Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu Tuấn đỡ Bạch Dương đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi:
- Đêm nay không về nữa nhé?

Tất nhiên lúc này Liễu nha nội biểu hiện vẫn rất quy củ, tư thế đõ Bạch Dương rất đúng phép tắc, không làm người ta có hiểu nhầm, dù sao ở chốn đông người, phải chủ ý.

- Về thôi.
Bạch Dương nói, rồi lại thở dài:
- Không về mà được sao?

Xem ra Bạch Dương cơ bản là đã tỉnh rồi, cô vốn chẳng say thực sự, chỉ hơi ngà ngà mà thôi.

Liễu Tuấn cũng không kiên trì nữa.

Về bản chất, Bạch Dương là một cô gái rất khuôn phép, không dễ phạm sai lầm, Bạch Dương cũng không hiểu lầm ý tứ của Liễu Tuấn, biết tiểu ngoan đồng chẳng qua là lo lắng bộ dạng "say khướt" của cô bị phục vụ của nhà khách Thiên Nga nhìn thấy, sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Đi lên xe, Liễu Tuấn chầm chậm khởi động máy, đi về huyện Ninh Bắc.

Cả đường đi, hai người đều không nói gì, Bạch Dương gục đầu dựa vào cửa sổ, tựa hồ không dễ chịu lắm.

Đột nhiên Bạch Dương nói:
- Dừng xe...

Liễu Tuấn khẽ nhấn phanh, chiếc Santana chầm chậm dừng lại bên đường.

Bạch Dương mở cửa xe ra, đi xuống đứng ở bên đường.

Liễu Tuấn đi theo, quan tâm hỏi:
- Chị sao vậy? Cảm thấy khó chịu à?

- Ừ.
Bạch Dương uể oải đáp, không muốn nói chuyện cho lắm, tựa hồ sức lực không đủ.

Liễu Tuấn lúc này mới nhớ ra, buổi tối chỉ vùi đầu uống rượu, quên mất cả ăn cơm, lúc này Liễu nha nội bụng lép kẹp sôi lên ùng ục rồi, có điều Liễu Tuấn thân thể khỏe mạnh, chỉ cảm thấy hơi đói, còn Bạch Dương bụng rỗng nốc rượu, chừng là không chịu đựng nổi.

Liễu Tuấn đi tới bên cạnh Bạch Dương, đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán.

Bạch Dương khẽ nói:
- Không sao, không bị cảm.

Lúc này bốn xung quanh trống trải, chẳng hề có xe cộ qua lại, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả cùng bóng đêm vô bờ, một trận gió đêm thôi qua, Bạch Dương không chịu được khẽ rùng mình một cái, hai tay ôm lấy trước ngực.

Liễu Tuấn trong lòng dâng lên một sự yêu thương, đột nhiên đi tới trước, ôm chặt Bạch Dương vào trong lòng.

Trong tích tắc đó, cả người Bạch Dương run lên kịch liệt, hai tay theo bản năng muốn chống cự, nhưng lại mềm nhũn yếu ớt, Liễu Tuấn rụt một tay lại, luồn qua bên hông Bạch Dương, tay còn lại cũng làm y như thế, động tác hết sức lưu loát mau lẹ. Bạch Dương cồn chưa kịp phản ứng, tấm thân đầy đặn đã bị Liễu Tuấn ôm gọn, đôi vú no căng ép sát lên lồng ngừng tiểu ngoan đồng, đôi tay ngọc không có chỗ để, rất tự nhiên ôm lấy cổ Liễu Tuấn.

- Đừng...
Bạch Dương đưa ra sự phản kháng cuối cùng.

Đôi môi nóng cháy của tiểu ngoan đồng áp tới, đem câu nói phía sau của chị Bạch Dương chặn lại.

Ngày hè oi bức, hai người đều mặc mỏng manh, chẳng khác không mặc gì, ôm chặt lấy nhau, hơi nóng da thịt mau chóng xuyên qua lớp áo mỏng, hòa quyện lại làm một.

Trong đầu Bạch Dương chớp mắt đã loạn lên, cô biết cái ngày này sớm muộn gì cũng tới, mình từng bước từng bước buông thả cho tiểu ngoan đồng, kẻ này được voi đỏi tiên, nhất định sẽ có cái kết cục này.

Nhưng khi nó thình lình tới, Bạch Dương vẫn có chút bối rối, theo bản năng muốn giãy dụa từ chối, song chiếc éo nhỏ nhắn đã bị Liễu Tuấn ghì chặn, cánh môi đỏ tươi cũng bị lấp kín rồi.

Cái lưỡi kia còn rất hư đốn cứ muốn xông vào bên trong, Bạch Dương bị Liễu Tuấn quấy rối làm lòng hoảng loạn, quỷ thần xui khiến thế nào, lại há miệng ra cắn một cái, không ngờ tiểu ngoan đồng hết sức kiên nhẫn nhịn đau, thừa cơ tiến vào quấn lấy chiếc lưới nhỏ của Bạch Dương.

Bạch Dương bị tiểu ngoan đầu khiêu khích đầu lưỡi, dần dần hưởng ứng lại nụ hôn của y.

Tay Liễu nha nội tiếp đó lại trở nên không thành thật, luồn xuống dưới vạt áo sơ mi của Bạch Dương, thuận theo bờ lưng trơn mịn của vuốt ve.

Bạch Dương lại khẽ vùng ra.

Tay trái Liễu Tuấn đang đặt ở vòng eo nhỏ của cô lại siết chặt, Bạch Dương người bủn rủn, từ bỏ kháng cự.

Chán chê ở phía sau, tay Liễu Tuấn lại di chuyển tới trước ngực, lách ngón tay qua chiếc áo lót buộc chặt đối vú tiến từng chút từng chút một, Bạch Dương tách môi ra, gục đầu lên vai Liễu Tuấn, thở hổn hển, thì thầm bên tai y:
- Ở phía trước...

Chỉ có ba chữ thôi, Bạch Dương nói ra xong mặt đã đỏ tới tận mang tai, may mà xung quanh tối om không ai nhìn thấy, ngượng ngùng qua đi, Bạch Dương bỗng càm thấy sự nhẹ nhõm vô cùng.

Cô hoàn toàn sa ngã rồi.

Sa ngã thì sa ngã đi, ai thèm quan tâm chứ.

Mấy năm qua, thực sự phải kím chế quá rồi.

Tiểu ngoan đồng choàng tỉnh, dễ dàng tìm ra được chỗ nút móc áo lót.

Liễu Tuấn đột nhiên thốt lên:
- Thật là đẹp.

Đôi vú cao vút hình bán cầu của Bạch Dương hiện ra, cho dù nhìn không thấy, nhưng nắm ở trong tay, vẫn có thể cảm giác được hình dạng hoàn mỹ và sự căng tràn mịn màng của nó.

Bạch Dương khẽ cựa mình, cắn tai Liễu Tuấn nói:
- Đáng ghét, đừng có nói.

Liễu nha nội lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, chăm chú xoa nắn sờ soạng loạn xạ, biểu hiểu rất háo sắc, không ngờ đúng vào lúc này, từ xa có một ánh đèn đi tới. Sớm không tới, muộn không tới lúc này tới làm cái gì?

Liễu nha nội hận tới nghiến răng ken két, nhưng chỉ đành buông chị Bạch Dương ra, nắm tay cô kéo vào trong xe, Liễu Tuấn lập tức khởi động máy, phóng thẳng lên quốc lộ quay đầu lại.

Khuôn mặt Bạch Dương như trái táo chín mọng muốn nhỏ mật ra ngoài, tựa hồ muốn nói gì, khẽ cắn lấy môi, cuối cùng không nói ra, để mặc cho tiểu ngoan đồng lái xe về Đại Ninh.

Thực tế hai người cũng chỉ mới vừa rời khỏi nội thành Đại Ninh, còn cách huyện Ninh Bắc rất xa, trở về Đại Ninh tất nhiên là thuận tiện hơn về huyện Ninh Bắc rồi.

Liễu Tuấn lái xe thẳng tới bãi đỗ của khách sạn Thu Thủy.

Bạch Dương giât mình hoảng sợ.

Lúc này là thời điểm náo nhiệt nhất của cuộc sống về đêm, không biết có bao nhiêu quan viên đang choàng vai bá cố nhru trong khách sạn Thu Thủy, người quen cũng chẳng ít.

- Không sao đâu, tin em đi.

Liễu Tuấn thấy Bạch Dương hai má đỏ bừng, ở lý trong xe không chịu ra, liền cười mở cửa, kéo Bạch Dương ra ngoài.

Liễu Tuấn nắm bàn tay nhỏ hơi run rẩy của Bạch Dương, dùng con đường chuyên dụng của căn phòng tổng thống, đi thẳng lên đỉnh, rồi dùng thẻ thông minh mở cửa phòng.

- Oa, gian phòng này thật hào hoa, cậu làm sao...
Bạch Dương tỏ ra có chút kinh ngạc.

Tất nhiên là không phải kinh ngạc vì mức độ xa hoa của gian phòng, mà là vì Liễu Tuấn quen thuộc như trở về nhà mình vậy.

Kỳ thực Liễu Tuấn làm thế cũng là vì an toàn, y và Bạch Dương ở Đại Ninh cũng được coi là hai danh nhân không lớn không nhỏ rồi, nhất là Bạch Dương xinh đẹp nhường này, ai nhìn thấy rồi là khó quên được.

Tới nơi khác, không chừng bọn họ không nhận ra người ta, nhưng người ta lại nhận ra họ, chỉ có căn phòng tổng thống này, do có đường đi chuyên dụng, không cần phải lo gặp phải người quen.

Thân ở trong thế chế, lúc cần cẩn thận thì phải cẩn thận.

Liễu Tuấn có ngốc hơn nữa cũng không vì việc này mà thừa nhận trước mặt Bạch Dương mình là chủ phía sau của khách sạn Thu Thủy, chỉ thuận miệng nói dối:
- Chị đứng quên, em từng là đệ nhất nha nội của Đại Ninh.

Bạch Dương bĩu môi:
- Đúng là nha nội hoàn khố, ỷ thế hoành hành.

Liễu Tuấn xoay người ôm lấy cô, cười hì hì:
- Đã thế em cứ làm nha nội hoàn khố một phen đã rồi hẵng nói.

Mặt Bạch Dương tức thì lại đỏ rực, đấm y một cái, rồi thẹn thùng quay mặt đi, đôi môi cháy bỏng của tiểu ngoan đồng đã áp tới trước bầu vú săn chắc của cô hôn cắn loạn xạ.

Bạch Dương "hoảng sợ" phát hiện ra, nam nhân này là "cao thủ trong nghề" , chẳng những đôi tay khéo léo vô cùng, mà dùng răng cũng có thể cởi được cúc áo, cũng chẳng biết tiểu ngoan đồng làm thế nào mà thoáng một cái, ngực Bạch Dương đã phơi bày ra phía trước rồi.

Có điều, dù miệng của tiểu ngoan đồng có khéo léo thế nào cũng chẳng cởi được móc áo lót, nhưng chuyện này cũng chẳng làm khó được ai, Liễu nha nội chỉ cần cắn mép áo lót vén lên, là đôi vú sáng bóng đã lọt hết vào tầm mắt.

- Chúng... Chúng ta tắm trước đã...
Bạch Dương có chút luống cuống.

- Đáng ghét, đừng có nói...

Tiểu ngoan đồng "hung dữ" nói, đem nguyên văn lời của chị Bạch Dương vừa mới nói ở trên đường quốc lộ trả về nguyên vẹn.

Bạch Dương bị Liễu Tuấn "quát" cho sợ hãi không dám "kháng cự", hơn nữa đồi ngực đã thất thủ, một cảm giác rạo rực tức tốc truyền khắp toàn thân, cảm giác khoan khoái đã lâu chưa có chớp mắt dâng trào, sao còn nhớ được tới cái gì nữa.

Liễu Tuấn bế Bạch Dương lên, một chân đá văng cánh cửa phòng ngủ chính, hai người ngã xuống chiếc giường cung đình cực lớn.



- Tiểu ngoan đồng, cậu... Cậu quá xấu rồi...
Dưới ánh mắt hau háu của tiểu ngoan đồng, chị Bạch Dương ngượng ngùng quay đầu đi.

Cái đánh giá "quá xấu" này là hết sức chính xác.

Rõ ràng đã hưởng thụ đủ rồi, người này còn nằm trên người cô không chịu xuống, ánh mắt đáng ghét cứ nhìn chằm chằm không thôi, cứ như muốn nhìn thấu tận xương tủy người ta vậy.

Cuộc giao hợp đó, với hai người mà nói, đều cực kỳ khoan khoái, có thể nói là hoàn mỹ.

Tất cả đều thuận theo tự nhiên, hai người chìm đắm trong sự bùng phát nguyên thủy nhất của con người, tất cả mọi thứ trên đời đều xa cách, chỉ còn loại sự khoan khoái tột cùng.

Liễu Tuấn nằm xuống, ghé sát vào vành tai mềm của Bạch Dương, thì thầm:
- Chị...

- Ừ...

- Dương Dương...

Bạch Dương bật cười, khẽ đánh y một cái.
- Lại quấy rồi.

Liễu Tuấn không kìm được lại ngầm lấy vành tai Bạch Dương mút mạnh, khiến thân thể Bạch Dương mềm đi, là ảm giác êm ái, mà không phải là mềm đi vì mệt mỏi, thực tế thân thể của Bạch Dương không khác gì thiếu phụ thanh xuân, cảm giác kia là từ trong lòng dâng lên.

Cảm giác ấy cũng kích thích trung ương thần kinh của Liễu Tuấn, làm bản năng chinh phục của giống đực lại một lần nửa hừng hực cháy.

- Sao..sao vẫn..
Bạch Dương sau khi hãi, lại cắn môi cười khúc khích.

Liễu nha nội hiên ngang nói:
- Cho chị biết thế nào là đàn ông chân chính.

Đôi cánh nõn nà của Bạch Dương, như hai cái vòng ngọc, quấn lấy cổ của nam nhân tráng kiện rắn chắc này, đôi mắt đen lóng lánh nhìn khuôn mặt đường nét rõ ràng của tiểu ngoan đồng, như muốn nuốt cả người y vào trong bụng.

Liễu Tuấn kêu lớn một tiếng, bị ánh mắt cực độ tình cảm náy kích thích trở nên điên cuồng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui