[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
Nhị ca?
Không phải nhị ca ở lại Tây Bắc với đại ca để đề phòng lỡ có chiến sự sao?
Sau khi Tô Minh Châu vui mừng xong lại hơi lo lắng, sao nhị ca lại trở về kinh? Còn lén lút cải trang thành Long Vũ vệ canh giữ cổng Thanh Yến viên nữa?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ như vậy, Tô Minh Châu có chút khẩn trương, cố gắng giữ cho sắc mặt và giọng điệu bình tĩnh, nói: "Thì ra là ngươi à? Đứng lên đi, đã lâu không gặp, người nhà ngươi vẫn khỏe chứ?"
Long Vũ vệ trong cung ngoại trừ binh hùng tướng mạnh trong quân ngũ được tuyển chọn tầng tầng lớp lớp từ khắp nơi, còn thường có con cháu thế gia vọng tộc được gia tộc mình đưa vào để mạ thêm lớp vàng. Chẳng hạn như Tô Đô úy Tô Minh Lãng, mặc dù ý định ban đầu của hắn không phải như vậy nhưng mà trong Long Vũ vệ không hiếm người có xuất thân tương tự hắn.
Cũng chính vì nguyên nhân ấy nên trong mắt mọi người việc Tô Minh Châu thân là Quý phi nhưng nói chuyện phiếm với một cấm vệ canh giữ cũng chẳng mấy kì lạ, cùng lắm chỉ cho rằng cấm vệ này là con cháu gia tộc nào đó trước kia có quen biết với Quý phi mà thôi.
Nhị ca Tô Minh Lý hiện tại hai mươi tuổi, thật ra thì hắn cũng không phải ruột thịt của Tô gia, thân mẫu của hắn là muội muội của Tô Tướng quân, ban đầu ở Tây Bắc đã từng xuất giá một lần, chỉ là nam nhân ấy không may chết sớm. Sau này Tô Chiến tòng quân, thăng chức lên Tướng quân, vì vậy đứng ra gả muội muội cho một võ tướng môn đăng hộ đối. Sau đó, Tô Tướng quân đến kinh thành, nhiều năm sau nghe tin muội muội nhà mình chết bệnh, cảm thấy bất thường nên phái người về quê điều tra mới biết được thì ra võ tướng kia ngoài mặt giả vờ đàng hoàng nhưng trong lòng lại ghét bỏ nàng xuất giá lần hai, đối xử lạnh nhạt giày vò nàng, ngay cả khi nàng sinh nhi tử cũng không thèm để ý đến, bỏ mặc cho thiếp thất ức hiếp nàng.
Tô Tướng quân xuất thân thổ phỉ, từ trước nay luôn là người thẳng thắn báo oán, sau khi biết tin thì giận dữ trong lòng, không nể nang tình xưa, trực tiếp phái người tìm chứng cứ tống giam cả nhà võ tướng này, chỉ có nhi tử do muội muội sinh ra được đón vào kinh thành, sửa thành họ Tô, đặt tên Tô Minh Lý, nuôi nấng như nhi tử của chính mình. Tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội cực kỳ tốt nhưng trên thực tế nhị ca và mấy huynh muội Tô Minh Châu chỉ là quan hệ biểu huynh muội (anh em họ).
Bởi vì khi còn bé bị đối xử tệ nên thân thể nhị ca Tô Minh Lý bị tổn thương, mặc dù sau này trong nhà đã cố gắng điều trị nhưng bây giờ nhìn nhị ca vẫn có chút yếu ớt, eo nhỏ hông hẹp, đôi chân giấu bên trong quần vải màu nâu của Long Vũ vệ nhìn có vẻ vô cùng thon dài, thẳng tắp.
Nhị ca Tô Minh Lý thuận theo đứng dậy, hơi ngước mắt nhìn Tô Minh Châu, trong đôi mắt đào hoa lộ ra thần sắc giống như an ủi, giọng nói vẫn mang đặc trưng của hắn, luôn có một chút ý cười: "Người nhà vẫn khỏe, làm phiền nương nương vẫn nhớ tới rồi."

"Vậy thì tốt, ta không thường tới Thanh Yến viên này, ngươi dẫn đường cho bản cung đi." Nghe nhị ca nói như vậy, Tô Minh Châu thở dài một hơi, nghĩ nghĩ rồi tìm một lý do.
Tô nhị ca tất nhiên đồng ý, đi phía trước nàng.
Tô Minh Châu giả vờ như không có gì đi theo một đoạn, sau khi tiến vào trong Thanh Yến viên, nhìn thấy bên đường có một ngọn núi giả, xung quanh cũng rất yên lặng, vì vậy lấy cớ dải lụa thắt lưng bị lỏng, dẫn theo Bạch Lan tránh ra sau núi giả để sửa sang lại, còn gọi cấm vệ dẫn đường kia đến canh giữ.
Đợi khi quanh mình rốt cuộc không còn người ngoài, lúc này Tô Minh Châu mới thả lỏng tinh thần, vội vàng tiến lên một bước, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca! Sao huynh lại tới đây? Lúc này không phải nên ở Tây Bắc sao? Đại ca đâu?"
Nhị ca buông đao Long Vũ vệ trên tay xuống, lắc đầu cười nói: "Sao tính tình vẫn nôn nóng như vậy? Đừng vội, đại ca vẫn còn ở trong quân, bên Tây Bắc tạm thời không có vấn đề gì, ta không yên lòng chuyện trong nhà nên mới về trước xem thử."
Cha quả thật đã từng nói qua, trong số mấy hài tử trong nhà, lão đại chỉ có sức mạnh, cặp tỷ đệ Minh Châu Minh Lãng cũng đều là giấy trắng đơn thuần dễ bị lừa, chỉ có một mình Minh Lý, dù cho mưu trí cả nhà gộp lại cũng không bằng một nửa của hắn.
Bất kể là trong nhà hay trên chiến trường, việc lớn hay việc nhỏ, Tô Tướng quân cũng đều hết sức coi trọng ý kiến của nhị nhi tử, thường xuyên cùng hắn âm thầm bàn bạc quyết định.
Nghe nhị ca nói như vậy, lúc này Tô Minh Châu mới hiểu ra, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm, cười trách: "Sao không ai nói một tiếng với muội? Huynh đột nhiên xuất hiện giả làm Long Vũ vệ như vậy khiến muội giật cả mình!"
Tô nhị ca giải thích: "Ta trở về cũng là ý định nhất thời thôi, trùng hợp gặp phải tổ chức yến tiệc trong Thanh Yến viên, đây là cơ hội hiếm có, bình thường ta muốn gặp được muội cũng không còn dễ dàng như trước."
Đúng như vậy, Thanh Yến viên này ở sát tường thành nhất trong hoàng cung, lại thêm trường hợp tiệc lớn như hôm nay, vàng thau lẫn lộn, muốn trà trộn vào đương nhiên dễ dàng hơn xâm nhập hậu cung trùng trùng điệp điệp kia.
Tô Minh Châu mím môi cười một tiếng, trong ánh hoàng hôn khiến đôi mắt người khác phải sáng lên: "Nhị ca tới tìm muội có việc gì?"
Tô nhị ca hơi khựng lại trong chớp mắt trước nụ cười tươi sáng của nàng rồi mới nói đùa như ngày thường: "Ta đến xem viên ngọc quý của chúng ta ở trong tay Triệu Ám Đầu có bị mất đi ánh sáng rực rỡ hay không."
Tô Minh Châu không nhịn được cười khúc khích: "Huynh đừng cứ gọi người ta là Triệu Ám Đầu nữa!"

Tô nhị ca không để ý lắm rũ mắt: "Không phải muội đã dự định xuất cung sao? Còn để ý hắn như vậy làm gì?"
"Cha đã nói với huynh chuyện muội muốn xuất cung rồi à? Cũng đúng... chuyện gì trong nhà cũng đều phải thương lượng với huynh trước." Tô Minh Châu gật đầu nhẹ, giải thích: "Chỉ là tình hình trong nhà bây giờ còn chưa rõ, muội làm sao lo tới chuyện của mình được? Huynh không biết thôi, lúc cha mẹ chưa trở về, Lương Vương kia đã về kinh trước, nghĩ trăm phương ngàn kế hãm hại nhà chúng ta!"
Bởi vì xưa nay nhị ca giỏi về mưu lược, Tô Minh Châu nói xong thì không nhịn được cẩn thận kể lại một lượt tình hình mấy ngày nay cho hắn.
Vừa nghe đến tên Lương Vương, Tô nhị ca đã đoán được từ sớm, vẻ mặt không hề thay đổi, đến lúc hắn nghe nói Lương Vương cố ý tặng lễ vật cho nàng, dính líu đến chuyện tình cảm nam nữ, ánh mắt hắn mới hơi lóe lên, giọng nói có chút u ám: "Hắn dám làm như thế? Vậy sau khi Triệu Ám Đầu kia biết thì thái độ như thế nào? Có nhân dịp đó làm khó muội không?"
Tô Minh Châu lắc đầu: "Sao có thể được? Đã biết Lương Vương dã tâm bừng bừng, xưa nay tính tình còn mặt dày không biết xấu hổ, Triệu Vũ Thần cũng không phải kẻ ngu, sao có thể tin chuyện đó?"
Tô nhị ca nghe vậy nheo mắt nói: "Hắn không phải kẻ ngu, Lương Vương lại càng không phải, biết rõ sẽ không có ai tin tưởng, hắn ta cần gì phải lặp đi lặp lại nhiều lần lôi kéo Tô gia?"
Thấy Tô Minh Châu nghe xong sững sờ, Tô nhị ca tiếp tục giải thích: "Lòng người đa nghi, huống chi hắn là Đế vương, một lần hai lần không tin, mười lần trăm lần thì thế nào? Lương Vương dã tâm bừng bừng hắn không tin, vậy còn Thái phó mà hắn hết lòng tin tưởng thì sao? Thục phi thì sao? Nếu giữa cha và Đổng gia đã có mâu thuẫn từ lâu, muội và Đổng Thục phi lại như nước với lửa, mắt thấy cha đại thắng trở về, làm sao hắn có thể bỏ qua thời cơ tốt như vậy?"
"Cho dù hắn thật sự thông minh sáng suốt, đối với Tô gia tử tế nhân hậu, nhưng lòng người khó dò, làm sao biết được trong lòng hắn không còn hoài nghi? Cứ cho là hiện tại không có, vậy sau này thì sao?"
"Xưa nay cái tự xưng 'cô gia quả nhân*' nếu không có lửa thì sao có khói, Đế vương trời sinh là hạng người tính tình đa nghi. Quân không nghi tướng thì tướng mới không nghi quân, trong lòng Đế vương có lo ngại, đối với cả nhà Tô gia chính là tai họa ngập đầu, Lương Vương cho rằng vì bảo vệ cả nhà, cha không thể không dùng chút thủ đoạn, mà hành vi này ở trong mắt Hoàng gia chính là muốn làm phản. Một khi Hoàng đế cảm thấy không thể buông tha thì chính là đường cùng không chết không thôi, tới lúc đó, bất kể là muốn rút củi dưới đáy nồi hay là ngọc đá cùng vỡ, cha cũng chỉ có thể lựa chọn đầu quân cho Lương Vương, đây mới thật sự gọi là biến giả thành thật."
*Quả nhân là tiếng tự xưng khiêm nhường của vua, tự cho mình là người ít đức, hay là người ‘về phương diện đạo đức vẫn làm chưa được tốt’. Vương của các nước chư hầu yếu hơn thường tự xưng là “cô” với ý nghĩa ‘người cô độc, cô đơn’.
"Lương Vương chính là biết rõ đạo lý này nên mới có thể năm lần bảy lượt đánh cược sự đa nghi của Đế vương cũng như tâm tư của nhà chúng ta như vậy."

Nghe từng câu từng lời của nhị ca, trong lòng Tô Minh Châu hơi nặng nề, nàng có chút do dự: "Cha từng nói... đương kim bệ hạ không giống như Tiên đế, muội và hắn quen biết từ nhỏ, muội thấy hắn cũng hoàn toàn không giống với hạng người giết bừa công thần..."
"Muội nói cũng không sai." Tô nhị ca sắc mặt bình tĩnh, nói hời hợt nhưng mỗi một câu đều khiến lòng người kinh hãi: "Hắn có thể là hôn quân, cũng có thể không phải, có thể giờ phút này không phải nhưng chưa chắc sau này sẽ không tính sổ, vĩnh viễn không thay đổi."
Nghe lời này, Tô Minh Châu siết chặt lòng bàn tay, cuối cùng không nói nên lời.
Dựa theo suy nghĩ riêng của nàng mà nói, nàng thật sự cho rằng Triệu Vũ Thần cũng không bạo ngược đến mức ấy, không phải một quân vương thà giết lầm cũng không bỏ sót, nhưng dù nàng có chắc chắn tám phần mười thì có thể làm được gì đây?
Nếu nàng nhìn lầm người thì Đế vương vẫn cứ là Đế vương, Đại Đào cũng vẫn cứ là Đại Đào, chỉ có Tô gia nàng là hóa thành tro bụi, giống như một đám sương mù lặng lẽ tan biến trong nắng mai.
Không phải nàng quá mức cẩn thận, mà đây là việc liên quan đến tính mạng cả nhà, Tô gia đánh cược không nổi, lại càng thua không nổi.
Vốn dĩ Tô Minh Châu cảm thấy trước đó Triệu Vũ Thần thay đổi thái độ với nàng cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là hơi khó mở miệng nói ra, nhưng giờ phút này nàng cũng không lo được nhiều nữa, kể rõ ràng chuyện mấy ngày nay Triệu Vũ Thần thiên vị nàng, săn sóc nàng như thế nào, cuối cùng còn nhắc đến lời nói 'phu thê tôn trọng nhau, cả đời bên nhau' mà hắn nói với nàng ở Chiêu Dương cung.
Nghe được những lời phu thê tôn trọng, cả đời bên nhau này, sắc mặt Tô nhị ca xưa nay luôn chưa nói đã cười lại trầm xuống rõ ràng, hắn hơi ngước mắt cẩn thận xem xét, thấy Tô Minh Châu không có vẻ mềm lòng dao động, lúc này mới nhấp khóe miệng, hết sức nghiêm mặt nói: "Xưa nay hắn đều có mắt không tròng, vô cùng ghét bỏ muội, bây giờ lại hạ mình như vậy, nhất định có mưu đồ khác, muội tuyệt đối phải cẩn thận."
Ban đầu trong lòng Tô Minh Châu đã có chút do dự, nghe lời này càng cảm thấy nên cẩn thận hơn, cũng hết sức trịnh trọng đáp "Vâng".
Tô nhị ca thấy thế thì bỗng nhiên cười một tiếng, đưa tay vuốt nhẹ lên nếp nhăn nàng nhíu chặt giữa mày: "Những chuyện khác muội đừng quan tâm, chỉ cần cẩn thận chút, chớ bị Triệu Ám Đầu kia lừa gạt là được rồi."
"Muội đương nhiên sẽ không bị gạt!" Tô Minh Châu vừa dứt lời, Bạch Lan bên ngoài chợt cất tiếng: "Chủ tử, bệ hạ phái người đến xem, hỏi sao chúng ta còn chưa tới?"
Bởi như vậy, hai người không tiện nán lại lâu hơn, Tô Minh Châu nhìn sắc trời, cuối cùng nói: "Nhị ca định ở lại kinh thành bao lâu?"
"Chờ xem tình hình đã, không biết tiếp theo Triệu Ám Đầu dự định thế nào, ta ở lại giúp cha tham mưu chút ít, nếu quả thật không ổn thì quay về Tây Bắc, chuẩn bị trước mọi việc."
Nghe nhị ca nói như vậy, Tô Minh Châu càng cảm thấy tương lai gian nguy hơn, nàng không kịp nói thêm gì Tô nhị ca đã tiến lên một bước, đưa tay vuốt nhẹ thái dương nàng, dưới hoàng hôn, bên trong cặp mắt đào hoa như có tia sáng: "Muội đừng lo lắng, có nhị ca ở đây, chắc chắn sẽ đưa muội bình an xuất cung, sống tự do vui sướng."
Lời này trầm thấp lại quả quyết, hơn nữa nhị ca thường có nhiều mưu kế, tất nhiên nàng không chút nghi ngờ, đang muốn nói thêm câu việc lớn trong nhà quan trọng, nàng ở trong cung mọi thứ đều tốt, đừng sốt ruột cho nàng, thì Bạch Lan ở bên ngoài lại lo lắng nhỏ giọng thúc giục thêm lần nữa.

"Vậy muội đi trước, nhị ca cẩn thận mọi việc!" Không kịp nói nhiều hơn, Tô Minh Châu vội vàng lưu lại câu này, sau đó bước tới vịn lấy cánh tay Bạch Lan, bày ra khí thế sủng phi, tiếp tục đi về hướng Thanh Yến viên.
Tô nhị ca đứng phía sau núi giả , lẳng lặng nhìn bóng dáng Tô Minh Châu biến mất ở góc rẽ, lúc này hắn mới nhặt đao Long Vũ vệ lên, nhanh chóng xoay người đi đến chỗ hẹn gặp cấm vệ hôm nay đưa hắn vào đây, sau khi thấy hắn, cấm vệ kia chắp tay cung kính: "Mời Tô công tử đi hướng này, tiểu nhân đưa ngài xuất cung."
Sắc mặt Tô nhị ca lại trầm xuống: "Trở về nói với Lương Vương, hắn có mưu tính gì ta không quản, nhưng nếu hắn còn tiếp tục dính lấy Quý phi, làm xấu thanh danh xá muội thì chớ trách tại hạ đối đầu với hắn."
Người kia nghe vậy sững sờ, sau đó chỉ khom người, cung kính nói: "Vâng."
---
Thanh Yến viên bên kia, sau khi chậm trễ trên đường, cuối cùng Tô Minh Châu cũng đi đến đài thủy tạ lớn nhất trong vườn, khách mời đã đến hơn phân nửa, cha mẹ ngồi ở dưới đài, vị trí gần ngự tiền nhất, phía đối diện là Đổng Thái phó vẻ ngoài tiều tụy nhưng tinh thần vẫn minh mẫn như trước.
Đại Đào theo quy tắc cùng thứ bậc thì bên trái tôn quý hơn, hôm nay Thái hậu không tới, Triệu Vũ Thần ngồi ở chính giữa đài cao, bên phải hắn là Thục phi Đổng thị một thân váy lụa trắng mềm mại, vị trí bên trái lại trống không, hiển nhiên là chuẩn bị cho người xuất thân từ Tô gia là nàng.
Nói ra thì mấy ngày nay Tô Minh Châu hoàn toàn không thấy Đổng Thục phi Đổng mỹ nhân xuất hiện lần nào, lần đó Lương Vương vừa hồi kinh nàng có lộ mặt một lát, sau đó vẫn luôn cáo bệnh tĩnh dưỡng, lại thêm Triệu Vũ Thần ngày ngày đến Chiêu Dương cung của nàng, lời nói hành động đều vô cùng dịu dàng săn sóc, thậm chí sủng ái thiên vị đủ điều, nhất thời, trong cung quả thật chỉ có mình nàng chiếm hết sự chú ý, danh tiếng tăng cao, Thục phi Đổng thị lúc trước được sủng ái giờ đây dường như không tồn tại.
"Đừng đa lễ, tới đây." Triệu Vũ Thần trên đài thấy nàng, mặt mày tươi cười, đứng dậy đi xuống phía dưới muốn tự mình đỡ nàng lên chỗ ngồi.
"Lương Vương dã tâm bừng bừng hắn không tin, vậy còn Thái phó mà hắn hết lòng tin tưởng thì sao? Thục phi thì sao?" Bên tai Tô Minh Châu bỗng nhiên vang lên những lời nhị ca vừa mới nói với nàng, trong lòng nàng chợt nghiêm nghị lại.
Dù mấy ngày nay nàng chưa từng tin tưởng hành vi cố ý lấy lòng của Triệu Vũ Thần nhưng trải qua thời gian thoải mái suôn sẻ này, rốt cuộc vẫn là nước ấm nấu ếch xanh*, khiến cho người ta quên mất sự cẩn thận nên có...
*Truyện ngụ ngôn Trung Quốc: bỏ ếch vào nước nóng nó sẽ nhảy ra, còn nếu bỏ vào nước lạnh đun từ từ nó sẽ chậm rãi chết. Ngụ ý con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Tô Minh Châu căng thẳng lên, trên yến hội, nàng vô cùng quy củ uốn gối, cung kính nói: "Thần thiếp tạ bệ hạ."
Động tác của Triệu Vũ Thần chợt khựng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận