Nhìn thái độ như một của bọn họ, Bích Giao Linh lộ ra chút hài lòng, khóe miệng như có như không hiện lên một tia vui vẻ.
“Tốt, từ giờ ta sẽ là bang chủ của các ngươi! Mọi việc trước đây như nào bây giờ vẫn vậy, Hổ Ca sẽ vẫn là người quản lí mọi chuyện, mọi việc trong giới cứ tự quyết định không cần hỏi ý kiến của ta. Hổ ca—“.
“Có thuộc hạ.”.
“Bang Tàng Long cùng Lang Bang, bang nào gần chỗ này nhất?”.
“Dạ là bang Tàng Long, đi nhanh thì chỉ cần nửa ngày là tới nơi.”.
Bích Giao Linh suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Tốt! Ngày mai ngươi dẫn ta tới đó.”.
Đáy mắt Hổ ca xẹt qua tia nghi vấn : Có lẽ đại tỷ đến đó là để thăm dò !?
Không nghĩ nhiều nữa Hổ Ca liền “Dạ” một tiếng.
…
Vì mới rời khỏi động sau một ngàn năm, thế giới có quá nhiều thay đổi, nàng cũng không có chỗ nào để đi nên đành ở lại chỗ này. Hổ Ca cũng không dám chậm trễ, gấp rút sai người nhanh chóng dọn dẹp một phòng sang trọng nhất khu biệt thự cho Bích Giao Linh.
Bước vào căn phòng , nhìn ngắm một vòng, trong phòng có rất nhiều thứ nàng nhìn không hiểu. Nhưng những thứ này nàng có thể tìm hiểu sau, giờ nàng không còn nhiều thời gian, cần phải nhanh chóng thực hiện xong kế hoạch trước khi đến ngày toàn bộ đất nước này chìm vào trong bóng tối. Theo thời gian nàng tính có lẽ cũng sắp tới rồi…
Bích Giao Linh khoanh chân ngồi trên giường, đôi mắt nhắm nghiền bắt đầu điều hòa khí tức, quanh thân từng dòng khí lượn lờ vây quanh, nếu ai nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phải ngây ngẩn, sững sờ. Trên da nàng, từng tia kim sắc óng ánh như có như không ẩn hiện, càng khiến nàng trở nên xinh đẹp thoát tục.
Cùng đêm đó, tại căn cứ của bang Tàng Long, trong phòng hội nghị cao cấp, một người đàn ông khoảng 35 tuổi khuôn mặt cương nghị , ngồi ở vị trí chủ vị, quanh thân toát ra khí thế khiến người khác không dám tới gần, đặc biệt là đôi mắt sắc lạnh như chim ưng càng khiến người ta không tự chủ được cúi đầu không dám nhìn thẳng vào.
Trong phòng trừ Long Ca ra, có mười người đang ngồi hai bên một chiếc bàn dài, sắc mặt nghiêm nghị, một tên trong đó lên tiếng :
“Long Ca, thuộc hạ vừa nhận được tin tức, bang Ngọa Hổ đổi chủ rồi, nghe nói đại ca mới là một cô gái thần bí. Đặc biệt cô ta ăn mặc rất kì lạ, mặt đeo mặt nạ nên không ai biết rõ khuôn mặt thật của cô ta như thế nào, bản lãnh cũng rất lớn. Một mình cô ta đến đánh với bang Ngọa Hổ, không ai là đối thủ.”.
Long Ca im lặng lắng nghe, đôi mắt nghiền ngẫm. Một lão già tầm 60 tuổi lên tiếng :
“Hừ, bang Ngọa Hổ giờ quá phế rồi, ngay đến cả một đứa con gái cũng đánh không lại, giờ lại để con gái lên làm lãnh đạo, thật đúng là nhục nhã.”.
Long Ca liếc mắt qua lão già vừa lên tiếng, lão già kia lập tức ngậm miệng, đáy mắt như có như không một tia sợ hãi.
Long Ca này cũng không phải một tên dễ chọc, nhớ năm xưa một mình xông xáo trong giới xã hội đen, hầu như không có ai là đối thủ, một mình tự dựng lên bang Tàng Long, phát triển lớn mạnh như bây giờ. Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc máu lạnh trước đây của Long Ca khi xử lý mấy đám không nghe lời, lão già không nhịn được khẽ run rẩy.
“Khải, Nói tiếp đi!”. Thanh âm lạnh băng không mang theo một tia cảm xúc của Long Ca vang lên !
Tên được gọi là Khải tiếp tục nói : “Dạ ! Thuộc hạ vừa nhận được tin từ gián điệp của ta nói rằng, cô ta ngày mai sẽ đến đây.”.
Nghe nói như vậy, vẻ mặt Long ca cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu
“Long Ca, chúng ta có nên chuẩn bị một chút không !?”, tên Khải nhỏ giọng thử dò hỏi.
Không đợi Long Ca lên tiếng, giọng nói đầy hùng hổ trong đám vang lên : “Chỉ là một đứa con gái, có gì mà phải chuẩn bị, đánh được bang Ngọa Hổ chỉ trách bọn họ ngu si vô năng mà thôi, nếu cô ta dám đến đây như vậy, ta cũng không ngại cho cô ta xuống đất ngủ cùng giun, một ngón tay của ta cũng đủ bóp chết được cô ta !”.
Ánh mắt Long Ca liếc qua tên vừa nói, không giận tự uy nói : “Vũ, không được khinh địch—”, liếc sang Khải hỏi : “Cô ta dẫn theo ai đi ?”.
Tên Khải không dám chậm trễ, vội nói : “Dạ ! Đi cùng Hổ Ca bang chủ trước thôi!”.
“Thật sự là cô ta một mình đánh vào bang Ngọa Hổ ?”, Long Ca trong lòng cũng không kìm được nghi vấn.
“Dạ !”.
“Hạo—”.
“Có thuộc hạ !”, một người trẻ tuổi khoảng 22 23 tuổi, khuôn mặt ngây thơ trẻ con lúc nào cũng treo nụ cười vô hại, nhưng chỉ những người trong giới xã hội đen mới biết rõ, cái người tên Hạo tưởng chừng như vô hại này thật sự là một kẻ đáng sợ, ngay cả lúc giết người, hắn cũng luôn treo nụ cười như vậy, giống như kẻ hắn giết chỉ là một con kiến. Từ việc tuổi trẻ như vậy mà có thể ngồi ở trong phòng này cũng đã đủ nói lên bản lãnh của hắn.
“Đi điều tra về cô ta một chút !”.
“Vâng !”.
“Tất cả mọi người chuẩn bị một chút, dù sao cũng là bang chủ mới của một bang lớn, cũng cần phải ‘tiếp đãi’ cho thật tốt !”.
“Dạ !” Đám người trong phòng đồng thanh hô to !
…
Sáng hôm sau một chiếc xe đen sang trọng đỗ trước cổng lớn, Bích Giao Linh ngồi trong xe đang nhắm mắt dưỡng thần. Hổ Ca một thời làm đại ca người người kính trọng, sợ hãi hắn, giờ phút này đang ngồi ở vị trí lái xe, làm tài xế cho Bích Giao Linh. Tuy vậy khuôn mặt hắn cũng không có một chút vẻ bất mãn nào!
Xe lao nhanh trên đường, thẳng phía Bang Tàng Long mà đi….