[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
Beta: Thuỳ An
 
“Chờ Quý phi trở về, lập tức triệu Cát Thái y tiến vào thỉnh mạch.” Sau khi biết được Quý phi còn chưa trở về từ miệng cung nhân trong Chiêu Dương cung, Triệu Vũ Thần đã phân phó Ngụy An. 
Ngụy An hiểu rõ ý chủ tử, tất nhiên là lập tức đáp lời, đi xuống dặn dò Cát đại nhân đang đứng chờ tuyên gần đó. 
Tuy rằng kế hoạch của Triệu Vũ Thần rất tốt nhưng hắn không nghĩ tới rằng chờ một lúc lại thành ước chừng hơn nửa canh giờ. Uống hết một chén trà rồi rót thêm, lại uống hết lại rót thêm, uống mãi đến khi không còn nhận ra vị gì mà vẫn chưa nghe được động tĩnh Tô Minh Châu trở về. 
Vừa mới bắt đầu còn có chút sốt ruột nhưng càng chờ Triệu Vũ Thần lại càng bình tĩnh hơn. Hắn ngăn cản nhóm người hầu Chiêu Dương cung muốn đi ra ngoài tìm chủ tử về, lòng ôm suy nghĩ “Trẫm muốn nhìn xem ngươi có thể kéo dài ở bên ngoài tới khi nào!”. Hắn dứt khoát gọi Ngụy An đi đưa y phục rộng thùng thình ngày thường và giày mềm đến, tự do thoải mái thay đồ ở nội điện Chiêu Dương cung, còn không hề khách khí chạy tới thư phòng Tô Minh Châu, không biết ngại mà tùy ý lấy quyển sách đặt trên bàn, lật lật vài trang coi như giết thời gian.
Bạch Lan không ở đây, đương nhiên nhóm người hầu Chiêu Dương cung đều không dám cản hắn. Triệu Vũ Thần không muốn phải nghe nhiều tiếng lòng vụn vặt của các cung nhân nên phân phó Ngụy An canh giữ ở cửa thư phòng, còn mình tự chắp tay sau lưng, thong thả tiến vào trong phòng, chậm rãi nhìn giá sách bằng gỗ trinh nam xếp đầy sách được đặt dựa vào mặt tường phía nam. 
Giá sách này rất lớn và có vẻ rắn chắc, cao giống như muốn đội trời đạp đất thì không nói đi, còn chiếm gần hết một mặt tường, Triệu Vũ Thần nhìn mà cảm thấy sửng sốt. Khi Chiêu Dương cung này vừa mới trang trí xong, hắn nhớ tới tình cảm khi còn bé với Tô Minh Châu nên đã tự mình đến xem qua. Hắn còn nhớ rõ, lúc trước trong thư phòng này chỉ đặt một cái giá sách tử đàn hoa văn phong cảnh, sách xếp trên giá còn chưa đầy một nửa. Nội Vụ phủ biết Quý phi xuất thân nhà quân võ, không thông thạo thi văn nên trên giá sách chỉ bày rải rác một vài thoại bản du ký. Hiện giờ trước mắt tràn đầy các loại thư tịch quyển trục, hiển nhiên, chỉ có thể là sau khi Quý phi tiến cung tự mình thêm vào.
Từ sau khi tiến cung, ngôn hành cử chỉ của Tô Minh Châu luôn làm hắn tức giận, cũng đã lâu hắn chưa tới đây, vì vậy không biết rằng thật ra Quý phi... lại là người yêu thích đọc sách như vậy. 

Triệu Vũ Thần giương mắt đảo qua, đừng nói là so với Thục phi Đổng thị đơn giản thoát tục, chỉ xét gọn gàng sạch sẽ thôi gian thư phòng này còn không đạt được. Trên giá sách, án thư đều bày bừa không nói, thấy rõ nhất chính là dưới cửa sổ mặt tường đông còn bày một cái giường mỹ nhân rất to, có chừng nửa giường là để chất gối tựa lưng. Nếu nằm xuống cái giường ấy, chỉ sợ cả người lập tức mềm nhũn, muốn ngồi thẳng người còn khó chứ đừng nhắc tới đọc sách nghiêm chỉnh. 
Thế nhưng cái giường mềm mại này mới thật đúng với phong cách của Tô Minh Châu. Triệu Vũ Thần không chút bất ngờ nhướng mày, một lần nữa xoay người nhìn về phía giá sách gỗ, không chỉ sắp xếp không ngăn nắp mà các loại sách và điển tịch cũng là đủ loại thượng vàng hạ cám, bao hàm toàn diện các kiến thức. Lúc trước Nội Vụ phủ đưa tới không ít thoại bản du ký nhưng hiện tại trừ những loại đó ra thì tứ thư ngũ kinh, sách sử bản kỷ, 《Thương Kinh thư》 và 《Hàn Phi Tử》 của Pháp gia, 《Mặc Tử tứ bộ》 của Mặc gia[1], các loại Đạo kinh, kinh Phật, thậm chí còn có sách về nông học, y thuật, Chu Dịch[2] cũng bày hết nửa giá.
[1] Pháp gia, Mặc gia là 2 trường phái triết học phát triển cùng thời với Nho gia và Đạo gia. Đó là 4 trường phái lớn trong thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc. 
[2] Chu Dịch: là một tác phẩm kinh điển, cơ sở của khoa học dự đoán và khoa học thông tin. Nói về lý, tượng số, chiêm. Có 2 phương pháp dự đoán là theo Bát quái và lục Hào. (Wikipedia) 
Trong đó đương nhiên cũng có những quyển mới tinh, nhìn qua là biết chưa bao giờ lật xem hoặc là chỉ xem mấy trang rồi bỏ đấy nhưng lại cũng có không ít quyển viết chi chít lời phê bình, nhìn là biết ngay được chủ nhân yêu thích không rời tay, đã nghiêm túc đọc rất lâu. 
Triệu Vũ Thần lần lượt tinh tế nhìn tới lui, thần sắc càng thêm phức tạp, đang trong lúc suy tư, bên ngoài chợt truyền đến tiếng cười vô cùng vui sướng: “Loại hoa này không dễ nở, Bạch Lan, ngươi đi tìm cái chậu gốm men xanh miệng nông tới, đổ nước rồi thả hoa vào nuôi, hai ngày nay thời tiết không tốt, cẩn thận đừng để nó đông chết...”
Thanh âm trong trẻo tươi sáng, đúng là của chủ nhân Chiêu Dương cung - Tô Quý phi. Chỉ là mới nói một nửa đã ngừng lại, chắc là nghe cung nhân báo lại hắn ở trong thư phòng. Gian ngoài lại yên lặng một lúc, sau đó dần dần truyền đến tiếng bước chân, Triệu Vũ Thần xoay người nhìn lại, quả nhiên, đúng là Tô Minh Châu vừa mới trở về. 
“Sao bệ hạ lại lén lút vào thư phòng của người khác như vậy?” Tô Minh Châu đứng ở cửa, khóe mắt hơi hơi nhướng lên, giọng điệu chất vấn dường như có mấy phần không vui. 
Triệu Vũ Thần bị giọng điệu này kích thích, không kịp nghĩ lại đã thản nhiên ngồi xuống ghế dựa sau án thư, trầm giọng trả lời không chút yếu thế: “Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, huống chi trong hoàng cung đại nội này, có nơi nào mà trẫm lại không đi được chứ?”

Từ lúc Tiên đế phong nàng làm Phi, đặc biệt là sau khi tiến cung cố ý bị “thất sủng”, số lần Tô Minh Châu nhìn thấy Triệu Vũ Thần không được bao nhiêu, thỉnh thoảng gặp vài lần nhưng phần lớn là trong trường hợp tổ chức cung yến linh tinh. Lúc ấy Triệu Vũ Thần đều mặc long bào thường phục uy nghiêm trang trọng, còn y phục rộng rãi thoải mái như bây giờ thật đúng là chưa từng nhìn thấy. 
Không có khí thế mạnh mẽ như ngàn quân của long bào đè nặng, dễ dàng nhìn ra Triệu Vũ Thần mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, liếc mắt một cái không cảm thấy giống Đế vương tâm cơ sâu nặng, ngược lại mang cảm giác công tử thế gia thân thể như ngọc, mỏng manh thuần tuý nhưng tràn đầy khí chất thiếu niên tuấn mỹ, nhìn có vẻ càng mới mẻ thú vị hơn so với lúc bình thường. 
Tô Minh Châu chỉ là không thích có người quấy rầy lúc nàng nghỉ ngơi mà thôi, còn bình thường dù người khác có tiến phòng ngủ hay thư phòng của mình, nàng cũng không quá để ý. Hơn nữa, lúc này nàng đang vui vẻ, hiếm khi cảm thấy tên “bạn trai cũ” này nhìn khá thuận mắt, vì vậy chỉ tỏ vẻ “Ngươi là Hoàng đế, ngươi nói cái gì cũng đúng!” Giọng điệu giống như dỗ dành trẻ nhỏ, nàng gật gật: “Phải phải phải, ngài là bệ hạ, trên trời dưới đất, nơi nào ngài cũng đều đến được.”
Tuy rằng lời này không có gì sai nhưng với sự nhạy bén của mình, đương nhiên Triệu Vũ Thần có thể nghe ra ý qua loa có lệ trong đó. 
Bởi vì duyên cớ này, hắn có chút không vui nhíu mày, Tô Minh Châu đối diện thấy thế, nàng cười bỡn cợt, lập tức ngồi xuống giường mỹ nhân, hai tròng mắt phát sáng nhìn hắn, nói cười vui vẻ: “Bệ hạ di giá tới Chiêu Dương cung của ta có điều gì muốn giáo huấn?”
Vốn dĩ Triệu Vũ Thần có dự định đưa Cát Thái y tới vạch trần “bệnh” của nàng, khiến nàng không còn mặt mũi. Thế nhưng giờ phút này nhìn gương mặt tươi cười của Tô Minh Châu, không biết vì sao hắn lại không mở miệng được, dừng một chút, chỉ đen mặt hỏi: “Có chuyện gì mà vui mừng như vậy?”
Tô Minh Châu hơi hơi hé miệng, bởi vì trong lòng rất vui vẻ nên không nhịn được mỉm cười trả lời: “Ta vừa mới nhận được thư nhà do cha mẹ gửi tới.”
Theo lý thuyết, phi tần đã đã tiến cung thì không nên tuỳ ý trao đổi tin tức với bên ngoài, đặc biệt là với triều thần. Tuy rằng mọi người đều biết huyết mạch tương liên, việc lén truyền tin luôn là khó tránh khỏi nhưng cũng chỉ làm kín đáo, tránh phơi bày ra ngoài.

Chịu ảnh hưởng từ phụ hoàng và các Thái phó, từ nhỏ Triệu Vũ Thần đã thận trọng từ lời nói đến việc làm, cần cù tiết kiệm, không ỷ vào thân phận mà làm điều xằng bậy. Hiện giờ nghe thấy hành vi vi phạm cung quy một cách trắng trợn táo bạo như thế, trước hết trong lòng hắn đã cảm thấy không ổn, vừa mới nhăn mày lại, trong lòng chợt hiện lên rất nhiều chuyện trong mấy ngày nay. 
Cùng là một sự việc như thế, trong hậu cung này chưa chắc người khác đã không phạm phải nhưng ngoại trừ Tô Minh Châu, chỉ sợ sẽ không có ai không hề che giấu, nói rõ rõ ràng ràng trước mặt hắn như vậy.
Nghĩ vậy, sắc mặt Triệu Vũ Thần chợt cứng lại, hắn hơi hơi hé miệng, lời chỉ trích vốn đã ở bên miệng đảo một vòng lại bị hắn nuốt trở vào, dừng một chút, chỉ mạnh miệng hỏi lại một câu: “Có phải quân tình ở Tây Bắc có gì biến động không?”
Nhắc tới chiến sự, Tô Minh Châu nghĩ đến cha mẹ huynh trưởng ở Tây Bắc xa xôi, ánh mắt tối sầm lại: “Sao họ có thể nói với ta những chuyện ấy chứ, chỉ nhắc qua rằng mọi thứ vẫn tốt thôi.”
Triệu Vũ Thần thấy thế xoay đầu, trấn an nàng: “Mỗi ngày đều có quân báo ở Tây Bắc đưa tới, Tô Tướng quân là người dũng mãnh, cứng rắn, ngoại trừ khó tránh khỏi chịu chút giá rét khổ cực thì những vấn đề khác đều ổn.”
Không ngờ rằng Triệu Vũ Thần sẽ nói ra lời hay để an ủi như vậy, Tô Minh Châu hơi kinh ngạc, chỉ cảm thấy sau khi người này cởi long bào, không chỉ dáng vẻ nhìn thuận mắt hơn mà lời nói cử chỉ cũng có tình người hơn hẳn. Quả nhiên, công việc của Hoàng đế không phải thứ mà “con người” có thể làm được. Nếu Triệu Vũ Thần không phải Hoàng đế mà chỉ đơn thuần là một Vương gia tôn thất gì đó, nể tình nhan sắc của hắn, dạy dỗ thật tốt cũng không phải không thể chấp nhận... Ôi, đáng tiếc, vì sao Bảo Nhạc lại là một vị công chúa chứ!
Tưởng tượng như vậy, nhất thời Tô Minh Châu cũng buông xuống chuyện lúc trước hắn nói giúp Đổng Kỳ Thư ở Thọ Khang cung. Nàng bày ra sắc mặt tốt hiếm thấy, sau khi nói lời cảm tạ, giương giọng phân phó Bạch Lan bên ngoài: “Trên bàn bày sách lộn xộn, ngươi đi thu dọn đi, bảo Thủy Tiên pha một chén trà ngon dâng lên.”
Quý phi luôn luôn ương bướng, vô lễ hiếm khi nào khách khí, hiểu chuyện như vậy nên Triệu Vũ Thần cũng không nhắc tới kỳ thật khi hắn chờ nàng đã uống trà đến no rồi. Trong lúc chờ pha trà đưa lên, nhìn ý cười sáng láng trên mặt nàng, hắn thuận miệng hỏi: “Tô Tướng quân nói cái gì với ngươi mà khiến ngươi vui vẻ thành như vậy?”
Tô Minh Châu xoay chuyển tròng mắt: “Nói chuyện phiếm với cha mẹ nhà mình, sao có thể kể cho bệ hạ nghe được?”
Chuyện thương lượng biện pháp xuất cung với cha mẹ, chẳng lẽ ta có thể nói cho ngươi nghe à, trong lòng Tô Minh Châu nghĩ như vậy, nàng nghiêng người, không nhịn được cong cong khóe miệng.
Triệu Vũ Thần cũng không để bụng chuyện này: “Ngươi không nói thì thôi, trẫm cũng không phải không biết thì không chịu được!”

Thư phòng không lớn, Tô Minh Châu ngồi trên giường mỹ nhân, cách hắn không tới bốn năm bước. Nếu muốn nghe thấy trong lòng nàng nghĩ cái gì, chỉ cần đứng lên tùy tiện đi tới hai bước là được. Vì thế vừa dứt lời, Triệu Vũ Thần đã đứng lên, nghênh đón ánh mắt phát sáng của Tô Minh Châu để bước tới gần nàng. Khi sắp đến gần nàng ba bước, ngoài cửa chợt truyền đến một tràng giọng nói rất ân cần:
“Bệ hạ, Cát Thái y tới, dụng cụ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, lập tức có thể bắt mạch giúp nương nương.”
Tô Minh Châu nghe vậy sửng sốt, hơi hơi nhíu mày, đang định mở miệng thì Cát Thái y ở bên ngoài đã được Ngụy An dặn dò từ trước nên đi thẳng vào cửa, uốn gối thỉnh an, còn thành thật bẩm: “Thần phụng chỉ tới khám bệnh nóng nảy trong lòng, đầu váng mắt hoa cho nương nương.”
Nếu không phải hai người này tiến vào, gần như Triệu Vũ Thần đã quên mất chuyện trước đó. Hắn hơi hơi há mồm, cảm nhận được bầu không khí dường như đình trệ trong nháy mắt, hắn cúi thấp đầu nhìn, quả nhiên, đập vào mắt lập tức nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Minh Châu chỉ còn sự lạnh lẽo, nàng cười lạnh như nhìn thấu hết thảy. 
Dưới ánh mắt chăm chú như vậy, Triệu Vũ Thần không tự giác lui lại một bước, đứng ngẩn người tại chỗ, sau đó tức giận nhìn thoáng qua Nguỵ An - kẻ ân cần thức thời không đúng lúc này. Lần đầu tiên hắn cảm thấy ân cần thức thời cũng không phải chuyện tốt gì!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Minh Châu (lạnh nhạt): Ha hả, điều tra ta ư?
Triệu Vũ Thần (phức tạp): Không phải! Trẫm không có… Ối không đúng, hình như đúng thật là trẫm có?
Ngụy An (mặt khó hiểu): Ây da? Đột nhiên cảm giác cả người lạnh căm căm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận