[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit : Rine
 
“Mạch tượng của bổn cung thế nào? Gần đây hay nóng nảy, không biết thân thể có tổn thương gì không?”
Tô Minh Châu ngồi trên giường hơi hơi lộ ra một đoạn cổ tay nõn nà, trong mắt hiện lên tia thản nhiên, giống như không biết rằng Triệu Vũ Thần cố ý vạch trần nàng, chỉ cho là Thái y trước mắt này thật sự đơn thuần tới bắt mạch chữa bệnh cho nàng.
Tô Minh Châu đúng thật là không lo lắng, đời trước bởi vì thân thể yếu kém, nàng sống mười tám năm nhưng hơn phân nửa thời gian đều là trải qua ở bệnh viện. Bệnh đau đầu choáng váng này, cho dù là ở tương lai có rất nhiều dụng cụ tiên tiến phụ trợ thì nó cũng có tiếng là căn bệnh khó chứng thực, không ai có cách phân biệt thật giả, huống chi là dùng biện pháp phủ khăn bắt mạch lúc này. 
Trừ phi Thái y làm trái lương tâm, nếu không, không ai có thể khẳng định nàng nói mình bị “nóng giận thành choáng váng” là giả!
Triệu Vũ Thần tuyên triệu Cát Thái y là vì tính tình hắn bộc trực chân chất, sẽ không nói dối đùn đẩy. Tiếc rằng cũng chính nhờ tính tình “thật thà chất phác” ấy khiến hắn căn bản không nghĩ tới hẳn nên dựa theo tình huống mà một mực chắc chắn Quý phi cố ý giả bệnh. Hắn trịnh trọng, cẩn thận khám mạch của Tô Minh Châu, tuy rằng nhìn ra thân thể Tô Minh Châu rất khỏe mạnh, dường như còn khoẻ hơn các nữ quyến mà hắn đã từng khám một chút nhưng hắn chưa từng nghi ngờ tính chân thật việc Tô Minh Châu kiên trì nói mình tức giận đến choáng váng, chỉ cẩn thận hỏi qua cuộc sống áo cơm hàng ngày của nàng. Sau đó, thản nhiên đứng lên, khom người thỉnh tội: “Xin thứ cho thần y thuật không tinh, không khám ra nguyên nhân bệnh, chỉ thấy thân thể nương nương vẫn khoẻ mạnh. Tuy choáng váng chỉ là bệnh nhẹ nhưng cũng không thể khinh thường, tốt hơn nên mời danh y tới xem qua.”

Thật ra Tô Minh Châu có chút áy náy với vị Thái y lạ mặt đang nghiêm túc suy xét “căn bệnh” này của nàng, vội vàng kêu Bạch Lan đỡ mình, đứng dậy khen một câu: “Đại nhân y thuật tinh diệu, theo bổn cung thấy còn giỏi hơn mấy vị khác trong Thái y viện rất nhiều.”
Nói xong Tô Minh Châu liền nhớ lại người khởi xướng tất cả chuyện này, nàng xoay người, liếc nhìn Triệu Vũ Thần sau án thư một cái, cười lạnh nói: “Không giống như một số người, tự mình không có bản lĩnh mà lại nghi ngờ là người khác làm bộ làm tịch đấy!”
Lời này giống như đang nói những Thái y khác nhưng ở đây có ai lại không nghe ra là nàng đang cố ý mỉa mai bệ hạ chứ? Bạch Lan và Nguỵ An canh giữ ở cửa nghe vậy, không hẹn mà cùng cúi đầu thưa dạ, không dám nhìn xem sắc mặt bệ hạ lúc này. 
Chỉ có một kẻ khờ dại, chân chất đến ngàn dặm mới tìm được một người như Cát Thái y mới không phát hiện ra tình hình không đúng. Hắn nhíu mày không tán đồng: “Y thuật không tinh có thể bỏ qua nhưng đùn đẩy trách nhiệm như vậy thì không tốt.” 
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Triệu Vũ Thần vốn có nét xấu hổ càng thêm phức tạp. Nhìn Cát Thái y mặt mũi nghiêm túc, hắn hơi hơi hé miệng, trong lòng niệm một câu “Đây là thần tử trung thực, thẳng thắn trẫm tự mình đề bạt, hắn là thần tử trung thực, thẳng thắn!” Nhờ đó mới vất vả nuốt trôi cơn buồn bực này, tiếp tục bày ra dáng vẻ uy nghiêm không dao động. 
Bên này Tô Minh Châu không nhịn được cười khúc khích, càng cảm thấy Thái y chưa từng gặp này thật sự là một người thú vị. Thế nhưng sợ liên luỵ hắn, nàng chỉ kêu Bạch Lan đi lên tiễn người ra ngoài. 

Xảy ra chuyện như vậy, nếu còn lại gần Tô Minh Châu để nghe tiếng lòng nàng thì có vẻ không quá thích hợp nhưng nếu xoay người trở về ngồi sau án thư cũng có chút kỳ cục, Triệu Vũ Thần chỉ đành đứng tại chỗ ho nhẹ một tiếng. Trong lúc đang xấu hổ, Tường Vi ở bên ngoài bưng khay đựng chung trà, dáng người lay động, cúi đầu tiến vào. 
Triệu Vũ Thần đang đứng khó xử, thấy thế gần như đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đổi hướng, đi mấy bước về phía Tường Vi, tự mình giơ tay lấy chung trà trên khay. Ở trong mắt người ngoài thì hơi giống như hắn vội vàng không kiềm được muốn uống trà. 
Tường Vi lắp bắp kinh hãi, đợi Triệu Vũ Thần uống xong một ngụm trà thì uốn gối, hai tay nâng khay lên, đón chung trà lại, sau đó hơi cúi thấp đầu, ngước mắt hỏi: “Bệ hạ còn muốn dùng trà nữa không để nô tỳ đặt trên bàn ạ?” 
Tường Vi hỏi Triệu Vũ Thần câu này bằng giọng điệu vô cùng mềm nhẹ, còn cố ý dịu dàng hơn lúc hầu hạ nàng ngày thường. Tô Minh Châu hơi hơi nhíu mày, thuận thế nhìn qua, phát giác hôm nay Tường Vi mặc một chiếc váy xanh ngọc bích, bên hông thắt một dải lụa viền tơ bạc duyên dáng. Vốn dĩ Tường Vi rất am hiểu cách phối hợp quần áo trang sức, mặc một thân như vậy tuy không quý báu nhưng bên hông điểm xuyến rất tinh tế, đúng lúc phô bày ra dáng người thon thả của nàng. 
Nghĩ lại bốn tiểu cung nữ trong Chiêu Dương cung, thường ngày cũng là Tường Vi “xung phong” nhất, sắc mặt Tô Minh Châu lạnh hơn, không đợi Triệu Vũ Thần đáp đã lạnh giọng ngắt lời: “Được rồi, bệ hạ không uống trà nữa, lui ra ngoài đi.” 

Tường Vi biến sắc, không dám nhiều lời, lập tức hành lễ lui ra ngoài. 
Tô Minh Châu thấy thế ngẩng đầu, nhìn Triệu Vũ Thần một thân áo dài y phục trắng, càng có vẻ mi thanh mục tú (lông mày dài mảnh, mắt đẹp), môi hồng răng trắng, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, cho rằng mắt không thấy thì tâm không phiền nên mở miệng đuổi người: “Thân thể thần thiếp không khoẻ nên không tiện tiếp bệ hạ! Bạch Lan, tiễn khách!” 
Thân là phi tần, giờ phút này, cho dù là thái độ hay hành vi “tiễn khách” của Tô Minh Châu cũng đều không hợp quy củ lễ tiết. Bạch Lan nhìn mà trong lòng âm thầm lo lắng, nhất thời không dám làm bừa, e sợ chủ tử tuỳ hứng như vậy sẽ chọc bệ hạ tức giận. Tuy nói dựa vào mặt mũi Tô gia sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì nhưng phạt “cấm túc chép sách” nhiều lần cũng có chút phiền toái. 
Điều Bạch Lan không nghĩ tới chính là, trên mặt bệ hạ ngoại trừ có chút kinh ngạc không thể tin ra, không hề tức giận như thường ngày, hơn nữa cũng không truy cứu hành vi thất lễ của chủ tử. Sau khi sửng sốt một lát, vậy mà hắn lại bình tĩnh đi ra cửa theo ý chủ tử! 
Mắt thấy bệ hạ đã sắp đi tới ngoài cửa, lúc này Bạch Lan mới phục hồi tinh thần, vội vàng bước nhanh theo ra ngoài, khó khăn lắm mới đuổi kịp ở trước cửa điện, nàng hơi nhún gối hành lễ, xem như cung tiễn theo lời Tô Minh Châu phân phó.  
Không ngờ sau khi bệ hạ nhìn thấy nàng, dường như nghĩ tới cái gì, chợt ngừng lại, xoay về phía nàng nói: “Vốn dĩ trẫm nghĩ rằng Quý phi lâm bệnh, định miễn phạt sao chép một trăm bản 《Nữ tắc》 kia. Nhưng nếu nay tinh thần nàng đã tốt hơn nhiều, vậy thì bảo nàng tiếp tục chép đi, mấy ngày nữa trẫm sẽ tới kiểm tra!” 
Bạch Lan quy quy củ củ đáp vâng, trong lòng lại âm thầm buồn bực: [Sao mới vừa rồi ngài không tự mình nói lời này với chủ tử đi!] 

Bạch Lan cách rất gần nên Triệu Vũ Thần nghe được rành mạch câu tiếng lòng này, nhất thời không biết nói gì, dừng một chút, giống như có chút thẹn quá thành giận, phất ống tay áo, để lại một câu: “Trở về nói lại cho chủ tử ngươi như vậy!” Dứt lời, không đợi Bạch Lan phản ứng, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài. 
Rời Chiêu Dương cung, đi thẳng một mạch trở về Càn Đức điện, Triệu Vũ Thần vừa mới ngồi xuống trước bàn đặt đầy tấu chương, Ngụy An lập tức tiến lên bẩm báo, nói là Đổng Thục phi ở ngoài cầu kiến. 
Ngụy An mới vừa rồi đã đi ra ngoài hỏi thăm một chuyến, lúc này cẩn thận trả lời: “Chỉ sợ là vì nghe nói Thái hậu nương nương muốn tước quyền quản cung sự của Thục phi...” 
Nếu là trước kia, Triệu Vũ Thần sẽ không nghĩ nhiều nhưng giờ phút này, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, chợt không nhịn được ước tính, từ lúc hắn ra khỏi Thọ Khang cung đến giờ chưa được nửa canh giờ, vậy mà Thục phi bên kia đã nghe tin tới cầu kiến hắn, tin tức của Quan Sư cung này cũng thật là nhanh nhạy. 
“Nói trẫm đang bận chính sự, bảo nàng trở về đi, chờ trẫm có thời gian sẽ đến Quan Sư cung gặp nàng.” Sắc mặt Triệu Vũ Thần lộ ra mấy phần lạnh nhạt, Ngụy An đang định đáp lời, bên ngoài lại có nội giám truyền lời tiến vào, bẩm báo bệnh thương hàn của Đổng Thái phó đã khỏi, muốn tiến cung khấu tạ ân điển bệ hạ ban dược. 
Nghe thấy tên ân sư Đổng Thái phó dạy hắn từ thuở vỡ lòng, Triệu Vũ Thần lập tức nói: “Hôm nay muộn rồi, không cần phiền phức lễ tiết như vậy. Ngụy An, phân phó ngày mai chuẩn bị tiệc rượu tại Vọng Hương đài, mời Thái phó và cả Quốc phu nhân tới, xem như tổ chức gia yến.” Dừng một chút, Triệu Vũ Thần nghĩ đến điều gì đó, lại rũ khóe mắt bổ sung một câu: “Thông báo cho Thục phi ngày mai cũng đến tham gia.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận