[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
Beta:Thùy An 
 
Bất kể trong lòng Triệu Vũ Thần tức giận bao nhiêu, hắn đường đường là bậc Đế vương, không thể gọi người kéo Tô Minh Châu quay lại rồi so đo cử chỉ thất lễ với một phi tần “bệnh tật”. 
Tô Minh Châu có thể không cần mặt mũi nhưng hắn vẫn cần. 
Chẳng qua cho dù không so đo, nhưng khó tránh khỏi sắc mặt nặng nề khó coi. Sau khi Tô Minh Châu trốn ra ngoài, nhìn mặt Triệu Vũ Thần, ngay cả Tống Ngọc Luân xưa nay động một cái lập tức nổi điên cũng có chút chột dạ, không dám ầm ĩ chuyện không xin lỗi nữa. Chưa nói mấy câu đã bị Phương Thái hậu nhẹ nhàng khuyên giải, hai mẫu tử có chút vội vàng cùng nhau cáo lui.
Sau khi cung điện trở nên trống vắng, Triệu Vũ Thần lập tức thu lại thần sắc trên mặt, yên lặng cúi đầu uống một ngụm trà. Khi hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thái hậu chợt mở miệng: “Ai gia tuổi đã lớn, càng ngày càng không chống đỡ nổi, thường cảm thấy lực bất tòng tâm với mấy việc vặt trong cung. Chờ đến khi bệ hạ lập Hậu thì ai gia có thể nghỉ ngơi được rồi.” Biểu tình Phương Thái hậu hiền hoà, tựa như chỉ là thuận miệng nhắc tới nhưng Triệu Vũ Thần ở bên cạnh cách bà một cái án nhỏ lại rõ ràng nghe được tiếng lòng bà trịnh trọng ――
[Sao hôm nay lại chợt nhúng tay... Không giống như là đột nhiên nảy sinh ý định... Là vì Thục phi!] 

Vừa mới nghĩ xong câu này, Thái hậu lại giống như vô tình tiếp tục nói: “Bằng không, hiện tại cho các nàng cơ hội tập luyện một chút. Quý phi thì thôi vậy, còn Thục phi đã giải quyết sự vụ lục cung mấy năm nay, nàng cũng luôn luôn cẩn thận, chưa bao giờ xảy ra sai sót gì.”
Triệu Vũ Thần rũ đôi mắt, trong lúc nhất thời lại chợt nghĩ tới vừa rồi khi Tô Minh Châu còn ở đây, trong lòng mẫu hậu thuần túy là tiếng cười vui vẻ. Rõ ràng hắn mới là nhi tử dưới gối bà, được mẫu hậu tự tay nuôi lớn, mẫu hậu có thể tuỳ ý cười thoải mái đối với Tô Minh Châu, vậy vì sao khi đối với hắn lại chỉ còn đề phòng và thử lòng chứ?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng trải qua chuyện mấy ngày nay, Triệu Vũ Thần cũng coi như có chuẩn bị với lời nói việc làm của mẫu hậu, trên mặt hắn không có cảm xúc gì, chỉ lắc lắc đầu: “Mẫu hậu tinh thần minh mẫn, sức khoẻ dồi dào, lại xử lý công việc ổn thoả, người khác còn lâu mới theo kịp người.”
Dứt lời, trong lòng Triệu Vũ Thần nhớ lại chuyện của Trần ngự trù, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, hắn dừng một chút, mở miệng nói: “Đã nhắc tới việc này thì nhi thần muốn hỏi một chút, nhi thần nhớ rõ lúc trước là Quý phi và Thục phi cùng nhau giải quyết sự vụ lục cung, tại sao sau này chỉ còn lại một mình Thục phi vậy?”
Phương Thái hậu chớp chớp mắt: “Quý phi không câu nệ tiểu tiết, hành sự khó tránh khỏi có chút sơ ý, lúc trước nàng phạm phải sai sót nhỏ, vì thế đã xin rút lui, hình như việc này ta cũng từng nhắc đến trước mặt bệ hạ.”
Vừa nói như vậy, Triệu Vũ Thần quả thật có chút ấn tượng. Khi đó Tô Minh Châu vừa mới tiến cung không lâu, lúc nàng quản lý lục cung không chỉ đơn giản là liên tục phạm sai lầm, thậm chí còn cậy có chức vụ nên quan báo tư thù, trắng trợn táo bạo giành lấy chậu cây cảnh được phân tới Quan Sư cung về cung của mình, kiêu ngạo không thèm che giấu. Khi hắn biết được cũng chỉ cho rằng Tô Minh Châu ích kỷ vô lễ. Sau này Thục phi quản sự lại không so đo hiềm khích trước đây, chưa từng khắt khe điều gì với Chiêu Dương cung, thậm chí còn nhường nhịn rất nhiều. Bởi vì Tô Minh Châu hung hăng yêu cầu nên mọi thứ từ ăn, mặc, ở, đi lại của Chiêu Dương cung đều cao hơn Quan Sư cung một bậc. Hắn luôn cảm thấy Thục phi xuất thân thư hương thế gia, quả nhiên không phải nữ tử tầm thường, rất vừa lòng với nàng ta thế nên cũng không hỏi nhiều đến chuyện này nữa. 
Ai ngờ đến, Thục phi mặt ngoài công chính hiểu chuyện, sau lưng lại là kẻ thiên vị hẹp hòi, ỷ vào quyền giải quyết lục cung, động tay động chân với Trần thái giám ở Ngự Thiện phòng không nói, còn khiến Thái phi vô tội, trước giờ không màng thế sự liên lụy vào.
Lúc sinh thời, Tiên đế rất đặt nặng lễ giáo, lại vô cùng kiêng kị hậu cung tham gia vào chính sự và ngoại thích chuyên quyền. Trong hậu cung, phàm là Tần vị trở lên, đều phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, khiêm tốn an phận, thường ngày hiếm khi nghe thấy một tiếng cười đùa vui. Mà trong đó Văn Thái phi là người hiểu chuyện nhất, đặc biệt sau khi Tiên đế băng hà, bà hành sự càng thêm kính cẩn, cẩn thận, giống như một ni cô khổ tu trong miếu, thanh tâm quả dục, chỉ một lòng chép kinh cầu phúc, ngay cả cửa điện cũng ít khi bước ra. 

Nghĩ đến Văn Thái phi trước giờ chưa từng mở miệng thốt ra một câu ác ý nào, lại thường chăm sóc hắn khi còn nhỏ, giờ phút này lại chỉ vì tâm tư riêng của Đổng thị mà còn bị bệnh không thể rời giường, giọng Triệu Vũ Thần càng thêm trầm xuống, hoàn toàn thất vọng với Thục phi mà lúc trước hắn vô cùng thưởng thức: “Quý phi và Thục phi đều cùng ở Phi vị, chưởng quản lục cung vốn đã không thỏa đáng cho lắm, vừa khéo gặp tình thế hôm nay, nhi thần nghĩ nếu Quý phi đã không bận tâm quản lý, vậy cũng nên thu lại quyền chưởng quản lục cung của Thục phi mới phải.”
“Này...” Phương Thái hậu nghe vậy càng thêm kinh ngạc, trong lòng bà âm thầm nghi ngờ Thục phi ở sau lưng nói gì đó để bệ hạ ra mặt cho nàng ta. Ai ngờ rằng, bà cố ý nhắc tới việc này, không những không khiến Đổng thị nắm nhiều quyền hơn, ngược lại còn bị thu hết quyền chưởng quản về.
Triệu Vũ Thần cũng dự đoán được mẫu hậu nghe vậy chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, hắn không muốn nghe thêm nên dứt khoát đứng dậy lui lại mấy bước, chỉ nói: “Nhi thần bất hiếu, đây vốn là lúc mẫu hậu an dưỡng tuổi già, vậy mà lại khiến người vất vả xử lý lục cung như vậy. Nếu không đủ nhân thủ, nhi thần trở về sẽ hạ chỉ, truyền Tôn Thất phủ tuyển thêm vài nữ quan đọc nhiều thi thư tiến cung, giúp mẫu hậu san sẻ.”
Thà rằng tuyển nữ quan ở ngoài cung vào chứ không cần hai vị Phi nhúng tay, xem ra đây là quyết định không thể thay đổi rồi. Phương Thái hậu nghe vậy, tuy còn không rõ duyên cớ nhưng lại không hỏi nhiều, chỉ tỏ thái độ “Phu tử tòng tử” đồng ý với hắn.
Triệu Vũ Thần thấy thế cũng không nán lại lâu, chỉ cong gối hành lễ, nói một câu “Làm phiền mẫu hậu” rồi cáo lui.
Đi tới ngoài cửa Thọ Khang cung, Triệu Vũ Thần ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, phân phó Ngụy An phía sau: “Ngươi đích thân trở lại cung Thái hậu một chuyến, nói rằng trẫm biết được Văn Thái phi phát bệnh, nhớ lại khi còn bé Thái phi thường chăm sóc trẫm nên đặc biệt chuẩn bị chút đồ bổ dưỡng thân thể, nhờ Thái hậu đưa qua cho Thái phi. Sau đó lại chuẩn bị thêm vài thứ khác, nhiều hơn của Thái phi ba phần, để lại cho Thái hậu.”
Nếu là trước đây, hắn cũng sẽ có lòng tặng quà cho Thái phi nhưng lại không có vòng lòng nhiều như vậy, chỉ lập tức sai người tặng. Còn Thái hậu bên kia, xưa nay hắn coi bà như mẫu thân thân sinh, gần gũi yêu mến từ nhỏ. Nếu bên dưới dâng lên thứ tốt, bất kỳ thời điểm nào, chỉ cần hắn cảm thấy dùng tốt thì đều tặng đến Thọ Khang cung trước tiên. Còn tình huống như hiện tại, chưa chắc hắn đã nghĩ ra cũng phải đưa một phần cho Thái hậu. 

Nhưng đã nhiều ngày nghe tiếng lòng của Thái hậu, trái tim hắn băng giá hơn rất nhiều, càng lưu ý cẩn thận hơn so với dĩ vãng. Mới vừa rồi bỏ qua chuyện mẫu tử Thái An là vì việc trong hậu cung đã có Thái hậu lo liệu, hắn không nên lướt qua mẫu hậu, xử sự theo ý mình. Thái hậu và Thái phi đều là trưởng bối, hắn tặng quà cho Thái phi là bởi vì niệm tình cũ và lòng áy náy nhưng đặt ở trong mắt người lắm miệng đa tâm sẽ nói hắn coi trọng thứ mẫu, không kính yêu mẫu hậu, cho nên phải chuẩn bị thêm một phần khác đưa đến cho mẫu hậu mới thích hợp. 
Những chuyện suy tính thế này, tuy rằng vụn vặt nhưng Triệu Vũ Thần đã được giáo dưỡng đầy đủ, chỉ cần hắn nguyện ý thì vẫn có thể chu toàn mọi mặt, chẳng qua... 
Nếu quá chu toàn thì cũng quá lễ nghĩa, không khỏi mất đi sự thật lòng và thân thiết. 
Tuy Ngụy An không rõ duyên cớ nhưng từ nhỏ đã hầu hạ bệ hạ nên nhạy bén nhận ra cảm xúc nặng nề của chủ tử, không dám nhiều lời, chỉ cung cung kính kính vâng dạ, thấy Triệu Vũ Thần không mở miệng, mới cẩn thận kiến nghị: “Tiểu nhân hỏi qua người ở Thú uyển, bọn họ nói rằng tiên hạc trong Thiên Thu viên buổi chiều mới ra cạnh bờ hồ, hiện tại chúng vừa mới đến, bệ hạ có muốn đi xem một chút không?”
Trước khi Triệu Vũ Thần đi Thọ Khang cung đã đến trong đình ở Thiên Thu viên, còn hỏi vì sao không thấy bạch hạc cạnh bờ hồ. Hắn thân là Đế vương, là vua của một nước, tuy chỉ thuận miệng hỏi đến nhưng đều có người cẩn thận lưu ý, ân cần chuẩn bị, đảm bảo hắn có thể hài lòng hưởng thụ. 
Nếu là lúc trước, Triệu Vũ Thần cũng sẽ khen Ngụy An cẩn thận, có năng lực nhưng giờ phút này nghe vậy, trong lòng lại chỉ cảm thấy không thú vị, xua xua tay ngồi lên ngự liễn, phân phó hồi Càn Đức điện xử lý triều chính.
Ngụy An nghe vậy tuy trong lòng kêu khổ nhưng vì chức trách nên không thể không khuyên một câu: “Cát Thái y mới dặn dò, bệ hạ không thể mệt nhọc quá mức. Thái hậu nương nương cũng phân phó riêng tiểu nhân, nương nương thấy ngài tiều tụy không ít, bảo bọn tiểu nhân khuyên ngài bảo dưỡng thân thể...”
Đương nhiên Triệu Vũ Thần sẽ không để ý lời khuyên can của một Tổng quản Nội thị như Nguỵ An, thế nhưng nhắc tới bạch hạc và Cát Thái y, hắn lại không nhịn được nghĩ tới một người vừa mới khiến hắn tức giận không ít. 
“Đi hỏi thăm xem mới vừa rồi Quý phi đi nơi nào?” Vừa nghĩ vậy, Triệu Vũ Thần dừng bước chân, mở miệng nói.

Ngụy An khom người nhận lời, phân phó xuống phía dưới, sau đó từ miệng thị vệ canh gác biết được: “Một khắc trước Quý phi nương nương rời khỏi, đi về phía tây.”
Chiêu Dương cung ở phía đông Thọ Khang cung, vừa nghe lời này, Triệu Vũ Thần lập tức đoán được, Tô Minh Châu này không hồi cung, ngược lại không chừng nhân cơ hội được ra cửa mà đi đâu đó chơi đùa. 
Triệu Vũ Thần sớm đoán trước được, mở miệng nói: “Tuyên Cát Thái y tới hầu hạ.”
Cát Thái y vừa được Triệu Vũ Thần nâng lên lục phẩm Y chính sau khi Diệp Sĩ Nhân “cáo lão”, y thuật của hắn chưa chắc đứng đầu nhưng làm người chân chất, có một nói một. Bất luận là đối với ai cũng chưa bao giờ biết uyển chuyển đùn đẩy. Nếu không phải vừa khéo gặp trúng dị trạng này của Triệu Vũ Thần, dựa vào cách hành xử của hắn, chỉ sợ đời này cũng không đến được ngự tiền[1].
[1] Ngự tiền: trước mặt Hoàng đế. 
Điểm Triệu Vũ Thần coi trọng ở Thái y họ Cát này đúng là tính cách nói thẳng không kiêng kỵ, ngón tay hắn vô tình gõ gõ tay vịn, như có như không hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục nói: “Kêu hắn lập tức đến Chiêu Dương cung, cẩn thận khám “bệnh” cho Quý phi!”
Ngụy An lập tức hiểu rõ đây là bệ hạ muốn đi chọc thủng mưu kế của Quý phi nương nương. Chẳng qua hắn tự mình nhớ lại một lượt từng cảnh tượng chủ tử giao đấu với Quý phi khi mình theo hầu. Cách chỗ Triệu Vũ Thần ngồi hơn ba bước, tuy ngoài miệng Nguỵ An cung kính đáp lời nhưng trong lòng lại không nhịn được thở dài một tiếng... 
Vì sao vẫn cứ cảm thấy lần này bệ hạ đi cũng không chiếm được chỗ tốt vậy chứ?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận