Trường Dạ Thâm Thâm Yên Lam Tận

6.

"Ngươi hèn hạ!" Ta tức giận cầm chén trà trên bàn ném về phía thái dương của Tiêu Sưởng Diệp.

Hắn cũng không né tránh, trán bị đập ra m.áu tươi, theo gò má chảy xuống.

Phản chiếu trên khuôn mặt lạnh băng càng thêm mấy phần tà mị, giống như ma quỷ ăn thịt người không nhả xương.

Hắn đi tới trước mặt ta, đưa tay lau m.áu trên mặt, đáy mắt có loại thâm tình bệnh hoạn: "Có giận thì trút lên người trẫm, đừng làm tổn hại thân thể."

Ta quả thực tức giận đầy bụng, ta bắt lấy cánh tay hắn, vén tay áo lên cắn một cái.

Hắn để mặc cho ta cắn, đến khi ta ngửi thấy mùi máu tươi mới thả tay hắn ra.

"Nguôi giận chưa?" Hắn hỏi ta, không hề để ý đến miệng viết thương trên cánh tay.

"Vẫn chưa." Ta nào có dễ dàng nguôi giận như vậy, ta còn có suy nghĩ muốn gi.ết hắn.


Nhưng ta không thể gi.ết hắn, hắn là hoàng đế, nếu ch.ết trong tay ta, vậy người nhà của ta phải làm sao?

Mộ Thâm phải làm sao? Người nhà Mộ Thâm phải làm sao? Ta không phải một thân một mình, có quá nhiều thứ ta phải cân nhắc.

"Vậy cắn vào đây." Hắn vỗ vỗ bả vai của mình, ấn đầu ta vào bả vai hắn.

Ta kéo cổ áo hắn xuống, cắn một cái ở đầu vai hắn, hung hăng dùng sức.

"Có thể cắn trẫm nhưng không thể lấy bụng trút giận." Hắn nhắm mắt chịu đựng, làm động tới vết thương trên trán.

M.áu lại chảy xuống, rơi vào trong cổ ta.

Cắn xong, nước mắt của ta chảy xuống, ta lau sạch m.áu tươi đầy miệng, nghẹn ngào nói: "Tiêu Sưởng Diệp, ngươi muốn như thế nào mới chịu thả ta ra?"

"Không muốn thả, cũng không nỡ thả, cho dù ch.ết, trẫm cũng muốn cùng nàng ch.ết chung một chỗ, sống chung chăn, ch.ết chung huyệt." Hắn lau nước mắt cho ta, nhưng càng lau càng nhiều.

Hắn đau lòng, giọng nói khàn khàn: "Đừng khóc, trẫm đáp ứng nàng...Nàng sinh hoàng tử cho trẫm, trẫm để nàng rời khỏi hoàng cung."

Ta nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối, đứa nhỏ trong bụng ta lúc này là lợi thế duy nhất của ta trong tình thế không lối thoát.

"Tiêu Sưởng Diệp, ta còn muốn ngươi đồng ý với ta, nếu ta thay ngươi sinh ra đứa nhỏ này, ngươi không được gi.ết Mộ Thâm, cũng không được động đến người nhà của ta và Mộ gia."

Tiêu Sưởng Diệp trầm mặc vài giây, vẫn nhẫn tâm nói: "Trẫm có thể không làm hại người nhà của nàng, về phần Mộ Thâm và Mộ gia, trẫm không hứa hẹn được."

7.

Trái tim vừa hạ xuống của ta lại vọt lên cổ họng: "Vì sao? Mộ Thâm đã làm sai cái gì?"

"Hắn không nên cướp nữ nhân của trẫm." Tiêu Sưởng Diệp mang theo ghen tuông nói, "Nàng nói xem, nếu như trẫm thả tin tức ra nói cho hắn biết, nàng đang ở chỗ trẫm, hắn sẽ thế nào?"


Sắc mặt ta tái xanh: "Ngươi cố ý chọc giận ta đúng không? Vậy ngươi đi nói cho hắn biết, cũng tiện thể nói cho khắp thiên hạ biết, ngươi cướp thê tử của người khác như thế nào."

Tiêu Sưởng Diệp thấy ta tức giận, sắc mặt ôn hòa lại: "Được rồi, trẫm chỉ nói vậy thôi, chỉ cần hắn theo quy củ mà làm một thần tử tốt, trẫm sẽ không động đến hắn."

"..." Ta không còn gì để nói.

Có còn thiên lý không vậy, hắn cường đoạt thần thê, lại muốn Mộ Thâm theo quy củ mà làm một thần tử tốt?

"Người đâu, băng bó cho trẫm." Tiêu Sưởng Diệp gọi ngự ý giúp hắn xử lý vết thương.

Thấy hắn nhíu mày bôi thuốc, đáy lòng ta thoải mái vài phần.

Tiêu Sưởng Diệp, nếu ngươi đã muốn thương tổn ta, vậy chúng ta cứ thương tổn lẫn nhau đi!

Sau khi ta có thai, tính cách Tiêu Sưởng Diệp ôn hòa rất nhiều, đối xử với ta muốn quan tâm bao nhiêu thì có bấy nhiêu quan tâm, muốn sủng ái bao nhiêu thì có bấy nhiêu sủng ái.

Thế nhưng ta không hề cảm kích.

Mộ Thâm còn đang tìm kiếm tung tích của ta khắp nơi, ta lại mang thai đứa con của người khác.

Ta rất đau khổ, mỗi đêm Tiêu Sưởng Diệp đều ôm ta ngủ.


Hắn muốn vô tri vô giác làm ta thay đổi: "Yên Lam, nếu lúc trước nàng chọn trẫm, thật tốt biết bao? Trẫm nhất định sẽ để nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này."

Ta muốn nói, ta không hối hận về sự lựa chọn của mình.

Dù là cho ta thêm một cơ hội nữa, ta cũng sẽ chọn Mộ Thâm.

Tình yêu của Tiêu Sưởng Diệp làm cho người ta hít thở không thông, hắn dùng cường quyền có được ta thì thế nào?

Ta từ chối cùng hắn thổ lộ tình cảm, nhắm mắt lại, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Ta mệt rồi."

"Vậy ngủ đi." Tiêu Sưởng Diệp vỗ nhẹ lưng ta, dỗ ta chìm vào giấc ngủ.

Ta dần dần thiếp đi, mơ thấy Mộ Thâm.

Hắn cưỡi ngựa chạy như đi.ên, lo lắng tìm kiếm tung tích của ta.

Ta muốn nắm lấy tay hắn, nhưng với không tới hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận