Giang La quay về biệt thự trên núi Thái Bình ở Hồng Kông với ba mẹ và các cậu.
Buổi tối, hai cậu của cô đến gặp Giang La, thay phiên khuyên nhủ.
Cậu cả Lục Kỳ kể lại tỉ mỉ một lượt những mâu thuẫn mấy năm nay giữa nhà họ Kỳ và nhà họ Lục cho Giang La nghe, không hề giấu diếm chút nào.
Giang La lắng nghe vô cùng cẩn thận và nghiêm túc, cuối cùng cô cũng hiểu sơ qua rằng giữa hai nhà không chỉ có quan hệ cạnh tranh. Cạnh tranh trong kinh doanh đã nhiều năm nên cũng kéo theo rất nhiều sự việc tồi tệ, đôi bên đều từng là nguyên cáo và bị cáo của đối phương, quan hệ trở nên cực kỳ căng thẳng. Hơn nữa đôi bên lại cạnh tranh đến mức anh lừa tôi gạt nhiều năm như vậy nên rất nhiều công ty nhỏ phụ thuộc vào tập đoàn của hai nhà cũng có phe cánh của riêng mình, cạnh tranh hơn thua với nhau, rút dây thì động rừng.
Cho nên nếu người của hai nhà thật sự kết hôn thì rất có khả năng khách khứa mà mỗi nhà đứng ra mời sẽ gây gổ với nhau ngay tại địa điểm diễn ra hôn lễ.
Lúc nghe cậu nói những chuyện này, Giang La nhíu mày suốt cả buổi, cô thật sự không ngờ rằng cuộc hôn nhân của cô và Kỳ Thịnh lại dính dáng đến nhiều vấn đề, phạm vi ảnh hưởng cũng rộng lớn như vậy.
Cô nhìn về phía cậu hai Lục Linh với ánh mắt cầu cứu, Lục Linh bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra: “Bé ngoan, có muốn xem thử mấy bức ảnh trong di động của cậu không? Cậu hai vẫn luôn để mắt giùm cháu đấy, trong công ty của bọn cậu có nhiều anh chàng đẹp trai lắm, còn có cả mấy đứa là con của đối tác kinh doanh nữa, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, tài đức vẹn toàn, ngoại hình cũng ổn áp lắm.”
Giang La thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Cháu xem album ảnh trong di động của cậu rồi, cũng chẳng có mấy ai đẹp trai cả, đều thua bạn trai cháu hết.”
“Đừng có phủ nhận hết thảy như thế chứ. Vậy cháu nói thử xem, cháu có yêu cầu thế nào, cậu sẽ tìm hiểu theo yêu cầu của cháu, thế có được không?”
“Ừmmm.” Giang La suy nghĩ: “Điều kiện thứ nhất, ngoại hình phải đạt chuẩn. Cậu gặp Kỳ Thịnh rồi đúng không? Phải đẹp trai hơn anh ấy.”
“Thằng nhóc đó quả thật đẹp trai thật nhưng cậu hai nhất định có thể tìm được người đẹp trai hơn cậu ta, chuyện này cứ giao hết cho cậu, nói thử điều kiện thứ hai xem nào.”
“Điều kiện thứ hai là phải xuất sắc hơn anh ấy.”
“Cậu điều tra rồi, lúc còn học đại học cậu bạn trai kia của cháu đã sáng tạo ra một trò chơi vô cùng nổi tiếng, hơn nữa cậu ta còn tự mình làm tất cả các công việc từ vẽ tay, thiết kế và lập trình, sau đó còn tự thành lập công ty, phát triển cực kỳ tốt. Bây giờ công ty của cậu ta đang chiếm gần nửa thị phần trên thị trường trò chơi, đặc biệt là trò chơi dành cho nữ giới, hầu như mỗi công ty của cậu ta thống trị.”
“Phải, anh ấy rất xuất sắc, đúng không cậu?”
Lúc nói chuyện, Giang La còn không ngừng nhìn trộm cậu cả Lục Kỳ vẫn im lặng nãy giờ.
“Nhưng mà cậu biết người xuất sắc hơn cả cậu ta, chỉ là hơi lớn tuổi chút thôi, chi bằng cháu nói tiếp điều kiện khác xem nào.”
“Điều kiện thứ ba là vào những lúc cháu khó khăn nhất người đó phải luôn cổ vũ cháu, bầu bạn với cháu, làm cho vịt con xấu xí là cháu đây có thể trải nghiệm cảm giác làm công chúa mỗi ngày.”
Hai điều kiện trước vẫn dễ bàn nhưng mà điều kiện thứ ba… Lục Kỳ và Lục Linh đưa mắt nhìn nhau.
Dường như vẻ mặt cũng hơi thay đổi.
Đúng vậy, bọn họ từng nghe Giang Mãnh Nam nói, Giang La và Kỳ Thịnh từ nhỏ đã tâm đầu ý hợp, hồn nhiên vô tư. Thật ra người làm cậu như bọn họ cũng không đành lòng cưỡng ép hai đứa chia lìa.
Huống chi hạnh phúc của Giang La mới là chuyện quan trọng nhất đối với bọn họ.
“Cũng không phải là cháu không thể kết hôn với cậu ta.” Lục Linh thở dài, nói: “Bảo cậu ta ở rể đi, không cần đổi họ, chi cần đến nhà chúng ta giống như Giang Mãnh Nam thôi. Cậu biết cậu ta là một nhân tài, nếu cậu ta đến công ty nhà chúng ta làm việc thì cậu nhất định sẽ không bạc đãi cậu ta, đến lúc đó cậu sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng, nở mày nở mặt cho các cháu.”
Giang La còn đang do dự thì Lục Kỳ lại nói ra nghi ngờ của mình: “Để cậu ta đến công ty làm việc? Ngộ nhỡ cậu ta trở thành gián điệp của nhà họ Kỳ thì sao? Tập đoàn của bọn họ vốn luôn thích ăn cắp kỹ thuật của chúng ta, bây giờ lại dẫn thẳng sói vào nhà vậy hả?”
“Đúng là anh của em… Vẫn lo xa nghĩ rộng như vậy.”
Giang La: …
Cô cũng cạn lời với hai cậu của mình: “Đầu tiên, Kỳ Thịnh sẽ không trở thành gián điệp gì cả, lại càng không ăn cắp kỹ thuật. Sao chuyện này lại có thể xảy ra được chứ? Huống chi anh ấy sẽ không ở rể đâu, anh ấy vốn là một người vô cùng kiêu ngạo.”
“Sao hả? Làm con rể nhà họ Lục chúng ta khiến cậu ta uất ức lắm hả? Cháu hỏi thử ba cháu xem, mấy năm nay cậu ta có cảm thấy uất ức không?”
Giang Mãnh Nam đang nấu cơm ở trong bếp lên tiếng: “Sao lại lôi em vào nữa rồi?”
“Anh.” Lục Mạn Chi mặc đồ ngủ bước tới, bưng đĩa trái cây đã được cắt sẵn đến trước mặt Lục Kỳ: “Đừng có chuyện gì cũng lôi chồng em vào, anh Mãnh cũng có phải ở rể đâu, việc kinh doanh chuỗi cửa hàng của anh ấy rất tốt, cũng xem như là độc lập một cõi đấy chứ.”
Lục Kỳ nhìn về phía Giang Mãnh Nam và Lục Mạn Chi: “Hai đứa là ba mẹ của bé ngoan, hai đứa nói thử xem, chuyện này phải làm thế nào?”
Giang Mãnh Nam bưng một đĩa cá ngân nhỏ chiên giòn đi từ phòng bếp ra, đưa đến trước mặt Giang La rồi lại đặt bát nước chấm lên bàn, chấm một con cá đút cho con gái.
Giang La thổi phù phù cho nguội bớt, nếm thử rồi giơ ngón tay cái lên với ba mình.
“Em tỏ rõ thái độ trước nhé.” Giang Mãnh Nam rót cho mình một ly Whisky ướp lạnh, nhón một con cá ngân chiên lên ăn: “Em chứng kiến thằng bé Kỳ Thịnh này lớn lên, hiểu nó rất rõ. Không bàn đến năng lực cá nhân, chỉ riêng mặt phẩm chất và đạo đức thôi cũng tuyệt đối không có vấn đề gì cả. Hơn nữa nó và bé ngoan nhà chúng ta là thanh mai trúc mã, hai đứa cùng nhau đi đến hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì, bé ngoan vẫn luôn rất thích nó.”
Giang La nhanh chóng nhìn về phía ba mình, Giang Mãnh Nam nháy mắt ra hiệu với cô, tỏ vẻ ba vĩnh viễn đứng về phía con.
Lục Linh nói: “Tôi đã điều tra chi tiết về thằng nhóc này rồi, rất sạch sẽ, hơn nữa chưa từng tiêu một đồng nào của gia đình cả, tự mình chèo lái công ty đi đến vị trí bây giờ, tuyệt đối là một người có năng lực. Có điều cho dù cậu ta có bản lĩnh thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn là người của tập đoàn Kỳ Thị.”
Lục Kỳ kiên định nói: “Người của tập đoàn Kỳ Thị chính là kẻ thù của chúng ta.”
Mấy năm nay, Lục Mạn Chi vẫn luôn dồn toàn bộ tâm tư và sức lực vào sự nghiệp diễn xuất của mình, có hai anh trai ở đây, bà ấy rất ít quan tâ m đến chuyện làm ăn kinh doanh của gia đình, đương nhiên không hề biết tại sao mối quan hệ của hai nhà Lục, Kỳ lại trở nên căng thẳng như vậy. Bà ấy chỉ có thể khuyên nhủ Lục Kỳ: “Anh à, oan gia nên giải chứ, không nên kết, chúng ta hãy suy nghĩ từ một góc độ khác, nói không chừng nhân cơ hội con cháu kết hôn, công ty hai nhà có thể hóa giải ân oán thì sao? Nếu như vậy e rằng đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại, anh thấy đúng không?”
“Anh sẵn sàng hóa giải ân oán, cứ bảo bọn họ thanh toán toàn bộ chi phí sử dụng kỹ thuật mà bọn họ ăn cắp được của chúng ta trước, sau đó công khai tuyên bố xin lỗi trên các phương tiện truyền thông đại chúng.”
“Ông nội Kỳ Thịnh sẽ không đồng ý đâu.”
“Vậy thì bó tay rồi.”
Giang La thấy thái độ của cậu kiên quyết như vậy, chỉ sợ rằng không còn cách nào.
Đêm đã khuya, cô quay về phòng mình.
Căn phòng này là căn phòng mà hai cậu đã tự mình trang hoàng cho cô lúc cô mới đến Hồng Kông năm đó, theo phong cách công chúa cổ điển của nước Pháp, đồ trang trí đều được lựa chọn từ tông màu kem nhẹ nhàng, ấm áp và vô cùng đáng yêu.
Các cậu quả thật cưng chiều cô như cưng chiều con gái vậy.
Trước năm mười tám tuổi, trong cuộc đời của Giang La chỉ có Giang Mãnh Nam, sau năm mười tám tuổi, trên thế giới này lại có thêm rất nhiều người thân yêu thương cô, cuộc sống của cô trở nên đủ đầy hơn bao giờ hết, cho nên cô không sợ bất cứ điều gì cả.
Mặc dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng trầm lắng kia, cô vẫn nhận ra mình không thể quên được người kia, cho nên lại cố gắng lấy hết can đảm thử bước từng bước một đến bên cạnh anh, cô không hề sợ hãi chút nào, cũng không bao giờ… Là cô gái nhỏ vừa dè dặt lại vừa tự ti của năm đó nữa.
Buổi tối, Kỳ Thịnh gọi video cho cô, người đàn ông trong video đang lười biếng dựa vào cửa sổ lồi, anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng màu xám, trong vòng tay là chú mèo con.
Trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt với những đường nét sắc sảo của anh lại càng có vẻ góc cạnh hơn.
“Anh không ngủ được.” Anh uể oải nói: “Em đi rồi, anh không quen chút nào cả.”
“Anh phải chăm sóc Meo Meo và Công Chúa cho tốt đấy, đúng rồi, cả bồn rêu cảnh của em nữa, còn có… Còn có cá của em, giao cho anh cả đấy.”
“Em chỉ biết đến chúng nó thôi.”
Giang La cúi đầu nở một nụ cười: “Còn phải chăm sóc cẩn thận cho A Thịnh của em nữa, phải ăn cơm đầy đủ, nghe lời ông nội.”
“Chỉ sợ thái độ của ông nội còn kiên quyết hơn cả các cậu của em, nói là nếu kết hôn với em thì anh sẽ không còn là người của nhà họ Kỳ nữa, dù sao ba anh còn có hai đứa con trai, dù có không nên thân hơn nữa thì cũng mạnh hơn anh, nếu anh tiếp tục xử sự theo cảm tính… Bé ngoan, thật ra anh cũng không để ý lắm đến tập đoàn hay công ty đâu nhưng mà…”
Anh dừng lại một lát, ánh mắt trở nên trầm tư hơn, giọng nói trầm thấp: “Nhưng mà anh không cam lòng, dựa vào đâu chứ? Từ nhỏ đến lớn anh chẳng có gì cả. Ba mẹ đều có gia đình của riêng mình, bọn họ đã chiếm lấy tình thương của ba vốn nên thuộc về anh rồi, dựa vào đâu mà anh còn phải trao quyền lợi duy nhất còn sót lại của mình cho bọn họ? Anh không cam lòng.”
Rất ít khi Giang La nhìn thấy Kỳ Thịnh cố chấp về một thứ gì đó như thế này. Trong ấn tượng của cô, thiếu niên kia vĩnh viễn luôn có một tâm hồn rộng mở và một trái tim thẳng thắn, kiêu hãnh tựa như đóa hồng đắm mình trong ánh nắng mặt trời.
Ít nhất anh chưa bao giờ tỏ ra oán hận trước sự bất công của số phận, cũng chưa bao giờ bày ra tâm trạng tiêu cực, u ám trước mặt Giang La và mọi người.
Nhưng không biểu hiện ra ngoài không có nghĩa là không có.
“Lúc còn nhỏ, anh vẫn luôn nghĩ, không sao cả, bọn họ có được tình yêu thương của Kỳ Trác Ngôn nhưng anh cũng có thứ mà bọn họ không có, anh có quyền lợi thuộc về anh, thân phận của riêng anh… Đó là những thứ mà không ai có thể cướp đi được cả. Bản thân anh cũng muốn nắm thật chắc những thứ thuộc về mình, đó là điều duy nhất khiến anh cảm thấy cân bằng.”
“Kỳ Thịnh, em biết cả mà, em sẽ không để anh phải hai bàn tay trắng đâu, tuyệt đối không.”
Kỳ Thịnh cười khẽ một tiếng: “Nhưng mà sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, có em cũng không hẳn là hai bàn tay trắng. Cho nên nếu thật sự phải chọn thì anh sẽ chọn em, đừng lo lắng.”
Nhiều năm như vậy đã trôi qua, là Giang La vẫn luôn bầu bạn bên cạnh anh, sưởi ấm thời thơ ấu và thanh xuân tịch mịch của anh.
Kỳ Thịnh chắc chắn sẽ lựa chọn Giang La, không chút do dự.
“Bất kỳ vấn đề gì cũng không quan trọng.” Anh nhẹ giọng an ủi vợ chưa cưới của mình: “Anh nhất định sẽ cưới được em.”
Giang La cúi đầu, dùng tay áo may từ tơ lụa mềm mại khẽ khàng dụi đôi mắt chua xót: “Kỳ Thịnh, em cũng sẽ cố gắng.”
…
Hai ngày sau, Kỳ Thịnh tự mình đến Hồng Kông, lấy thân phận đối tác kinh doanh gặp hai cậu của Giang La ở tòa cao ốc của tập đoàn Lục Thị tại trung tâm kinh doanh và thương mại của thành phố.
Đồng thời anh cũng mang đến thành ý lớn nhất của mình.
Toàn bộ những thứ anh có được ngày hôm nay đều do tự anh làm ra, anh bằng lòng đánh cược tất cả những gì thuộc về mình để làm sính lễ, chỉ cần bọn họ đồng ý chúc phúc cho cuộc hôn nhân của Giang La.
Hai cậu đưa mắt nhìn nhau, Lục Kỳ lão luyện thành thục, không hề lên tiếng nhưng Lục Linh lại hơi giật mình, hỏi lại: “Cậu nói dâng tặng tất cả, ý muốn nói đến…”
“Ý trên mặt chữ thôi ạ.” Kỳ Thịnh mặc một bộ vest màu đen nghiêm chỉnh, phô bày rõ tỷ lệ thân hình xuất sắc của mình, các đường nét trên khuôn mặt anh cũng rất sắc sảo và tuấn tú, mặt mày trông vô cùng sáng sủa.
Ngay khi phải đối mặt với hai nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng rất lớn trong ngành anh cũng không hề yếu thế mà vẫn vô cùng nổi bật: “Toàn bộ bản quyền IP*, cổ phần do cháu làm ra trong những năm nay, bao gồm cả “Trường học mèo con” đều được đặt dưới tên của Giang La, sau này tiền lãi mà IP tạo ra sẽ được chuyển hết vào tài khoản của cô ấy. Còn toàn bộ kỹ thuật của cháu sẽ thuộc về các cậu, chỉ cần các cậu cần, hãy để cháu tham gia nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới, cháu nhất định sẽ không khiến các cậu thất vọng.”
* Intellectual Property (sở hữu trí tuệ)
“Cậu đúng là vẫn còn trẻ người non dạ lắm, cho dù có tài thật nhưng phải biết rằng trong mắt của chúng tôi những thứ đó cũng chẳng đáng gì cả.” Lục Kỳ thản nhiên nói: “Nhà họ Lục chúng tôi cũng không thiếu mấy thứ đó của cậu.”
Lục Linh lại hơi bồn chồn không yên, cảm thấy những lời anh trai nói như đang chặn đường lui của chính mình vậy.
Phải biết rằng trò chơi IP của Kỳ Thịnh chiếm gần một nửa thị trường, đúng lúc có thể trở thành bàn đạp để tập đoàn Lục Thị đầu tư vốn vào thị trường trò chơi.
Bây giờ Kỳ Thịnh đã dâng đến tận miệng rồi, thật sự là một món quà lớn từ trên trời rơi xuống.
Lục Kỳ tiếp tục nói: “Cậu đưa toàn bộ những thứ này cho chúng tôi là dự định ở rể sao?”
Kỳ Thịnh chân thành nói: “Ông nội đã lớn tuổi, cháu không thể làm ra chuyện khiến ông phải tức giận được, nếu không chỉ sợ sẽ hối hận cả đời.”
“Cho nên ý cậu là cậu vẫn sẽ không từ bỏ tập đoàn Kỳ Thị?”
“Nếu đã đến tận nơi thăm viếng thì đương nhiên cháu đã bày tỏ hết toàn bộ lòng thành của mình rồi.” Kỳ Thịnh không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời rồi kiên quyết bổ sung: “Cháu không thể tay không mà cưới Giang La được, cho nên hy vọng sau khi cháu trở thành người đứng đầu của tập đoàn Kỳ Thị, hai nhà Kỳ, Lục… Có thể hòa giải với nhau, phá vỡ sự ngăn cách giữa đôi bên, cùng nhau khai thác một thị trường hoàn toàn mới.”
“Tôi đã nhìn thấy thành ý của cậu rồi.” Lục Kỳ đứng lên: “Giang La thích cậu, chúng tôi cũng không phải là bậc phụ huynh vô tình, khắt khe, không hiểu lý lẽ. Có điều việc này, e là bây giờ cậu nói cũng không chắc chắn, phải để ông nội cậu chịu buông tay thì mới chắc chắn.”
…
Bây giờ ông cụ Kỳ vừa ra khỏi phòng là lại đau đầu, con bé phiền phức này cứ đi tới đi lui, quanh quanh quẩn quẩn trong nhà ông ấy mỗi ngày, không phải chơi điện tử ở trong phòng khách thì là làm bánh ngọt ở trong phòng bếp, hoặc là cắt cắt tỉa tỉa mấy cây hoa trong vườn hoa của ông đến mức lung tung rối loạn… Thậm chí vào lúc hoàng hôn, cô còn đứng trong nhà ông nhảy điệu [Cây táo nhỏ], điệu nhảy khiêu vũ quảng trường đang cực kỳ phổ biến năm nay.
Đã mấy lần ông cụ nói muốn đuổi cô đi nhưng vẫn không đuổi thật. Da mặt của cô gái nhỏ cũng thật sự rất dày, mặc kệ ông ấy nói ra những lời trách cứ như thế nào, cô đều bày ra vẻ mặt tươi cười hớn hở.
Căn nhà cũ yên bình cả nửa đời người, khi Giang La tràn đầy sức sống vừa chuyển vào thì không khí trong nhà lập tức trở nên tưng bừng sôi nổi hơn bao giờ hết.
Chẳng trách Kỳ Thịnh lại thích cô.
Thằng nhóc này từ nhỏ đã không có sức chống cự với mấy thứ mềm mềm, đáng yêu như chó mèo, cô bé Giang La này… Tinh nghịch lắm trò, làm cho người ta nhìn thấy là lại không nhịn được cong khóe miệng lên, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Thật ra, lời ông ấy nói rằng nếu Kỳ Thịnh khăng khăng kết hôn với Giang La thì sẽ đuổi anh đi chỉ là những lời nói trong lúc tức giận mà thôi.
Xét về lợi ích, mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Kỳ và nhà họ Thịnh chẳng hề vui vẻ gì, nếu không có Kỳ Thịnh thì mối quan hệ này sẽ hoàn toàn thất bại. Anh là sợi dây gắn kết hai nhà với nhau, sao ông ấy có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được? Hơn nữa, Kỳ Thịnh là niềm kiêu hãnh do một tay ông cụ bồi dưỡng ra, nhân tài như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ không dễ dàng chắp tay mà nhường cho người khác.
Cuối cùng xét trên góc độ tình thân, dù sao thì Kỳ Thịnh cũng là đứa cháu trai ông ấy thương yêu nhất, so với hai đứa cháu trai không nên thân kia, chỉ có Kỳ Thịnh mới có thể gánh vác nổi trọng trách này.
Mà cuộc hôn nhân của ba mẹ Kỳ Thịnh năm đó đã khiến trái tim ông cụ Kỳ tan nát, cũng tức giận đến mức thiếu chút nữa tăng huyết áp. Miễn cưỡng gán ghép hai người không phù hợp, cuối cùng cũng chỉ có thể kết thúc bằng bi kịch mà thôi.
Ông ấy chống gậy đi đến vườn hoa, nhìn về phía Giang La.
Cô gái nhỏ mặt một chiếc váy hoa nhí phong cách vintage, đang chăm chú cắt cành hoa hồng.
Nghe nói cô là thanh mai chơi với Kỳ Thịnh từ nhỏ đến lớn, tính tình của thằng nhóc này kiên định, là kiểu người chung tình hiếm có. Đã nhiều năm trôi qua như vậy mà anh vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu, chết sống cũng muốn ở bên cô.
“Sao chỉ có mỗi cháu? Kỳ Thịnh đâu rồi?”
Giang La đứng dậy, dè dặt trả lời: “Anh ấy ở Hồng Kông, tham gia sự kiện ra mắt sản phẩm mới với các cậu của cháu…”
“Gì cơ?”
Ông ấy còn chưa cho phép mà anh đã vội vàng đến nhà người khác ở rể rồi hả?
Ông cụ tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Các cháu đã bàn bạc sẵn rồi phải không, muốn làm cho ông tức chết đúng không?”
“Không phải, ông nội, sao có thể chứ?” Giang La vội vàng rót trà cho ông cụ: “Không phải cháu đến đây rồi sao, chỉ cần ông đồng ý, cháu sẽ luôn ở đây với ông.”
Cô đỡ ông cụ ngồi xuống dưới giàn nho đang trổ bông, kể cho ông ấy nghe rất nhiều chuyện lúc nhỏ của Kỳ Thịnh. Chuyện lúc nhỏ anh che chở cho cô, cô bé bị mọi người gọi là lợn như thế nào, làm cho cô được trải nghiệm cuộc sống tươi đẹp tựa những vì sao băng lấp lánh hết lần này đến lần khác. Rồi anh xuất chúng không chịu thua kém ra sao, tất cả mọi người đều cảm thấy anh là thiên tài nên có được lý lịch và thành tích chói sáng, chỉ có Giang La biết để có được tất cả những điều đó anh đã phải cố gắng hơn người khác ra sao.
Anh thích mèo con, chó con bởi vì những động vật nhỏ này vô cùng đơn thuần, chỉ cần anh đối xử tốt với chúng nó thì chúng nó sẽ đáp lại anh bằng tình yêu thương y như vậy.
Trong lòng Kỳ Thịnh chất chứa đầy nỗi uất ức và đau khổ nhưng thứ anh trao cho thế giới này lại là sự ấm áp. Anh thành lập câu lạc bộ Sủng Ái ở trong trường, bảo vệ chó mèo hoang, mỗi tháng anh đều quyên góp một số tiền lớn cho những bé gái ở nông thôn để mua bộ dụng cụ vệ sinh tình thương*…
*Bộ dụng cụ vệ sinh tình thương: bao gồm các sản phẩm vệ sinh và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác.
Giang La kể hết toàn bộ những chuyện đó cho ông cụ nghe, không hề giấu diếm.
Thật ra cô không nói thì ông cụ cũng biết, Kỳ Thịnh vốn là một đứa bé vừa ấm áp vừa tỏa sáng.
Nhưng mà nghe thấy cô kể lại chi tiết như vậy, ông cụ dần dần hiểu được, tất cả những gì mà anh làm đều được cô đặt ở trong mắt, nhớ ở trong lòng.
Thanh mai trúc mã, hồn nhiên vô tư, tâm đầu ý hợp…
Đây là những từ ngữ tốt đẹp biết bao nhiêu.
Chẳng lẽ bởi vì thù hận mà lại hủy hoại sự tốt đẹp đó sao? Ông cụ đã lớn tuổi, không muốn tiếp tục làm ra chuyện không có lương tâm như thế nữa.
Ông ấy nhận lấy tách trà cô gái nhỏ mời, cuối cùng cũng buông tay…
“Bảo ba mẹ hai đứa nhanh chóng sắp xếp gặp mặt đi, ông sẽ cố gắng thực hiện đầy đủ lễ nghĩa, khiến người nhà của cháu hài lòng.”