Đêm hôm đó không chỉ Lô Dĩnh ngủ không ngon.
Ở trong tòa biệt thự ngoại ô do Cty Hoa Hưng xây dựng, Thi Thi ngồi ngay ngắn trên ghế, Tư Uy và Đinh Quảng Hải như hai đứa bé có lỗi, cúi đầu đứng trước mặt cô ta, nơm nớp lo sợ.
Trên mặt Đinh Quảng Hải có năm dấu ngón tay rõ ràng.
- Thi Thi, em là đại nhân rộng lượng, đừng chấp anh được không?
Tư Uy mặt như đưa đám, cầu khẩn.
- Tôi không phải đại nhân, tôi là con đàn bà đê tiện, tôi không biết xấu hổ.
Thi Thi chẳng chút khách khí chặn lại, hầm hầm nói, kỳ thực trong lòng như nở hoa, cái cảm giác này thật sướng con mẹ nó. Thi Thi chẳng bận tâm tới Chu Cảm lắm, loại ngôi sao mới nổi đó, với Thi Thi mà nói như món đồ lạ thôi, hết lạ rồi thì thay cái mới. Thi Thi chỉ quan tâm tới thái độ của Tư Uy.
***, không phải nhờ bà đây, tên khốn kiếp lão đã bị người ta bắt mấy lần rồi, có lần nào mà tội ít hơn 8 -10 năm tù? Bà đây chẳng qua tiêu mấy đồng tiền thối của ngươi, chơi mấy anh chàng đẹp trai, mà dám mở mồm chửi bà là đê tiện à?
Có giỏi thì cũng đừng đi đụng vào mấy cô gái khác đi.
Cho rằng có con trai Đinh Hoài Dương là giỏi lắm à? Đúng là con ếch ngồi đáy giếng, một tên phó cục trưởng, xách dép cho người ta còn chưa đáng! Vậy mà lão Tư ông coi như nhân vật lớn vậy.
Phải rồi nhân vật lớn!
Lăng Nhã trước kia chẳng phải đã nói với mình anh ấy là nhân vật lớn sao? Lúc đó mình còn không tin.
Cũng không biết Liễu Tuấn gọi cú điện thoại kia lôi nhân vật ghê gớm nào ra, mà làm Đinh Quảng Hải sợ tới mức này, cái tát trên mặt kia hẳn là tùy tùng của Liễu Tuấn đánh rồi.
Nghĩ tới người tùy tùng đó, Thi Thi cũng không khỏi rợn sống lưng.
Trong suy nghĩ của Thi Thi, Liễu Tuấn chẳng qua là cán bộ cấp phó sở, làm sao đủ tư cách có vệ sĩ chứ? Đoán chừng đó là vệ sĩ của Liễu thủ tướng rồi
Như thế thì đó đúng là nhân vật giết người không chớp mắt.
Lăng Nhã lần này vớ được vàng rồi, Liễu Tuấn đối xử với Lăng Nhã thật tốt, còn quan tâm tới cả chú Lăng nữa.
Tư Uy mặt mày xấu hổ, liếc Đinh Quảng Hải một cái, hắn trừng mắt nhìn lại, mắt hung tợn, làm Tư Uy rùng mình.
Cảnh tượng buổi tối ở Lục Uyển, Tư Uy nhìn từ đầu tới cuối, người kia ra tay không biết thương xót, Đinh Quảng Hải chỉ ăn vài đòn mà thiếu chút nữa són cả ra quần rồi.
Không bao lâu sau, Đinh Hoài Dương vội vàng chạy tới Lục Uyển, Đinh Quảng Hải thấy cứu tinh, đang chẩn bị cáo trạng với cha, không ngờ Đinh Hoài Dương không nói không rằng, giơ tay tát con trai một cái nảy đom đóm, làm Đinh Quảng Hải xoay một vòng trên mặt đất, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, hẳn là Đinh cục trưởng đánh hết sức.
- Mày.. Mày là thằng khốn kiếp.
Đinh Hoài Dương nghiến răng rít lên, nhìn điệu bộ như hận không thể xé xác thằng con trai "khốn kiếp" ra vậy.
Đinh Quảng Hải lúc đo đúng là sợ tới chết đứng, che mặt sợ hãi nhìn cha nổi giận lôi đình, không biết phải làm sao.
Lúc này tất nhiên sớm đã kinh động tới chủ của Lục Uyển rồi, ông ta vội vàng chạy ra tìm hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng bị hai nhân viên đi theo Đinh Hoài Dương không chút khách khí ngăn lại ở bên ngoài, đưa giấy chứng minh ra xua trước mặt.
Ông chủ biết không chọc vào nổi, cúi đầu liên tục rời đi.
Đinh Hoài Dương tát con trai một cái, như phát điên ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc rít mạnh liền mấy hơi. Có lẽ là hút quá gấp nên bị sặc, ho hắng kịch liệt một hồi mới miễn cưỡng dừng lại được, gườm gườm nhìn Đinh Quảng Hải hỏi:
- Có chuyện gì?
Đinh Quảng Hải có đần độn tới đâu cũng biết là gây đại họa rồi, nghĩ ngới câu nói vợ lão Tư bỏ lại trước khi đi càng sợ tới vỡ mật. Chưa đầy mấy phút mà làm cha hắn như bị lửa đôt đít chạy tới tát cho hắn một cái, thì lai lịch của đối phương dứt khoát là lớn kinh khủng.
- Ba, con ... Con..
Đinh Quảng Hải không dám chù chừ, lắp ba lắp bắp đem chuyện kể ra một lượt, thái độ không tốt của mình với Liễu Tuấn cũng không hề che dấu. Hắn hiểu rất rõ, vấn đề quan trọng là nằm ở chỗ hắn tưởng nhầm người ta là loại mặt trắng ăn bám, nên khinh thường. Chuyện quan hệ trọng đại, không dám che dấu, làm Đinh Hoài Dương hiểu lầm thì chuyện không biết còn tệ tới đâu.
Đinh Hoài Dương nghe xong, lập tức cũng ý thức được mấu chốt là ở Liễu Tuấn, liền lạnh lùng nhìn qua Tư Uy.
Tư Uy run như cầy sấy.
Lần này hỏng biết hết cả rồi, vì chuyện của mình, hại Đinh công tử chưa tính, rất có khả năng hại luôn cả Đinh cục trưởng. Hậu quả này hắn không gánh vác nổi, đừng thấy hắn có tiền mà to, trong mắt nhân vật lớn như Đinh cục trưởng, hắn chẳng bằng cục *** chó! Bằng vào những chuyện trước kia hắn làm, người ta muốn bóp chết hắn chỉ như bóp một con kiến.
- Đinh cục trưởng... Tôi.. Tôi đáng chết.. Tôi không biết, thực sự là không biết.
Tư Uy lắp bắp giải thích, thực sự muốn qùy xuống mà lay Đinh Hoài Dương ngay tại chỗ.
Hắn ta chẳng những không biết Liễu Tuấn là thần thánh phương nào, tới ngay cả lai lịch của Lăng Nhã cũng không biết, Thi Thi rất ít khi nói với bạn bè của mình với hắn. Có điều đoán chừng là đại tiểu thư của kinh thành rồi.
Đinh Hoài Dương nhìn chằm chằm vào Tư Uy một hồi, căn cứ vào kinh nghiệm công tác của ông ta trong ngành công an nhiều năm, e rằng Tư Uy không biết thật, nhưng chắc chắn vợ của Tư Uy biết lai lịch của người thanh niên cao lớn kia.
- Ông chủ Tư, tôi cho ông một đêm, trước 8 h sáng ngày mai, ông phải cho tôi một tin tức chính xác.
Đinh Hoài Dương lạnh như băng ra thông điệp cuối cùng.
Người trẻ tuổi mà gọi một cú điện thoại có thể kinh động tới Lương bộ trưởng, tuyệt đối không phải là người bình thường, nhớ tới giọng nói nghiêm khắc của "Lương mặt sắt" trong điện thoại, sống lưng Đinh Hoài Dương ướt đẫm.
Nghiêm Ngọc Thành từ khi nhậm chức tới nay còn chưa "động đao" với hệ thống chính pháp! Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của Đinh Hoài Dương, đó chỉ là việc sớm muộn, mà người vung đao lên, chắc chắn là Lương Quốc Cường.
Đinh Hoài Dương không hề muốn là người đầu tiên bị Lương mặt sắt "chặt đầu".
Dặn dò Tư Uy xong, Đinh Hoài Dương còn chưa yên tâm, bảo cả con trai theo cùng, lúc này ở bên ngoài biệt thự, không biết bố trí bao nhiêu thân tín của Đinh Hoài Dương, Tư Uy mà không có được câu trả lời làm Đinh Hoài Dương vừa lòng thì khỏi cần đi đâu nữa.
- Vợ à, em cứu anh với.
Tư Uy trong lúc kinh hoàng, đầu gối nhũn ra, quỳ sụp trước mặt Thi Thi, khi ngẩng đầu lên đã nước mắt giàn dụa.
Đinh Quảng Hải không ngờ Tư Uy lại làm thế, vừa kinh sợ lại vừa bội phục Tư Uy, quả nhiên là không hổ danh xuất thân trên giang hồ, đại trượng phu biết co biết duỗi.
