Trịnh Bằng Khinh nghe được tiếng đồ vật ngã bên cạnh, vừa quay đầu nhìn đã thấy cả người Đổng Minh Ân trôi nổi dưới đất, bi thương nhìn hắn.
Trịnh Bằng Khinh khó hiểu hỏi: "Sao mày lại ngã?"
Đổng Minh Ân đen mặt bò dậy hai tay nắm chặt, thấp giọng đáp: "Không cẩn thận."
Lâm Khiển vừa tới, thấy Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang cũng cũng ở đây liền cười chào hỏi: "Hai cậu cũng tới ăn sáng à?"
Trịnh Bằng Khinh lập tức nói: "Hai người họ ăn xong rồi."
Ngay sau đó điên cuồng ám chỉ: "Chúng mày bảo về mà?
"Ừ." Lâu Tinh Quang vừa đáp lời vừa túm lấy Đổng Minh Ân: "Vậy tụi em về trước đây."
Đổng Minh Ân không tình nguyện để cậu ta lôi đi, lưu luyến đến mức cứ đi một bước lại phải quay đầu lại nhìn thêm một lần.
"Chúng ta cứ để đại ca ở đó à?" Đổng Minh Ân nói như sắp khóc đến nơi.
"Mày không hiểu?" Giọng Lâu Tinh Quang nặng nề pha thêm chút bất đắc dĩ cùng không cam lòng: "Nãy đại ca cứ giục mình đi trước, chỉ sợ anh ấy không muốn chúng ta nhìn thấy anh ấy chật vật.
Mày cứ đòi ở đấy khác gì tát vào mặt đại ca."
Đổng Minh Ân dùng sức nắm chặt tay đến khi khớp tay đã trắng bệch, thầm chửi rủa: "Lâm Khiển sao nó dám tra tấn đại ca, mẹ nó ép đại ca....cầm cặp cho nó?"
Trịnh Bằng Khinh là ông trùm lớp tám, đường đường chỉ huy cả một lớp, sao lại có thể ăn nói khép nép trước mặt Lâm Khiển, lại còn bị bắt cầm cặp sách để nhục nhã?
Đổng Minh Ân càng nghĩ càng đau lòng.
"Lâm Khiển quá độc ác!" Lâu Tinh Quang nghiến răng nghiến lợi, đang tính nói tiếp thì bị Đổng Minh Ân đập vào vai.
Cậu ta run cả giọng nói: "Mày nhìn kìa, mẹ kiếp Lâm Khiển!"
Lâu Tinh Quang nhìn theo hướng Đổng Minh Ân bảo, vừa hay bắt gặp cảnh Trịnh Bằng Khinh đang gắp trứng chần của mình bỏ sang bát Lâm Khiển, Lâm Khiển để lộ một nụ cười nhợt nhạt rồi tự ăn đồ trong bát của mình.
Lâu Tinh Quang sửng sốt, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt khiến cậu hơi khó lý giải, hình như có thứ gì đó vừa thoát khỏi nhận thức của bọn họ, đầu cậu ta chợt hiện lên ý nghĩ mơ hồ nhưng chưa kịp bắt lấy đã bị tiếng gào phẫn nộ của Đổng Minh Ân phá vỡ.
"Nó bắt đại ca mua sáng cho nó còn chưa đủ, giờ còn dám lấy trứng của anh ấy?"
Lâu Tinh Quang hết hồn, mấy ý niệm đang nghĩ dở hoàn toàn biến mất.
Nhìn Đổng Minh Ân định quay lại canteen, Lâu Tinh Quang vội túm cậu ta lôi ngược về trường: "Quên đi, quên đi."
"Nhưng mì của đại ca không có trứng, ăn không no!" Đổng Minh Ân tức đến mức không biết mình đang nói gì.
Lâu Tinh Quang nghiêm túc nói: "Thế mày nghĩ với tính của đại ca, anh ấy sẽ chọn việc không có trứng hay không có tự trọng bị người ta nhìn thấy?"
Đổng Minh Ân: "..."
"Đi về, đừng nhìn theo nữa." Lâu Tinh Quang lôi cậu ta về lớp, để lại cảnh tượng khiến hai bọn họ lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Trịnh Bằng Khinh cuối cùng cũng tiễn được tất cả các thể loại bóng đèn từ sáng chưng đến nhấp nháy ra khỏi thế giới thanh xuân tươi đẹp của hai người, không quên gọi đầy đủ bữa sáng đầy phong phú, có mì có trứng lại còn có thịt có sữa, vừa nhìn vừa tự hào mình đúng là một anh bạn trai tri kỷ.
Lâm Khiển nhìn bát mì của mình, rồi lại ngó sang của hắn, thử đề nghị: "Em muốn đổi chân giò lấy trứng của anh."
Trịnh Bằng Khinh khó hiểu: "Sao thế?" Hắn nhớ là Lâm Khiến không thích ăn trứng.
Lâm Khiển nhăn mũi: "Em nghĩ kỹ rồi, thừa dịp bản thân còn cao thêm được nữa sẽ cố gắng nỗ lực, về sau khéo không còn bị trời ấn, lùn nữa."
Trịnh Bằng Khinh trầm mặc một lúc, hơi giãy dụa: "Lùn hơn anh 5cm cũng tốt mà, ôm hay làm gì đều vừa..."
Lâm Khiển liếc hắn: "Cao bằng nhau hôn môi tiện, chụp ảnh cưới cũng đẹp."
Trịnh Bằng Khinh dao động.
Lâm Khiển tiếp tục quảng cáo: "Còn có thể mở khóa được nhiều tư thế khó."
Trịnh Bằng Khinh nghiêm túc hẳn: "Em ăn nhiều chút, không đủ thì anh gọi thêm."
Nói rồi hắn vớt trứng trong bát qua cho Lâm Khiển, sau đó lại gắp một đũa mì từ bát Lâm Khiển sang bát mình, nói: "Chân giò em ăn đi, để mì anh ăn hộ cho...Ôi gian thương, sao mì vị gà với mì vị bò ăn giống nhau thế?"
Lâm Khiển nhìn hắn ăn mì, nhịn không được bật cười.
Bạn trai cậu không giống Trịnh Bằng Khinh năm mười tám tuổi, cũng không giống Trịnh Bằng Khinh năm ba mươi mấy tuổi nhưng chả hiểu sao bất kể nhìn từ góc nào, Lâm Khiển cũng thích hắn không chịu nổi.
Trịnh Bằng Khinh nhìn gương mặt vẫn còn nét trẻ con của Lâm Khiển, ánh mắt lập tức dịu dàng hẳn, ba đũa nhanh chóng giải quyết nốt tô mì, hỏi: "Hình như ông chủ lên tay thì phải? Trước kia anh ăn nhiều như thế mà cũng có thấy ngon đâu..."
Thấy Lâm Khiển tò mò nhìn hắn, Trịnh Bằng Khinh khẽ mỉm cười, tự hỏi tự trả lời: "À, thì ra người ngồi ăn bên cạnh là em."
Lâm Khiển: "..."
Lâm Khiển câm nín nhìn hắn: "Mấy lời sến súa này anh chuẩn bị trong bao lâu?"
Trịnh Bằng Khinh mặt không đổi sắc: "Anh tự phát huy từ tận đáy lòng."
Lâm Khiển nhét chân giò hun khói vào miệng hắn: "Vậy anh ăn nhiều lên."
Trịnh Bằng Khinh chớp mắt nhìn cậu, ám chỉ điên cuồng.
Lâm Khiển: "..."
Trịnh Bằng Khinh tiếp tục ám chỉ.
Lâm Khiển ung dung giải quyết hết bát mì của mình rồi hút một ngụm sữa chua, Trịnh Bằng Khinh vẫn còn đang ám chỉ.
Lâm Khiển bất đắc dĩ nhận thua: "Dạ vâng, đây là bữa sáng ngon nhất em từng ăn."
Trịnh Bằng Khinh nghe vậy mới hài lòng nhai nốt miếng chân giò hun khói còn trong miệng, đứng dậy hô: "Ông chủ, tính tiền cho cháu."
"Tới đây." Chủ quán nghe có người gọi thì vội chạy ra, thấy Trịnh Bằng Khinh đang đứng cạnh Lâm Khiển thì ngay lập tức hết hồn, lo lắng khuyên can: "Hai bạn học à, các cậu cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.
Quan trọng nhất là đừng đánh nhau trong quán của tôi!"
Trịnh Bằng Khinh: "..."
Lâm Khiển nỗ lực nhớ lại một chút, hình như đúng là bọn họ từng quẩy tung chỗ này lên một lần rồi thì phải.
Chậc, cảm giác như ở Thập Nhị Trung chỗ nào cũng có dấu răng của hai người đánh nhau.
Thật khiến người ta vừa hoài niệm vừa thổn thức.
Trịnh Bằng Khinh yên lặng trả tiền, yên lặng tay vòng lên vai Lâm Khiển, mỉm cười thân thiện chào tạm biệt ông chủ: "Hẹn gặp lại bác."
Lâm Khiển cũng mỉm cười hùa theo: "Chào bác."
Nhìn hai người kề vai sát cánh nghênh ngang rời đi, chủ quán kiểu:???
Sao mấy thằng con trai thời nay cứ thất thường kiểu gì ấy.
Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang vừa vào lớp tám, Cẩu Tân Đậu đã sáp lại ngay, soi mói nhìn cả hai từ trên xuống dưới, hỏi: "Hôm qua tụi mày có sao không?"
Đổng Minh Ân thuận miệng đáp: "Chẳng sao cả."
Cẩu Tân Đậu thở phào: "Thế thì tốt rồi."
Lâu Tinh Quang nghi hoặc, bất thình lình kéo lấy cổ áo cậu ta: "Hôm qua mày là thằng mách lẻo đúng không?"
Đổng Minh Ân vừa nghe thấy đã giận dữ chửi ầm lên: "Mẹ kiếp thì ra là mày! Tao thắc mắc mãi sao Kha sư thái lại biết bọn tao ở đấy!"
"Không phải tao." Cẩu Tân Đậu giãy dụa thoát khỏi tay Lâu Tinh Quang, thấy nắm đấm của Đổng Minh Ân cũng đang trên đà lên đường, cậu ta vội vã giơ tay đầu hàng: "Tao xin một phút giải thích."
Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang liếc mắt nhìn nhau, quyết định cho bạn cùng lớp thêm một cơ hội.
Cẩu Tân Đậu thở phào nhẹ nhõm rồi kể hai đứa nghe chuyện Hoắc Nghiệp Thụy năm lần bảy lượt tìm cậu ta dò la tin tức: "Hôm qua tao hỏi bọn mày xong càng nghĩ càng thấy không đúng nên chạy ra đó xem, ai ngờ gặp Kha sư thái đưa hiệu trưởng đến, tao biết ngay thằng Hoắc Nghiệp Thụy bán đứng tụi mày."
"Mẹ nó!" Đổng Minh Ân mắng: "Thằng Hoắc Nghiệp Thụy bị điên à? Đang yên đang lành thích chen chân vào chuyện người khác."
Cẩu Tân Đậu vô cùng đau đớn: "Trách tao ngây thơ tin vào lời đường mật của nó."
Lâu Tinh Quang khinh bỉ cậu ta: "Tao tưởng mày căn bản muốn thừa cơ ôm đùi Thái tử."
"Ừm, tao không phủ nhận ban đầu tao có ý định thế thật." Cẩu Tân Đậu biết vậy chẳng làm: "Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, tao cuối cùng cũng thấy rõ bộ mặt của lũ học giỏi.
Quả nhiên mấy đứa 'danh môn chính phải' đều là mặt người dạ thú, suốt ngày chỉ biết mách lẻo."
Lâu Tinh Quang: "..."
Cẩu Tân Đậu tiếp tục rút ra kinh nghiệm xương máu: "Từ nay về sau tao quyết định sẽ cắt mọi quan hệ với thằng Hoắc Nghiệp Thụy, ngoan ngoãn làm một thành viên lớp tám thuần túy!"
Đổng Minh Ân 'hừ' một tiếng "Tổ chức hiện đang mất lòng tin với mày, cần phải quan sát thêm một thời gian nữa mới quyết định được."
Cẩu Tân Đậu cảm thán: "Thời gian sẽ chứng minh tấm lòng của tao."
Lâu Tinh Quang sờ cằm, đột nhiên chen chân vào câu chuyện: "Mày từ từ hãy tuyệt giao với nó."
Thấy Đổng Minh Ân khó hiểu, Lâu Tinh Quang bình tĩnh giải thích: "Theo tao thấy thì Hoắc Nghiệp Thụy có khả năng đang muốn nhắm vào lớp tám, chắc chắn nó sẽ không dừng tại, chúng ta vẫn nên đề phòng nó, để Cẩu Tân Đậu tiếp tục làm nội gián là cách tốt nhất."
Đổng Minh Ân hiểu ra: "Được đấy."
Cẩu Tân Đậu chớp chớp mắt: "Bọn mày muốn tao đi nằm vùng à?"
Đổng Minh Ân vỗ vai cậu ta: "Tổ chức quyết định cho mày một cơ hội để lập công chuộc tội."
"Tao sẵn lòng tiếp nhận bài kiểm tra tổ chức đưa ra." Cẩu Tân Đậu vỗ vỗ ngực, sau lại ngượng ngùng nói: "Thật ra không dám giấu tụi mày, tao đang không biết cạch mặt Thái tử kiểu gì."
Đổng Minh Ân: "..."
Đổng Minh Ân do dự quay sang nhìn Lâu Tinh Quang: "Sao tao cứ thấy thằng quỷ này định chơi đểu anh em mình ấy."
Cẩu Tân Đậu nghiêm mặt, vỗ ngực nói: "Yên tâm, chỉ cần cả đám còn là học sinh dốt thuần túy với nhau, tao sẽ mãi mãi là bạn của chúng mày."
Cẩu Tân Đậu vừa mới nói dứt lời thì đột nhiên có người thò đầu gọi vọng vào từ cửa sổ lớp tám: "Đổng Minh Ân, ra đây một lát."
Bọn họ quay lại nhìn, thì ra là Hứa Dao lớp giỏi.
Hứa Dao không kiên nhẫn giục rối lên: "Chạy ra nhanh, mày không muốn học nữa à?"
Cẩu Tân Đậu khiếp sợ nhìn Đổng Minh Ân:???
Đổng Minh Ân gào lên hệt như ông chồng đi ăn vụng bị vợ mình bắt quả tang: "Từ từ, mày nghe tao giải thích!".