, con đã biết, thưa mẫu thân.”
Lục Tuyết Kỳ nhìn con trai, khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi ghé sát lại, thì thầm: “Tiểu Đỉnh, bây giờ con cứ về nhà đi. Khi thấy cha thì để cha con nhìn vết thương trên mặt, sau đó nói cho ông ấy rằng con bị người khác đánh.”
“Phụt!”
Bên cạnh chợt truyền đến hai âm thanh quái dị, Tăng Thư Thư và Tống Đại Nhân cùng phun trà trong miệng ra, ho khan không ngớt, nước trà thấm đầy vạt áo…