Trường Dạ Thâm Thâm Yên Lam Tận

8.

Mang thai mười tháng, ta sinh ra một vị hoàng tử.

Khi ra tháng, Tiêu Sưởng Diệp bảo ta đặt tên cho hoàng tử.

"Tên Tiêu Nặc đi." Ta nói ý nghĩa của cái tên này cho Tiêu Sưởng Diệp nghe, "Hi vọng ngươi nhớ kỹ lời hứa của ngươi với ta, thả ta đi, không làm hại người nhà của ta."

Sắc mặt Tiêu Sưởng Diệp trở nên âm trầm, rõ ràng lúc trước đã nói, chỉ cần ta sinh hạ hoàng tử, hắn sẽ thả ta đi.

Nhưng bây giờ hai chữ rời đi dường như trở thành cấm kỵ của hắn.

Tiêu Sưởng Diệp tự biết nhất ngôn cửu đỉnh, hắn không đổi ý, lại cố ý kéo dài thời gian: "Nặc nhi còn nhỏ, đợi nó tròn một tuổi đi."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Nặc nhi, ta không đành lòng.

Ta lại lui một bước: "Được, đợi đến khi nó tròn một tuổi, đến lúc đó xin ngươi thực hiện lời hứa của mình."

Sau khi có Nặc nhi, cuộc sống dường như trôi qua rất nhanh.

Nặc nhi lớn lên từng ngày, ràng buộc giữa ta và hắn cũng càng ngày càng sâu.

Ta vừa không nỡ rời bỏ hắn, vừa kiên định muốn rời đi.

Một năm này, vì để ta đồng ý ở lại mà Tiêu Sưởng Diệp đã cố gắng rất nhiều.

Đêm Nặc nhi tròn một tuổi, Tiêu Sưởng Diệp giữ ta lại lần nữa.

"Yên Lam, trẫm đối xử với nàng tốt như vậy, tại sao nàng vẫn không muốn giao lòng mình cho trẫm?"


Ta rất tỉnh táo nói: "Cho dù ngươi đối xử tốt với ta, cũng không thay đổi được sự thật ngươi bắt ta cầm tù, dùng tính mạng người nhà mà uy hiếp ta đi vào khuôn khổ."

"Là lỗi của trẫm, trẫm không muốn ngươi gả cho Mộ Thâm." Tiêu Sưởng Diệp tự biết mình sai, nhưng không biết hết được.

Hắn lý lẽ nói: "Trẫm là thiên tử, trẫm coi nàng như châu báu, sao có thể chắp tay tặng cho Mộ Thâm?"

Ta không lời chống đỡ, hắn là thiên tử không sai, nhưng thiên tử có thể muốn làm gì thì làm sao?

Trên đời này, dù sao vẫn có thứ hắn không chiếm được, lẽ nào đều phải dựa vào cường quyền lấy được sao?

Thấy ta im lặng, hắn tiếp tục nói: "Yên Lam, ở lại đi, trẫm phong nàng làm hoàng hậu, bảo vệ Diệp gia một đời chu toàn, chỉ cần nàng an ổn làm hoàng hậu của trẫm, trẫm không chỉ không động đến Mộ Thâm, còn có thể trọng dụng hắn."

Hắn dựng nên tương lai cho ta, nghe rất viên mãn, nhưng không phải là thứ ta muốn.

Hắn bây giờ, không còn là thiếu niên mà ta tốt bụng cứu được trong rừng mai nữa.

Ánh mắt ta kiên định: "Tiêu Sưởng Diệp, đừng quá tham lam, ngươi đã có được thứ ngươi muốn, nếu không buông tay, vậy chúng ta cá chết lưới rách đi."

"Nếu tâm ý nàng đã quyết, vậy trẫm thành toàn cho nàng." Đáy mắt Tiêu Sưởng Diệp lộ vẻ đau xót dâng trào.

Hắn ôm ta lên long tháp, thấp giọng nói: "Tối nay, để trẫm ôm nàng ngủ thêm một đêm."

9.

Ngày hôm sau, một cỗ kiệu đưa ta từ cửa hông ra khỏi cung.

Ta ở nửa đường xuống kiệu, đi bộ về nhà.

Ta không về Mộ gia tìm Mộ Thâm mà về Diệp gia trước.

Sau khi cha ta Diệp Thủ Thành nhìn thấy ta trở về, không hề bất ngờ, thậm chí đối với việc ta trở về còn có vẻ kinh ngạc: "Yên Lam, sao con lại trở về?"

Thứ mẫu Vu Thúy Kiều đánh giá ta từ đầu đến chân, lạnh lùng nói: "Yên Lam, mất tích hơn hai năm, sao nhìn ngươi lại càng có khí chất hơn? Trong hai năm qua, chắc hẳn ngươi sống rất dễ chịu đúng không?"

Thứ muội Diệp Thẩm Nhã của ta cũng âm dương quái khí nói: "Tỷ tỷ, Mộ Thâm vì tìm tỷ mà hai năm qua ăn gió nằm sương, không biết đã tiều tụy bao nhiêu, tỷ thì tốt rồi, giống như không có việc gì, người không biết còn tưởng rằng tỷ vào cung làm hoàng hậu một chuyến chứ."