Thi Thi cũng hiểu rất rõ, đêm nay mà không có câu trả lời thỏa đáng, thì mình cũng đừng mong sống yên thân. Nói ra thì Liễu Tuấn chẳng là gì của mình, chẳng thể vĩnh vĩnh bảo vệ mình được, nếu để quan hệ với cha con nhà họ Đinh vào đường cùng, chẳng may Liễu Tuấn không định xử lý Đinh Hoài Dương thì đến mình gặp hạn rồi. Dù cha mẹ Thi Thi là cán bộ cấp cao, nhưng đắc tội với Đinh Hoài Dương thì rắc rối không ít. Cho dù Đinh Hoài Dương không báo thù thì sau này Thi Thi cũng còn cần tới người ta nhiều lắm, hoàn toàn không cần đắc tội với Đinh Hoài Dương.
- Vợ à, đều do anh sai, anh là thẳng khốn kiếp, vô sỉ, không phải là người.. Van em tha cho anh một lần, sau này anh làm trâu làm ngựa báo đáp.
Tư Uy sụt sùi khóc lóc.
- Không cần, chỉ theo câu nói cũ, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau.
- Được được, anh tuyệt đối không can thiệp, tuyệt đối không can thiệp.. Sáng ngày mai anh sẽ gửi cho em 500 ngàn được không? Không không, gửi luôn 1 triệu.
Thấy Thi Thi động lòng, Tư Uy kích động tới nói năng nhầm lẫn hết cả.
Thi Thi lúc này mới lười biếng đứng dậy đi gọi điện.
- A lô, Tiểu Nhã à, Thi Thi đây... Ừ ừ, bọn họ sợ chết khiếp rồi, phải, lão Tư nhà mình với cả Đinh Quảng Hải nữa, hiện giờ đang ở nhà mình, lão Tư quỳ cả xuống lạy mình rồi... Ừ, ừ mình biết.
Thi Thi gọi điện thoại xong, chậm rãi quay lại nói với Đinh Quảng Hải:
- Đinh thiếu gia, người ta nói không còn chuyện gì nữa, sau này Đinh thiếu gia nói chuyện phải cần thận, đừng có xấc xược như thế.
- Vâng vâng, nhất định rồi! Vậy... Chị Viên, vị, vị lão đại đó là ai?
Đinh Quảng Hải thăm dò.
Thi Thi trừng mắt lên, khó chịu nói:
- Đinh thiếu gia, mọi người đều hiểu cả, quy củ không cần tôi phải dạy chứ? Cậu về đi, nói với Đinh cục trưởng, người ta không thèm chấp cậu.
Đinh Quảng Hải vâng dạ luôn mồm, không dám hỏi nữa.
... ....
Đúng như đã hẹn, trưa ngày hôm sau Liễu Tuấn đích thân tới nhà thăm Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh.
Liễu Tuấn mang theo chút rượu thuốc, và mấy món đặc sản tỉnh A, tới tầng cấp nhà họ Liễu và nhà họ Lăng, qua lại với nhau căn bản không cần để ý tới những thứ bề ngoài, có lòng là được rồi.
Vợ chồng Lăng Quân Khánh nhiệt tình khỏi phải nói, có điều chung quy vẫn là người xuất thân cao, thể hiện rất đúng mực, hàn huyên xong, liền thăm hỏi chuyện ăn ở của Liễu thủ tướng và Nghiêm chính cục.
- Cám ơn chú Lăng quan tâm, phụ thân và nhạc phụ cháu sức khỏe đều rất tốt.
Liễu Tuấn đáp kính cẩn đúng theo lễ phép của bề dưới.
Thấy Liễu Tuấn trước mặt cha mẹ mình giữ đúng quy củ, không hề có một chút "chủ nhĩa đại nam nhân" nào, trong lòng ngọt lịm, ánh mắt tràn ngập yêu thương, nhìn dáng vẻ con gái như vậy, Lô Dĩnh sao còn chẳng hiểu.
Nhìn thấy Liễu Tuấn uy nghiêm trầm ổn, lời nói cử chỉ đáng hoàng chững chạc, dù so với những nhân vật kiệt xuất trong thế gia kinh thành cũng chẳng thua kém, Lô Dĩnh không khỏi nhớ tới cuộc nói chuyện đêm qua với chồng, ý tứ của Lăng Quân Khanh rất rõ, Liễu Tuấn thế nào cũng có ngày cất cánh bay lên.
Đáng tiếc một thanh niên kiệt xuất như thế Tiểu Nhã nhà mình lại không được quen biết trước.
Liễu Tuấn hôm nay tới chỉ là cuộc thăm hỏi mang tính lễ số, trừ quan hệ với Lăng Nhã, cũng là vì lập nên nền móng cho cha. Mọi người chỉ bàn luận việc đó đây, không đi sâu vào vấn đề. Lăng Quân Khánh giỏi giao tiếp, lại giỏi đoán ý, chủ khách nói chuyện vui vẻ.
Bốn người ngồi quanh bàn cơm, Lăng Nhã thi thoảng lại gắp thức ăn cho Liễu Tuấn, như một gia đình bốn người.
Cơm xong không lâu, Liễu Tuấn cáo từ rời đi.