Đệ đệ ruột Diệp Nham Duệ của ta từ hậu viện chạy tới, vô cùng kích động nói; "Tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về, đệ rất nhớ tỷ!"

Duệ nhi cho ta cảm nhận được một tia ấm áp.

Duệ nhi và ta là tỷ đệ ruột thịt, tính ra năm nay hắn mười lăm tuổi.

Bà nội ta chống gậy, được tỳ nữ đỡ, từ phật đường sau viện đi tới.

Bà vừa thấy ta, hốc mắt liền ướt: "Yên Lam, mau tới đây cho bà nội xem."

"Bà nội..." Ta đi tới trước mặt bà nội nắm lấy tay bà.

Bà lau nước mắt: "Cháu chịu khổ rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."


Diệp Thẩm Nhã bĩu môi: "Bà nội, tỷ ấy chịu ủy khuất chỗ nào chứ? Không biết hai năm nay tỷ ấy sống tốt cỡ nào, người chịu ủy khuất là Mộ Thâm mới đúng, hắn chẳng hay biết gì..."

Ta quay đầu nhìn Diệp Thẩm Nhã, giọng nói có chút không vui: "Thẩm Nhã, lời này của muội là có ý gì?"

Diệp Thẩm Nhã nói năng không cấm kỵ: "Muội có ý gì chẳng lẽ trong lòng tỷ không biết sao? Chọc vào người không thể trêu vào, lại quay đầu chọn Mộ Thâm, cái này ai mà chịu được? Tỷ đừng trở về gây họa cho Diệp gia chúng ta, cũng đừng gây họa cho Mộ Thâm, yên ổn ở trong cung..."

Diệp Thẩm Nhã còn chưa nói hết, bà nội đã ngắt lời nàng: "Thẩm Nhã, câm miệng."

Cha ta cũng lạnh giọng quát Diệp Thẩm Nhã: "Thẩm Nhã, đừng nói những lời không nên nói."

Vu Thúy Kiều nháy mắt với Diệp Thẩm Nhã, cười hòa giải nói: "Được rồi, không nói nữa, Yên Lam có thể trở về là chuyện tốt."

Ta giật mình đứng tại chỗ, hóa ra bọn họ đều biết ta bị hoàng đế bắt đi.

Ngoại trừ Duệ nhi và bà nội, cái nhà này không ai chào đón ta trở về.

10.

Ước chừng qua gần nửa canh giờ, Mộ Thâm gõ cửa phòng ta.

Giọng hắn không nhịn được mà khàn khàn: "Yên Lam..."

Ta ôm tâm tình thấp thỏm đứng dậy mở cửa cho hắn.

"Yên Lam..." Hắn ôm ta vào trong ngực, bàn tay vỗ về sau lưng ta, giống như muốn ấn ta vào trong xương tủy.

Tiếng gọi này làm cho ta càng bộc phát áy náy, không biết nên đáp lại hắn như thế nào, "Mộ Thâm...chàng khỏe không?"

Mộ Thâm buông ta ra, chúng ta quan sát lẫn nhau.

Mộ Thâm vốn có ngoại hình xuất chúng cùng khuôn mặt tuấn tú, không biết là tình lang trong mộng của bao nhiêu nữ tử kinh thành.

Hắn hiển nhiên đã sửa sang trau chuốt lại trước khi đến, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hai năm qua hắn sống cũng không tốt.

Năm nay hắn mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trong mắt lại có thêm nhiều phần lo âu không thể giải tỏa.


Ngày chúng ta thành hôn, hắn háo hức bao nhiêu, hiện giờ lại suy sụp bấy nhiêu.

"Không khỏe, rất không khỏe, hơn hai năm nay... mỗi ngày ta đều sống trong áy náy, lo lắng, nhớ nhung, tìm khắp mọi nơi có thể tìm được nàng." Mộ Thâm tựa như tìm lại được châu báu đã mất.

Hắn tìm khắp mọi nơi có thể tìm được ta, nhưng chỉ duy nhất không đến tẩm cung của hoàng đế tìm.

Đó là nơi cấm kỵ mà hắn không thể bước vào, mà ta lại ở nơi đó.

Ta càng cảm thấy có lỗi với hắn.

Chúng ta tâm sự với nhau, theo bản năng tránh né là ai bắt cóc ta, hơn hai năm nay ta đã xảy ra chuyện gì.

Ta mơ hồ phát hiện hắn cũng biết chuyện, hắn cũng giống như ta, muốn tận lực lảng tránh đề tài này.

Chúng ta trò chuyện đến chạng vạng tối, hắn bảo ta dọn đến nhà hắn ở.

Ta và hắn đã bái đường thành hôn, lúc trước chỉ thiếu bước động phòng.

Trên danh nghĩa ta đã là thê tử của hắn, theo lý nên theo hắn trở về.

Nhưng chuyện xảy ra hai năm qua lại khiến ta do dự.

"Mộ Thâm, chàng về trước đi, ta muốn ở nhà vài ngày."

"Được, nàng ở cùng người nhà vài ngày, ta sẽ tới thăm nàng mỗi ngày.". truyện teen hay

Ta đưa mắt nhìn Mộ Thâm rời đi, Diệp Thẩm Nhã đứng ở trong vườn hoa nhìn, khóe miệng co rút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận